Chương 189: Kỳ hạn cuối cùng của Nguyệt Như

"Không cần đâu!"

Khúc mắc của mình, cũng chỉ có chính mình mới có thể cởi bỏ. Chuyển biến về thân phận, lột xác về tâm lý, cần một quá trình trường kỳ, chứ không phải trong nháy mắt là có thể hoàn thành được.

" Học tỷ, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, em đi trước đây, hôm khác em lại hẹn chị..."

Phương Hạo Vân không muốn tâm tình không thoải mái của mình ảnh hưởng tới Trần Thanh Thanh.

" Hạo Vân, nhớ kỹ, không cần phải khách khí với chị. Nếu có việc gì chị có thể giúp được em, thì em cứ nói ra." Trần Thanh Thanh dặn dò một tiếng, rồi tự mình đưa Phương Hạo Vân ra ngoài.

Sau khi chia tay, trở về nhà trọ, Trần Thanh Thanh nhanh chóng đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của người đàn ông, trong lòng âm thầm có vài phần không thoải mái. Bên ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, phóng mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những bông tuyết thánh khiết, thật là trong sáng, thật là long lanh.

Mặc y phục xong, Phương Hạo Vân mở cửa sổ, một trận gió lạnh từ ngoài thổi vào, khiến cho tình thần của hắn bị chấn động. Ngay một khắc đó, hắn đã ra quyết định, đi thử xem, mặc kệ Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên có tới hay không, hắn cũng phải tới gặp Nguyệt Như. Về phần phải làm như thế nào, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.

Ăn xong bữa sáng, Phương Hạo Vân nói qua một chút với Trương Mỹ Kỳ: "Chị Mỹ Kỳ, hôm nay em có việc phải đi, không đi làm được. Buổi tối có thể em cũng không về, chị không cần chờ em đâu, đi ngủ sớm một chút nhé."

Sau khi Bạch Lăng Kỳ rời khỏi nhà, mỗi buổi tối Trương Mỹ Kỳ đều đợi Phương Hạo Vân trở về, chuẩn bị nước ấm ngâm chân cho hắn sau đó mới có thể đi ngủ.

"Ừm, chị biết rồi."

Trương Mỹ Kỳ giống như một người vợ nhỏ, đi qua giúp Hạo Vân sửa sang lại quần áo, dặn dò: "Tự chăm sóc chính mình nhé."

" Chị Mỹ Kỳ, đừng lo cho em."

Nhìn người phụ nữ hiền lành, Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, kéo cô vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào của cô, bàn tay to đồng thời đặt lên bờ mông màu mỡ của cô, xoa nắn vài cái.

Trương Mỹ Kỳ đã lâu không làm chuyện phòng the lập tức như bị hòa tan ra, cả người không vận ra nổi một chút khí lực nào, thân mình dựa một nửa vào Phương Hạo Vân, từ trong xoang mũi phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, đôi mắt giống như trái đào.

" Chị Mỹ Kỳ, phải đi thôi!"

Đúng lúc này, một tiếng nói cực kỳ không phù hợp hoàn cảnh vang lên, Tạ Mai Nhi đang thúc giục: "Nếu không đi, hôm nay sẽ đi làm muộn đó..."

Thực không chịu nổi cái đôi nam nữ si tình này, giữa ban ngày ban mặt còn chơi trò mập mờ, cứ như mình là không khí ấy.

Trương Mỹ Kỳ lập tức tỉnh lại, đỏ mặt giãy ra khỏi lòng ngực Hạo Vân, nói một câu tràn đầy thâm ý: "Tối nay về sớm một chút..." Nói xong, liền lắc mông đi khỏi.

……..

Biệt thự của Hoa Thiên Minh.

Khi biết rằng đặc công và cảnh sát sắp rút đi toàn bộ, Hoa Thiên Minh lập tức muốn hôn mê. Mấy ngày này nếu không phải có những người này bảo hộ, phỏng chừng gã đã sớm mất mạng rồi. Gã tức giận chất vấn Đại Phi: "Sinh mệnh của tôi còn đang bị uy hiếp, làm thế nào các anh lại không hộ vệ nữa? Anh làm như vậy là không có trách nhiệm với sinh mệnh của tôi."

Nếu không phải là nhân viên chính phủ, Đại Phi hận không thể tát cho hắn một cái vỡ mồm.

" Thực xin lỗi, chúng tôi không có nghĩa vụ phải giữ gìn an toàn cho ông."

Đại Phi và thủ hạ của hắn, vốn là thông qua quan hệ cá nhân của Trương Bưu kéo tới. Là đặc công, họ cũng không có nghĩa vụ phải bảo hộ một cá nhân.

"Là có ý gì?"

Hoa Thiên Minh chỉ thẳng vào mặt Đại Phi mà mắng: "Anh có tin là tôi sẽ trách cứ anh lên cấp trên hay không?"

"Cút ngay!" Khả năng nhẫn nại của Đại Phi là có hạn, hơn nữa hắn cũng không thích có người chỉa tay vào mũi hắn chửi bậy, trừ phi là anh Hạo Vân.

Một tay đẩy Hoa Thiên Minh ra, Đại Phi truyền đạt mệnh lệnh toàn bộ rút lui với thuộc hạ của mình: "Trong phòng ba phút phải tháo dỡ toàn bộ thiết bị, toàn bộ rút lui."

Hoa Thiên Minh không biết Đại Phi, chỉ biết rằng hắn và thủ hạ của hắn còn lợi hại hơn cả cảnh sát đặc nhiệm. Đối với thân phận của bọn họ, gã ít nhiều cũng đoán ra được một ít. Tiếng hét lớn của Đại Phi khiến cho não của gã thanh tỉnh ra một chút, gã vội vàng cười lấy lòng, nói: "Vị thủ trưởng này, van xin anh đừng rút quân, có việc gì cũng có thể thương lượng được mà. Chỉ cần các anh bảo hộ cho tôi, chốc nữa chờ khi nguy cơ của tôi trôi qua, tôi cam đoan sẽ xuất ra 50 triệu để làm từ thiện, được không?"

"Chờ ông có thể an toàn vượt qua được tối nay rồi nói sau."

Đúng lúc này, Trương Bưu cũng đã an bài xong công tác trong đội rồi chạy tới, hạ lệnh cho các huynh đệ đặc công rút lui.

"Đội trưởng Trương, anh tới là tốt rồi."

Là một nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố Hoa Hải, Hoa Thiên Minh rất quen thuộc với Trương Bưu. Hơn nữa, hồi trước khi gặp nhau Trương Bưu cũng không đối đãi tệ với gã. Có điều, khi đó là bởi vì hắn nghĩ rằng Hoa Thiên Minh thật sự là một người làm từ thiện.

"Ông chủ Hoa, tôi đến là để nói cho ông biết, bảo hộ của cảnh cục đối với ông đã hủy bỏ hoàn toàn..."

Nói tới đây, Trương Bưu nói tiếp một tiếng: "Trong vòng năm phút đồng hồ, mọi người toàn bộ rút lui khỏi đây."

"Đừng, sao các người cũng muốn lui?"

Hoa Thiên Minh lúc này thật sự đã nóng nảy, như thế nào mà cả cảnh sát cũng bỏ chạy, đây rõ ràng là không muốn cho mình sống mà.

Trương Bưu không để ý tới Hoa Thiên Minh nữa, vẻ mặt cũng không còn sự tôn kính và nhiệt tình khi trước, đi lo chỉ huy những cảnh sát ở hiện trường rút lui một cách có trật tự.

Hoa Thiên Minh vài lần muốn mở miệng hỏi chuyện, nhưng đều bị Trương Bưu từ chối. Thối lui qua một bên, trong con ngươi của gã lóe lên vài tia sáng, thoáng do dự một chút, gọi vào một số di động xa lạ: "Thằng Gù, không tốt rồi, cảnh sát và đặc công đều đã lui, nhanh cho lính đánh thuê của anh tới đây... Tôi không ngại tốn tiền, chỉ cần thân thủ tốt có thể bảo vệ cho tôi là được, đúng rồi... ngay bây giờ, bọn họ đang rút lui luôn rồi."

Từ đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm âm trầm: "Ông chủ Hoa yên tâm, chúng tôi sẽ tới ngay lập tức."

Cất điện thoại đi, thần sắc của Hoa Thiên Minh đã ổn định đi nhiều, âm thầm trừng mắt nhìn Trương Bưu, trong lòng ngầm suy nghĩ: "Mẹ nó, không có bọn chúng mày, bố mày cũng có thể sống. Chúng mày cứ chờ đó cho tao, chờ tao tránh được khỏi kiếp này, chúng mày sẽ phải lĩnh đủ."

Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Đại Phi và Trương Bưu, những đặc công và cảnh sát ở đó cùng toàn bộ thiết bị đều rút lui một cách có trật tự ra khỏi biệt thự của Hoa Thiên Minh.

Mắt thấy Trương Bưu và Đại Phi không có ý muốn rời đi, Hoa Thiên Minh trong lòng nghĩ thầm, bọn chúng không đi, những lính đánh thuê ta mời tới phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ một chút, hắn đi qua đó, hỏi: "Hai vị, sao hai vị vẫn còn chưa đi?"

"Chúng tôi không đi!"

Trương Bưu lạnh giọng nói: "Đương nhiên, chúng tôi lưu lại cũng không phải là vì muốn bảo vệ an toàn cho ông, tôi chỉ muốn thông qua sự cố gắng của mình để giữ gìn sự tôn nghiêm của pháp luật."

"Vậy còn anh?" Ánh mắt của Hoa Thiên Minh chuyển hướng về phía Đại Phi.

"Tôi..."

Đại Phi cười cười khinh thường: "Đừng cho rằng tôi ở lại là để bảo vệ ông, tôi muốn giúp anh Bưu thôi."

" Hai vị, hai vị đang nói giỡn với tôi sao?"

Hoa Thiên Minh lộ ra vẻ mặt âm trầm, nói: "Tất cả hành vi của các anh, tôi hoàn toàn có thể phản ứng lên thượng cấp của các anh."

"Ông chủ Hoa, tôi không gạt ông, nói thật với ông vậy, ông không có tư cách để nhận sự bảo hộ của chúng tôi."

Trương Bưu không khách khí nói: "Lúc trước bảo vệ ông, là vì chúng tôi có mắt như mù."

"Đội trưởng Trương, ý tứ của anh là gì, đừng quên, tôi còn là uỷ viên của hội nghị hiệp thương chính trị, anh dám nói với tôi như vậy sao?" Hoa Thiên Minh lập tức liền nổi giận.

"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi đừng có làm!"

Đại Phi tiếp nhận đề tài, cười nói: "Ông chủ Hoa, ông cẩn thận nghĩ lại đi, ông có phải đã làm điều gì đó không? Bằng vào những hành vi đó của ông, ông còn có mặt mũi mà sống trên cõi đời này nữa sao?"

"Tôi đã làm chuyện gì?"

Hoa Thiên Minh vẻ mặt chính khí nói: "Hoa Thiên Minh tôi cả đời làm việc đứng đắn, tôi tự nghĩ mình không có làm ra điều gì có lỗi với nhân dân..."

" Được rồi, đừng có mà dối trá với chúng tôi, ông làm cái gì, trong lòng mọi người ở đây đều đã biết."

Đại Phi chặn lại lời dối trá của Hoa Thiên Minh, không kiên nhẫn nói: "Việc hiện giờ ông có thể làm là cầu khẩn ông trời cho ông có thể sống qua được tối nay."

"Anh..."

Hoa Thiên Minh đang muốn mắng to, điện thoại lại vang lên, sau khi nhận điện thoại, từ trong loa truyền tới thanh âm của Thằng Gù: "Ông chủ Hoa, chúng tôi đã tới rồi, đang ở ngoài cửa, cảnh sát đã đi hết chưa?"

"Còn hai người, không cần quan tâm đến bọn họ, cho người của anh nhanh tiến vào bố phòng đi." Mạng nhỏ là trọng yếu, Hoa Thiên Minh cũng không lo lắng nhiều làm gì.

Sau khi được sự chấp thuận của ông chủ, Thằng Gù rất nhanh đã mang theo mười mấy tên lính đánh thuê thủ hạ của mình tiến vào chiếm giữ biệt thự, bắt đầu thuần thục bố phòng công tác.

Đại Phi cười cười nói với Trương Bưu: "Té ra là người ta còn có chuẩn bị ở đằng sau, chẳng qua những người này cũng chẳng có chỗ dùng, chỉ là thêm một vài kẻ chịu chết mà thôi."

……

Trong một căn phòng xa hoa của đại khách sạn Shangri-La, Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên toàn thân mặc lễ phục màu đen, người không biết còn tưởng rằng hắn sắp tham gia một bữa tiệc thịnh soạn.

" Chủ nhân, người nói Thiên Đạo Quỷ Thủ thật sự sẽ xuất hiện sao?"

Hắc Tu La một trong Tu La song vệ lo lắng hỏi: "Chủ nhân, thứ cho tôi nói thẳng, nếu Thiên Đạo Quỷ Thủ không xuất hiện, mà chúng ta lại ngăn cản việc thi hành nhiệm vụ của tiểu thư, tương lai khi sở tài phán biết, sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."

"Không cần phải lo lắng, việc này đã có ta lo."

Hạo Thiên tự tin cười nói: "Ta dám khẳng định, Quỷ Thủ nhất định là sẽ xuất hiện. Mặc dù chỉ gặp lại liếc mắt nhìn Nguyệt Như một cái, hắn cũng sẽ xuất hiện."

Ngừng một chút, hắn tiếp tục phân phó: "Nhớ kỹ, ngoại trừ Hoa Thiên Minh, tất cả mọi người trong Hoa gia không cần lưu lại người sống, cho dù là cảnh sát, hay là đặc công, cứ đánh chết hết."

"Thuộc hạ đã hiểu!" Tu La song vệ trăm miệng một lời nói.

……

Bóng đêm dần dần bao trùm xuống, hôm nay có tuyết rơi đêm, gió lạnh vi vu, bông tuyết bay bay, sắc trời rất tối, dường như có đưa tay ra cũng không nhìn rõ được năm ngón tay.

Nguyệt Như thừa dịp bóng đêm lặng lẽ nấp vào một cây đại thụ trong biệt thự của Hoa Thiên Minh, cẩn thận quan sát tình huống ở xung quanh. Không có cảnh sát, cũng không có đặc công, có điều mùi máu tươi ở chung quanh lại phát ra càng lúc càng nồng nặc. Cô nhanh chóng phát hiện ra ở đây có những tên lính đánh thuê trốn ở chỗ tối, hiển nhiên, những kẻ này đều là những binh lính thân trải qua trăm trận, giết người vô số.

Nguyệt Như nở nụ cười, sức chiến đấu của lính đánh thuê quả thật là mạnh hơn đặc công, dù sao bọn họ cũng đã trải qua trăm trận, đã trải qua những ngày lưỡi đao dính máu, nhưng mà đối với Nguyệt Như mà nói, giải quyết bọn họ ngược lại còn dễ dàng hơn nhiều, ít nhất trong lòng cô cũng không cảm thấy băn khoăn chút nào.

Thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, Nguyệt Như vung ra một tia sáng bạc, triển khai công kích tới một gã binh lính ở gần người cô nhất. Ánh đao lướt qua, một tiếng kêu đau đớn, cổ của tên đó đã bị cắt đứt, lặng yên không tiếng động chết khi đang thi hành nhiệm vụ.

Thằng Gù là tên phụ trách của nhóm lính đáng thuê, kiếp sống lính đánh thuê lâu năm đã khiến gã luyện ra được một sự cảnh giác trời sinh. Ngay trong nháy mắt khi Nguyệt Như triển khai công kích, gã đã cảm giác thấy nguy hiểm, vội vàng phát ra tin tức cảnh giác với đồng bọn, đồng thời, dựa theo trực giác của chính mình, ném về phía vùng nguy hiểm một viên lựu đạn.

Lựu đạn của bọn người Thằng Gù đều là lựu đạn quân dụng hàng Mỹ chính tông mua ở chợ đêm nước ngoài, uy lực rất lớn, bán kính nổ cực rộng. Cho dù mục tiêu tập kích không phải chuẩn xác, cũng không thể khinh thường.

Nguyệt Như không nghĩ tới bọn chúng lại có vũ khí như vậy, hiển nhiên, cho dù là với thân thể của cô, cũng không có khả năng bảo tồn được trong bom đạn.

Thân hình nhảy lên nhanh như điện, Nguyệt Như vội vàng đào thoát khỏi vùng bán kính nổ của lựu đạn. Ngay khi cô vừa mới nhảy ra được hơn mười thước, phía sau đã truyền tới tiếng nổ mạnh rất lớn. Đồng thời, một cỗ sóng nhiệt cực lớn tràn qua, đẩy thân thể của cô về phía trước.

May là cô cảnh giác, rời đi thật đúng lúc, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ không lường trước được. Trên thực tế, cô đã hơi đánh giá thấp năng lực của bọn lính đánh thuê này, nhất là Thằng Gù kẻ phụ trách. Trong những năm quá khứ, gã đã mấy lần từ cái chết trở về, tham gia tới mấy chục trận chiến đấu lớn nhỏ, kinh nghiệm lâm địch vô cùng phong phú.

Sau khi lùi về khu vực an toàn, Nguyệt Như vội vàng áp chế khí tức thoát ra từ cơ thể.

"Là lựu đạn quân dụng của Mỹ, những lính đánh thuê này thực sự là không đơn giản..." Trương Bưu và Đại Phi đều đã đi lính, đối với âm thanh và uy lực của lựu đạn quân dụng thì không hề xa lạ chút nào.

"Vô dụng thôi!"

Khóe miệng của Đại Phi lộ ra một tia cười khinh thường, thản nhiên liếc nhìn Hoa Thiên Minh, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Trương Bưu, nói: "Công phu của sát thủ này đã vượt qua cực hạn của nhân loại, những lính đánh thuê này đích xác là không tồi, nhưng vẫn không có đủ khả năng để đánh lui cô ta."