Tư thế như vậy nhất thời khiến cho cổ áo của cô được nới ra khá rộng, Phương Hạo Vân đứng ở đằng sau có thể trông thấy rõ ràng chiếc cổ trắng ngần và cái rãnh sâu huyền bí giữa hai "quả bưởi" của cô chị.. Thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn trên áo chip...
Phương Hạo Vân cố gắng đưa ánh mắt của mình rời khỏi bờ ngực của cô chị, nhưng đôi mắt hư đốn không chịu nghe theo ý nghĩ của hắn, cứ hau háu có ý vô ý mà dán vào đó.
Hắn cười gượng gạo, định lực của mình xem ra đã tụt lùi giống như ba năm trước đây, hoàn cảnh quả nhiên rất quan trọng.
Trên thực tế, Phương Hạo Vân không thể ý thức được nguyên nhân thực sự của việc thụt lui định lực của mình. Ảnh hưởng từ môi trường hoàn cảnh cố nhiên là quan trọng, nhưng hắn đã bỏ qua ảnh hưởng của việc không ngừng giải phóng cảm xúc trái chiều của mình.
Đương nhiên, một sáng nào đó, khi mà cảm xúc trái chiều tiêu cực trong người hắn được giải phóng hoàn toàn, thì vấn đề này sẽ không còn rõ ràng nữa.
Phương Tuyết Di càng lúc càng thấy dễ chịu, thậm chí trong hơi thở có đôi lúc còn phát kèm theo tiếng rên rỉ không kiềm chế được, dòng noãn lưu trên đầu vai đã lan ra khắp cơ thể, lúc này, cô cảm thấy toàn thân đều vô cùng khoan khoái, chỉ mong rằng cảm giác này sẽ được giữ đến suốt đời.
"Chị, xong rồi, sau này em sẽ định kỳ xoa bóp cho chị, vai và cổ của chị sẽ không còn đau nhức nữa... Có cơ hội, em cũng sẽ giúp xoa bóp vai luôn cho chị, làm như vậy, chị sẽ không xảy ra hiện tượng đau nhức lưng eo mà sinh bệnh nữa..." Cảm ứng được các huyệt vị ở đầu vai đều được đả thông, Phương Hạo Vân từ từ thu công, ngừng xoa bóp.
Phương Tuyết Di dường như vẫn đang lâng lâng trong trạng thái đê mê ngây ngất, đôi mắt lá liễu vẫn đang nhắm tịt.
"Chị, xong rồi..." Phương Hạo Vân đưa tay lay nhẹ cô chị.
Phương Tuyết Di lúc này mới sực tỉnh, khuôn mặt cũng không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ rực. Quay đầu lại, cô ngượng ngùng cười gượng: "Hạo Vân, thủ pháp của em quả thực rất tuyệt, sau này em phải thường xuyên mát xa xoa bóp cho chị đấy nhé, chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi."
"Vâng."
Phương Hạo Vân chắc mẩm những lời nói trước đó, thì cô chị nghe được chắc chỉ lõm bõm vài câu, liền nhắc lại: "Chị, có thời gian thì em sẽ xoa bóp lưng cho chị, để chị không phải bị đau lưng nữa."
"Uhm"
Phương Tuyết Di đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi gượng gạo, vùng lưng là vùng khá nhạy cảm, cô quả thực cảm thấy không tiện cho lắm.
Phương Hạo Vân không có nghĩ nhiều như vậy, trông thấy cô chị mặt mày hớn hở, hắn chớp thời cơ hỏi ngay: "Sao không thấy Kỳ đâu chị nhỉ? Chị, chị phải giúp em đấy, nói đỡ cho em mấy lời trước mặt cô ấy."
"Yên tâm, dù em không nói, thì chị cũng sẽ nói tốt cho em thôi mà."
Nhận được ân huệ từ người ta, thái độ của Phương Tuyết Di bỗng nhiên cũng thay đổi: "Kỳ biết em sẽ tới đây nên đã đi ra ngoài rồi. Có điều là dễ dàng thấy rằng cô ấy vẫn còn rất quan tâm tới em. Trước đó khi em đứng đợi chờ dưới tuyết lạnh cầm bó hoa tươi tắn, tuy rằng nó nói là không quan tâm, nhưng chị nhận ra được trong ánh mắt của nó có chút gì đó của sự xót xa... Hạo Vân, cố gắng lên, sớm muộn gì thì Kỳ cũng được em cảm hóa thôi, có điều..."
Nói tới đây, Phương Tuyết Di thành thực nói: "Em phải nói thật với chị, em thật sự định làm trò một ông hai bà ư?"
Phương Hạo Vân thản nhiên đáp: "Chị, em không thể bỏ rơi chị Mỹ Kỳ được."
"Tiểu tử thối, bây giờ đã là thời đại nào rồi... Được rồi, chuyện này chị không quản được, em tự đi mà lo liệu đấy."
Phương Tuyết Di khẽ hắng giọng nói: "Chị còn cứ tưởng là mấy ngày qua em đã nghĩ thông suốt rồi, kết quả là em vẫn cứ bảo thủ như vậy."
"Chị, trong tình cảm, có những việc ngoài người trong cuộc ra, thì người khác không thể nào hiểu và thông cảm được. Tin em đi, em sẽ giải quyết em đẹp vụ này." Phương Hạo Vân thành thực nói.
"Thật đúng là hết cách với em, nếu em đã có lòng tin như vậy, thì em hãy tự mình lo liệu đi."
Nói tới đây, Phương Tuyết Di liền đổi giọng: "Hạo Vân, thôi không nhắc đến chuyện của em nữa, để ý tới chuyện của chị đi, chị đây đã sắp quá tuổi rồi, chuyện của chị phải tính sao đây? Ba mẹ đã hỏi han chị mấy lần rồi đấy."
"Chị, chị không muốn lấy chồng thì cứ nói với ba mẹ, bây giờ người ta coi trọng tự do hôn nhân, em không tin là ba mẹ sẽ bắt ép chị phải lấy chồng..."
Những ngày qua Phương Hạo Vân đã mệt bở hơi tai rồi, lấy đâu ra thời gian mà nghĩ cách giúp cô chị.
"Em... Hạo Vân, đây chính là cách mà em nghĩ giúp chị đấy hả?"
Phương Tuyết Di giận dỗi nói: "Không được, em phải nghĩ cách khác giúp chị mau, nếu không... nếu không chị sẽ mách hết chuyện của em với ba mẹ..."
Phương Hạo Vân khóc dở mếu dở nói: "Chị, bây giờ em ốc còn không lo nổi mình ốc, mang theo rêu làm sao nổi nữa."
"Em giúp chị, chị sẽ giúp lại em."
Phương Tuyết Di nói: "Về phần Kỳ, chị sẽ nỗ lực hết sức khuyên nhủ nó giúp em, bù lại em phải bỏ ra ít công sức, để nghĩ cách giúp chị mới được."
"Nhớ mồm chị nhé."
Phương Hạo Vân chỉ đợi có câu nói này.
……..
Trong văn phòng của tổng giám đốc công ty bất động sản nhà đất Thiên Hồng, Tưởng Đại Phát mặt mày tái mét. Tập đoàn đầu tư Trần thị làm đúng theo như cam kết trong hợp đồng, đã bồi thường 5 triệu tiền phạt, nhưng những khoản tiền đó còn lâu mới bù đắp nổi tổn thất mà công ty Thiên Hồng phải gánh chịu. Cộng thêm việc đánh mất lợi thế ở dự án vịnh Kim Thủy, bây giờ công ty Thiên Hồng đang gặp phải cơn khủng hoảng dữ dội.
Hắn muốn cắt giảm biên chế, giảm lương để công ty vượt qua khó khăn, nhưng chính phủ đã phát công văn, nếu một lần cắt giảm biên chế 20 nhân viên trở lên, phải trình lên cho chính phủ xét duyệt. Hơn nữa, xét duyệt chắc chắn sẽ không được thông qua. Nói cách khác, chính phủ muốn hòa giải, muốn ổn định, phần đen đủi thì rơi xuống đầu những ông chủ như họ.
Vốn dĩ, hắn còn có một cách khác nữa, đó là giảm giá bán nhà, hy vọng có thể thu hồi được vốn trong thời gian ngắn. Nhưng chính phủ không cho phép hạ giá, nói là muốn giữ giá nhà ổn định, ổn định kinh tế để phát triển. Phồn vinh ổn định chó chết, đều là giả tạo hết. Nếu cứ tiếp tục như thế, công ty Thiên Hồng có khả năng đứng trước bờ vực phá sản.
Đúng vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Là một số lạ, do dự đôi chút, hắn cầm lấy điện thoại lên nghe. Đầu dây bên kia vọng tới một giọng nói quen thuộc: "Sếp Tưởng, đơn tố tụng của vợ anh đã được viện trưởng Khâu đích thân đưa ra chỉ thị, muốn chúng tôi phải lập án tại tòa án dân sự. Hơn nữa... nghe khẩu khí của ông ấy, thì có vẻ tôi phải trái lời với ngài rồi."
"Vương đình trưởng, thế là thế nào, chẳng phải chúng ta đã nói chuyện ổn thỏa rồi sao?" Tưởng Đại Phát bỗng chốc bốc lửa giận, 200 ngàn đó, hắn đã đút lót cho cái gã họ Vương kia 200 ngàn tiền mặt không thiếu một xu rồi.
"Sếp Tưởng, anh đừng kích động vội, nghe tôi nói đã. Tiền, tôi có thể hoàn trả hết cho anh không thiếu một đồng, nhưng tôi không thể làm thay đổi được gì trong chuyện này nữa rồi. Khâu viện trưởng có ý vô ý tiết lộ một số tình hình cho tôi nghe, vụ này cấp trên đã có người mở lời rồi, ông ấy không thể làm khác được. Ngày mai, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh. Cứ vậy nhé, tôi còn có việc, tôi gác máy đây..." Không đợi Tưởng Đại Phát nói thêm câu nào, Vương đình trưởng bên kia đầu dây đã gác máy.
"Ê, ê, anh có nghe thấy gì không, nghĩ cách, nhất định phải nghĩ ra cách, bất luận phải tiêu bao nhiêu tiền, tôi cũng chấp nhận..." Tưởng Đại Phát tức tối hét giật giọng vào trong điện thoại, nhưng phía người ta đã không thèm đáp lại nữa rồi.
Vứt điện thoại xuống, Tưởng Đại Phát tức giận máu mắt đỏ ngầu: "Trương Mỹ Kỳ, cô được lắm, chúng ta cứ đợi mà xem."
……..
Ẩn thân tại Hoa Hải một thời gian dài rồi, Nguyệt Như hôm nay buộc phải hoàn thành nhiệm vụ để quay trở về, nếu không, sẽ phải chịu trách phạt của tòa án Thiên Đạo.
Nhân lúc trời còn tối, Nguyệt Như lọt vào trong biệt thự củaHoa Thiên Minh một cách dễ dàng.
Ẩn mình trong một chiếc cây cổ thụ to, Nguyệt Như bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh, trong phạm vi quanh biệt thự củaHoa Thiên Minh thôi đã có hai mươi tay cảnh sát đặc nhiệm và đặc công thân thủ khá cao đang bảo vệ. Những người này ai nấy đều lăm lăm súng trong tay, tuy rằng chốt bảo hiểm chưa được mở, nhưng theo như kinh nghiệm của mình, những người này đều là những tay tinh nhuệ, thời gian mở chốt bảo hiểm sẽ không quá dài, phỏng chừng không quá hai giây.
Đừng tưởng hai giây là ngắn, nhưng đối với một cao thủ, thì hai giây này đủ để giải quyết mọi thứ rồi.
Nguyệt Như là một người nổi trội trong đám sát thủ Thiên Đạo, là con át chủ bài, nếu như cô thật sự đại khai sát giới, những người này không bao giờ là vật trở ngại đối với cô. Thế nhưng nếu làm vậy sẽ buộc phải gây thù chuốc oán với cảnh sát đặc nhiệm.
Hơn nữa, cô không muốn đại khai sát giới ở Hoa Hải, cô không muốn để quỷ thủ phải nhìn thấy bộ mặt đầy huyết tính của mình.
Đối mặt với tình cảnh này, Nguyệt Như không thể đã cẩn trọng lại càng cẩn trọng.
"Có lẽ Hạo Thiên nói đúng, giáo quan đã không trang bị cho mình sự vô tình của một sát thủ..." Nguyệt Như thầm có chút bất an, nếu so với hồi trước, tâm tính của cô đã kém đi rất nhiều.
Sau khi đã ổn định lại tâm tính, Nguyệt Như lại lần nữa chăm chú quan sát ba trí phòng ngự và hỏa lực của đối phương, quyết định lại phương án hữu hiệu để giảm thiểu số thương vong tới mức thấp nhất.
Đối phương có vài người ở ngoài sáng, có vài người ở chỗ tối, nhưng đối với Nguyệt Như, những nhân viên cảnh sát ở chỗ tối căn bản không thể nào qua mắt được cô.
Nguyệt Như cẩn thận kiểm kê lại một lần, tính tổng cộng, có tất cả hai mươi lăm người, ai nấy đều thân thủ không tầm thường, nhất là viên chỉ huy đang ở bên trong, mùi vị huyết tinh trên người, cho dù là đang ở khá xa, nhưng Nguyệt Như vẫn có thể ngửi thấy. Không hề nghi ngờ, đó là một chiến sĩ đã từng trải qua trăm trận chiến thực thụ.
Đương nhiên, nếu như chính diện đối chiến, Nguyệt Như vẫn có thể tin rằng trong vòng 10 chiêu sẽ giải quyết đối thủ, nếu như là ám sát, thì lại càng dễ dàng.
Vấn đề bây giờ là, trong khoảng thời gian cô tấn công viên chỉ huy đó, thì những nhân viên cảnh sát mai phục xung quanh cũng sẽ có đủ thời gian để khóa chặt mình lại, muốn thoát được khỏi sự vây bắt của họ, chỉ có một cách, đó là.... Giết!
Đã không còn thời gian để suy xét quá nhiều nữa, Nguyệt Như không muốn phải do dự thêm, mấy ngày nay, số lượng người phái tới bảo vệHoa Thiên Minh ngày một đông, độ khó của việc ám sát ngày càng tăng thêm.
Hiển nhiên, những điều này đều là do Hạo Thiên đứng đằng sau giật dây, dùng mọi phương thức khác nhau để kích thích lực lượng phòng ngự của bọn họ.
Sau khi tìm được đúng mục tiêu, Nguyệt Như hít một hơi sâu, thân thể khẽ di chuyển, bước chân không một tiếng động, tấn công một viên cảnh vệ đứng cách chỗ cô không xa.
Thân thủ của Nguyệt Như nhẹ như bay, cho dù là đêm tối rất vắng lặng yên ắng, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh gì hết, Nguyệt Như đưa tay chém vào cổ viên cảnh sát, anh ta chưa kịp hiểu điều gì thì đã muộn rồi, anh ta thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, cả người ngất lịm đi.
"Tít tít!"
Đúng lúc này, máy báo động trên người anh ta vang lên.
"Chết tiệt, cái máy cảm ứng thần kinh này..."
Nguyệt Như đã sơ suất rồi, cô không thể ngờ được rằng, cảnh sát Hoa Hải lại được trang bị máy cảm ứng thần kinh. Chiếc máy này có thể cảm nhận được hoạt động thần kinh của con người, chỉ cần người được trang bị chiếc máy này tử vong hoặc hôn mê, thì nó sẽ không thể cảm nhận được hoạt động thần kinh của con người, từ đó phát ra âm thanh báo động. Theo lý thuyết thì thứ máy này vô cùng đắt đỏ, cảnh sát Hoa Hải không thể nào có đủ tiền trang bị được.
Bất luận thế nào, bây giờ cô cũng đã bị lộ rồi.
"Mọi người chú ý, sát thủ tới rồi."
Người phụ trách đội tối nay là Đại Phi, những ngày này, mỗi khi tối đến, anh và Trương Bưu thay phiên nhau chỉ huy. Hôm nay đến lượt của anh. Sau khi nghe thấy tiếng còi báo động, anh lập tức gọi điện thông báo khẩn cho phòng trực ban cảnh sát hình sự thành phố, đồng thời ra lệnh cho các nhân viên đặc công đề phòng. Những người bảo vệ Hoa Thiên Minh tối nay tổng cộng có hai mươi lăm người, trong đó có sáu đặc công, còn lại đều là những viên cảnh sát lão luyện ở chi cục cảnh sát thành phố.
"Pằng!"
Các viên cảnh sát đã bắt đầu tấn công về phía Như Nguyệt.
Nguyệt Như nghiến răng thật mạnh, thuận tay cầm lấy súng của viên cảnh sát đang hôn mê kia, thân hình chỉ tung nhẹ lên một cái, cộng thêm việc mặc bộ đồ đen toàn bộ, và tốc độ nhanh như chớp giật, chỉ vài động tác lên xuống, đã làm cho thuộc hạ của Đại Phi để mất mục tiêu.
"Dùng dụng cụ quét nhiệt..."
Đại Phi bình tĩnh phát lệnh xuống. Lần này anh cùng Trương Bưu đã có công tác chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không những sử dụng những trang bị hiện đại nhất của sở cảnh sát, mà còn mượn ở sở công an Hoa Hải một số thiết bị đặc thù. Cũng giống như chiếc máy cảm ứng thần kinh trước đó, chiếc máy quét thân nhiệt lần này cũng là mượn tạm ở đó.
"Pằng!"
Rất nhanh, các tay súng bắn tỉa nhận được chỉ thị, lại tiếp tục khóa chặt mục tiêu Nguyệt Như lại, vài phát súng ngay lập tức được bắn tới, cũng may Nguyệt Như phản ứng nhanh nhạy, nên không bắn trúng cô.
Sau đó, Nguyệt Như trong khi bay nhảy né đạn thì đã xác định được hai tay bắn tỉa, vẩy tay bắn hai viên đạn trúng vào cánh tay của 2 tay bắn tỉa đó, khiến họ mất hoàn toàn chức năng chiến đấu.
Nếu không phải có chỗ cố kỵ, thì với tài bắn súng của Nguyệt Như, bọn họ đã chết chắc rồi.
Dù gì, Nguyệt Như cũng đã xác định trước, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không cô sẽ không tùy tiện đại khai sát giới.
"Sếp, các tay bắn tỉa của ta đã bị phế rồi..."
Một viên đặc công nói với Đại Phi thông qua bộ đàm: "Sếp, tính sao đây? Sát thủ lần này hình như lợi hại hơn tên lần trước rất nhiều."
"Không được hoảng, mục tiêu của hắn làHoa Thiên Minh, báo cho anh em tập trung lại, tất cả rút vào biệt thự...." Đại Phi đã có rất nhiều kinh nghiệm chống khủng ba, đối với những chuyện này, đã có nguồn kinh nghiệm khá phong phú.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, những nhân viên vòng ngoài biệt thự lập tức nhanh chóng rút lui, thiết lập ba phòng mới trong biệt thự.