Phương Hạo Vân vội vàng nói: "Không được, anh phải mát xa cho em trước, đợi đến khi nào chân em hết sưng, không còn cảm thấy đau nữa thì anh mới có thể đi được..."
Nói rồi, Phương Hạo Vân không chút đắn đo vén thẳng quần bạn gái lên, xác định vị trí chỗ vết sưng tấy của bạn gái, nội gia chân khí trong cơ thể chuyển động từ từ, giúp thông kinh mạch hoạt huyết cho cô, chỉ chưa đầy bao lâu sau, chỗ máu tụ liền tan ra, cơn đau cũng theo đó mà biến mất.
"Kỳ, em thử xem, đi thử tới trước vài bước xem có còn đau không?" Phương Hạo Vân giúp Bạch Lăng Kỳ nới lại chỗ quần khi nãy bị hắn vén, tỏ ý muốn cô bước xuống giường đi thử vài bước xem sao.
Bạch Lăng Kỳ duỗi một chút cổ chân, phát hiện ra rằng quả nhiên không còn thấy đau nữa. Bước chân xuống đất đi lại, cơ thể nhẹ bẫng khoan khoái, cơn đau thấu xương thấu cốt khi nãy cũng tan biến đi đâu mất.
Đối với hiện tượng như vậy, cô cảm thấy quá đỗi thần kỳ, do dự chốc lát, cô tò mò buột miệng hỏi: "Sao anh lại làm được như vậy?"
"Muốn biết à?"
Phương Hạo Vân cười tinh quái, chường mặt lại gần cô, rồi nói: "Thơm anh một cái, rồi anh sẽ nói cho em..."
"Anh... anh không nói thì thôi..."
Sắc mặt Bạch Lăng Kỳ hơi chút ửng hồng, thầm nghĩ cái gã này cũng giỏi chớp thời cơ chấm mút linh tinh. Vốn dĩ là định từ chối hắn, nhưng thực ra trong lòng cô cũng rất hiếu kỳ. Với vết trẹo chân này, nếu chỉ bôi chút thuốc vào thì làm thế nào cũng phải mất ít nhất nửa ngày mới có thể có công hiệu được. Nhưng hắn chỉ mới xoa bóp cho mình được có một lát, vậy mà đã khỏi được ngay. Hơn nữa trong lúc hắn xoa bóp cho cô, cô cảm thấy hình như đang có một suối nguồn ấm áp đang không ngừng cuồn cuộn xâm lấn dần cơ thể mình, khiến cho cô cảm thấy rất khoan khoái.
"Anh nhắm mắt lại thì em mới hôn." Bạch Lăng Kỳ nháy mắt tinh quái với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Bạch Lăng Kỳ nhân cơ hội này khóa đôi môi hắn bằng hai ngón tay rồi nói: "Rồi đấy, em hôn rồi nhé, bây giờ anh hãy tuân theo lời cam kết lúc nãy đã nói đi."
Phương Hạo Vân đương nhiên biết là Bạch Lăng Kỳ gạt mình, có điều hắn không hề vạch trần cô, mà nói một cách đầy vẻ mãn nguyện: "Kỳ, anh học được phương pháp xoa bóp lục vị ở trong sách."
"Chỉ đơn giản thế thôi á?"
Bạch Lăng Kỳ có chút không tin tưởng: "Vậy anh giải thích cho em chuyện dòng khí ấm là ở đâu ra?"
"Xoa bóp nhiều thì sẽ sinh nhiệt, em cứ thử xoa hai tay vào nhau xem có phải vậy không nào?"
Phương Hạo Vân mỉm cười: "Thế có cần anh xoa bóp lại cho em lần nữa không nào? Nếu như em cho phép anh mát xa ngực cho em, thì bộ ngực của em đảm bảo sẽ khủng như Elly Trần ở bên Việt Nam luôn đấy =))" (biên: lão này chém gió quá xa rồi, bất quá ta thích file:///C:/DOCUME%7E1/Admin/LOCALS%7E1/Temp/msohtml1/01/clip_image001.gif)
"Thật tức anh chết đi được, sau này đừng có mà mơ đụng chạm tới em..."
Bạch Lăng Kỳ nói gắt: "Tránh ra, em phải đi làm rồi, không có thời gian rỗi nói chuyện với một con dê già như anh."
Phương Hạo Vân cũng không hề cản Bạch Lăng Kỳ lại, so với ngày hôm qua, thì thái độ của Bạch Lăng Kỳ đối với hắn đã tốt hơn rất nhiều, hắn tin chắc rằng, chỉ cần hắn cố gắng, thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tha thứ cho mình.
Đi được vài bước, Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên đứng sững lại, rồi quay đầu nói với: "Những lời anh nói với chị Mai em đều nghe hết rồi, hãy giúp chị Mỹ Kỳ, đừng để cho chị ấy phải chịu khổ."
"Kỳ, anh..." Phương Hạo Vân há hốc miệng, muốn nói điều gì đó nhưng không thể nào nói được.
"Hạo Vân, đừng nói gì cả, em biết anh đang định nói gì."
Bạch Lăng Kỳ cũng ngắt dòng suy nghĩ của hắn: "Thời gian này, chúng ta cứ giữ khoảng cách vậy đi, em muốn có thêm thời gian suy nghĩ."
"Ừ..."
Phương Hạo Vân gật đầu tán thưởng, rồi nói ngay: "Kỳ, anh sẽ phải giành được trái tim em thêm lần nữa."
"Hứ!"
Bạch Lăng Kỳ quệt mồm nói: "Vậy thì anh phải cố gắng hơn đấy, em đã nhận rõ bộ mặt thật là một con sói háo sắc của anh rồi đấy. Em sẽ không để anh qua mặt một cách dễ dàng đâu."
………….
Dưới sự sắp xếp bí mật của Trương Bưu, việc những nhân viên thương vụ cao cấp của công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản giữ vũ khí trái phép, lăng nhục, đánh người, rồi cả chuyện mua trinh tiết nhanh chóng được truyền tới, nhất là một số nhóm người hoặc báo chí trên mạng. Những thông tin đó đã giúp cho vụ án này tiến được một bước dài. Theo thông tin chi tiết, các cư dân trên mạng gửi lại comment bài viết liên tục, cho thấy sự chú ý của mọi người về chuyện này. Thậm chí trong số đó còn có cả người reply lại rằng người đó đã tận mắt chứng kiến toàn bộ vụ việc, nếu như phía cảnh sát muốn họ đứng ra làm chứng, thì bọn họ sẽ không ngần ngại mà trình diện trước tòa.
Ủy ban tuyên truyền thành phố rất lo ngại sự việc được làm căng, muốn ngăn chặn nguồn tin của báo chí, nhưng lực bất tòng tâm. Nhất là những forum và blog trên mạng, lực lượng của họ bao phủ rộng khắp, căn bản là chỉ một ủy ban tuyên truyền của thành phố đơn lẻ thôi thì không thể nào thay đổi được chuyện gì cả.
Buổi chiều, những thông tin quan trọng hơn cũng bắt đầu xuất hiện, theo như báo cáo, công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản này là một công ty điển hình trong việc kinh doanh như chim di cư. Có người đã thống kê, tính cho đến nay, doanh nghiệp này đã di dời địa điểm công ty tới ba lần. Chỉ cần nơi nào có chính sách ưu đãi hơn thì bọn họ sẽ không hề do dự mà rút vốn nơi cũ, chuyển sang đầu tư ở nơi mà họ cảm thấy là có lắm miếng ngon béo bở hơn.
Sau khi báo cáo được công ba, trên mạng ngay lập tức xuất hiện rất nhiều kiến nghị về việc trừng phạt các doanh nghiệp làm ăn theo hình thức này. Đồng thời các cư dân mạng cũng bắt đầu nổ ra những tranh luận về những tập đoàn kêu gọi đầu tư không lành mạnh.
Nói tóm lại, sự việc càng lúc lại càng phình to lên.
Những vị lãnh đạo muốn bao biện kháng án giúp cho lũ người Matsuda cũng có chỗ phải e dè, nói năng rất dè dặt, không dám bao biện cho chúng nữa.
Đồng thời, dưới sự phối hợp của sở công nghệ thành phố, tội danh tàng trữ vũ khí quân dụng trái phép của Matsuda đã được xác định, hắn sắp phải đối mặt với những cáo trạng của tòa án Trung Quốc.
Những tội danh khác cũng đang trong quá trình điều tra xác minh làm rõ, tuy rằng đám người Matsuda không chịu thừa nhận, nhưng căn cứ theo những chứng cứ thu thập được từ nhiều nguồn, thì đã có thể định tội được rồi.
Sau khi nhìn thấy báo cáo luận án, cục trưởng thành phố tỏ ra kiên quyết ủng hộ cách làm của Trương Bưu, đưa những phần tử coi thường pháp luật này ra trước vành móng ngựa, đồng thời báo cáo chi tiết tình hình lại cho bí thư tỉnh ủy thành phố Lâm Quốc Đống, và nhận được chỉ thị là xử lý kiên quyết.
Phó chủ nhiệm Lý của sở ngoại sự thành phố và Vương phó quận trưởng quận Linh Giang nhiều lần chạy chọt các cửa, nhưng cũng không thể nào chứng minh được việc Matsuda sử dụng vũ khí hợp pháp. Cuối cùng đành phải từ bỏ việc cứu vớt đám khách nước ngoài kia.
Đại sảnh của dinh thự Tần gia, Tần Như Phong sắc mặt như đưa đám trên điện thoại, gọi cho con trai Tần Tử Hoa nội trong mười phút nữa đến phòng khách của dinh thự.
"Thằng óc bã đậu... Nếu nó có được một nửa trí óc của Tử Kiếm thôi thì ta cũng mãn nguyện lắm rồi..." Tần Như Phong mặt đỏ phừng phừng gắt gỏng trên điện thoại.
Vài phút sau, Tần Tử Hoa chạy quắn đít tới đại sảnh của Tần gia, hắn vội vã chạy vào, cung kính nói: "Ba, ba gọi con tới đây gấp gáp như vậy, liệu có phải xảy ra chuyện gì lớn rồi phải không?"
" Công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản là đối tác làm ăn của anh, chính anh đã giới thiệu họ cho Vương Hán Sinh phải không?"
Tần Như Phong vừa nhìn thấy con đã mắng sa sả: "Bọn đó là cái quái gì thế? Chuyên viên thương mại cao cấp chó chết, bây giờ lại trở thành một lũ tội phạm tình nghi rồi... Ta đã nói rồi, bảo anh kết giao với đám bạn nào tin tưởng được, có thế lực một chút, vậy mà anh nhìn lại mình xem, có ra thể thống gì không hả?"
"Ba, tập đoàn đó là tập đoàn cỡ bự hàng top của Nhật Bản, sự việc lần này con đã nắm bắt được khá rõ ràng rồi, chính là trò quỷ của lũ Vương Thế Phi và Phương Hạo Vân."
"Được rồi, không phải cả vú lấp miệng em nữa..."
Tần Như Phong lên giọng giáo huấn: "Rõ ràng là cái thằng Matsuda kia không có não, nếu như nó không rút súng bắt bớ lung tung, thì chuyện này đã không khó nhằn đến như vậy. Quả thực là thằng đại ngu.... Đúng rồi, anh nói Phương Hạo Vân ở đây nghĩa là sao? Chuyện này có liên can gì tới hắn à?"
"Ba, con vừa mới điều tra cẩn thận, chuyện lần này hoàn toàn là do Phương Hạo Vân bắt tay với Vương Thế Phi bày ra cả, bọn nó cố tình dụ dỗ Matsuda bằng mấy con cave ở Kim Bích Huy Hoàng, rồi sau đó nói rằng Matsuda bắt bớ phụ nữ, cuối cùng bị ép buộc nên mới phải ra tay... Matsuda là bị bắt bẻ quá thể, giận quá mất khôn nên mới xốc nổi như vậy..." Tần Tử Hoa cẩn trọng giảng giải từng lời một.
"Phương Hạo Vân..."
Tần Như Phong giận dữ cắn răng nói: "Tại sao chuyện gì cũng có phần của nó hết thế? Tần gia ta rốt cục đã làm chuyện gì không phải với nó ư?"
"Ba, Phương Hạo Vân buộc phải chết, nếu không sẽ là đại họa sau này."
Tần Tử Hoa bước lại gần, ghé tai Tần Như Phong nói: "Đã chọn được sát thủ chưa ạ?"
"Đối phương ra giá quá cao, vốn ta cũng định hòa hoãn để xem họ có thể nới giá mềm xuống một chút không, nào ai ngờ cái thằng tiểu tử đó không cho ta một phút bình yên."
Tần Như Phong cắn răng nói: "Hôm nay ta phải liên hệ với tổ chức sát thủ, chấp nhận mức thù lao 60 triệu đô la Mỹ mà họ đưa ra..."
"Ba, chỉ cần Phương Hạo Vân chết đi, Vương gia và Trần gia không còn là vấn đề gì cả, nhất định con sẽ xử lý chúng nó..."
Tần Tử Hoa tự tin nói: "Chỉ cần không có Phương Hạo Vân chõ mũi vào chuyện của ta, con nhất định sẽ xơi tái con tiệm nhân Trần Thanh Thanh, đến lúc đó, Trần gia sẽ là của chúng ta... Còn Vương gia... hừ, thế lực của nhà nó ở Hoa Hải còn lâu mới bằng chúng ta, Kim Gia đủ sức áp chế được bọn nó."
"Kế hoạch của con không tồi. Có điều con cũng phải cẩn thận, khuê nữ nhà Trần gia đã có ý cảnh giác với con, e rằng con không dễ dàng làm được việc như ý muốn đâu."
Tần Như Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Lúc cần thiết, thì phải dùng tới bạo lực để chinh phục, bọn đàn bà, chỉ cần chịu thần phục dưới háng của đàn ông thì mọi chuyện coi như ngon ăn rồi."
"Ba thật cao minh, con cũng đang nghĩ như vậy." Tần Tử Hoa bắt đầu giở giọng nịnh nọt.
"Đừng có giở trò nịnh nọt trước mặt ta, có thời gian thì hãy đi lại chỗ Vương Hán Sinh nhiều vào, chuyện lần này là một cú shock không nhỏ với hắn. Thế này vậy, con đi tặng cho hắn một phần quà hậu hĩ."
Tần Như Phong dặn dò: " Tặng quà cũng cần phải kín tiếng, đừng để người khác trông thấy, rồi lại rầy rà lôi thôi ra."
"Ba, có phải trụ sở lương thực đã bị thất bại hoàn toàn rồi không, ba xem còn có cách nào vớt vát được không?" Trụ sở lương thực chính là thành tích của Vương Hán Sinh, và cũng là thành tích của Tần Tử Hoa. Vốn dĩ, hắn còn hy vọng lấy được lòng ông bô thông qua chuyện này.
"Bị thất thiệt hoàn toàn rồi. Uy tín của Công ty TNHH Hiroshika ở Trung Quốc rất thấp, đã nhiều lần rút vốn ở các thành phố khác, là loại doanh nghiệp di trú điển hình, ta vừa mới nhận được tin, trong buổi họp về kết quả thu hút đầu tư sáng nay ở khu Linh Giang, Dương Vọng Giang đã tuyên ba đình chỉ vô thời hạn dự án này.... Được rồi, con đi đi, cho dù thế nào, Vương Hán Sinh là một đầu mối không thể cắt rời..."
Tần Như Phong khoát khoát tay, tỏ ý rằng Tần Tử Hoa có thể đi được rồi. "Đi đi mau..."
Trong phòng làm việc của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, trợ thủ Tiểu Lý phấn khởi nói với đội trưởng Trương Bưu: "Đám người Nhật kia cuối cùng cũng đã hết cách kháng án rồi."
"Ừ, chuyện này cậu làm rất tốt.."
Trương Bưu tán đồng nói: "Sao cậu lại nghĩ ra sức ảnh hưởng to lớn của việc gửi bài thông báo trên mạng vậy?"
"Không phải em..." Tiểu Lý vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Được rồi, mấy cái trò mèo của cậu làm sao giấu nổi tôi, tôi đã xác định được IP của cậu, người gửi bài sớm nhất chính là cậu..."
Trương Bưu mỉm cười nói: "Xem ra sau này chúng ta phá án còn cần tới sự trợ giúp của cộng đồng mạng đây."
"Reng reng reng..."
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Bưu vang lên, sau khi nhấc máy lên nghe, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Đại Phi: "Anh Bưu, bây giờ anh còn ở cơ quan không? Nếu như không bận gì thì anh gặp em được không?"
"Chuyện gì vậy, có phải chỗ Hoa Thiên Minh xảy ra vấn đề gì ư?" Trương Bưu lập tức trở nên căng thẳng.
"Chỗ Hoa Thiên Minh tạm thời chưa có động tĩnh gì mới, từ hôm hai tên sát thủ bị chúng ta truy đuổi, thì đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì mới cả. Chuyện em bàn với anh liên quan tới Đinh Tuyết Nhu."
"Được rồi, để tôi đi ra cổng cơ quan đón cậu."
Gác máy xuống, Trương Bưu ngẩng đầu căn dặn Tiểu Lý: "Giờ cậu có thể về, nhớ kỹ, trước khi có quyết định chuyển giao vụ của đám Matsuda lên cơ quan công tố thì cậu phải phụ trách việc trông coi hắn, tránh xảy ra vấn đề."
"Đội trưởng, anh yên tâm, em đã sắp xếp cả rồi, bảo đảm sẽ không sơ xuất được đâu."
Tiểu Lý mỉm cười nói: "Đội trưởng, anh đi tiếp khách phải không?"
"Mồm cậu thiêng đấy." Trương Bưu cười gượng nói.
Nửa tiếng sau, Trương Bưu đón Đại Phi từ cổng cơ quan vào trong phòng làm việc, sau khi vào cửa, hai người vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ thì Đại Phi đã phấn khởi nói: "Anh Bưu, buổi biểu diễn ra mắt của Đinh Tuyết Nhu đã được khai diễn thành công, thu được sự chú ý lớn, rất được sự hoan nghênh hưởng ứng của nhân dân trong thành phố. Cứ theo tình hình này, nếu như Phương Hạo Vân vẫn còn ở trong đại lục, thì anh ấy sẽ nhanh chóng nắm được tin tức của Đinh Tuyết Nhu. Đến lúc đó, ba anh em ta lại được đoàn tụ rồi..."
"Cậu tất tả chạy tới đây chỉ để nói với tôi chuyện này?"
Trương Bưu không lạc quan như Đại Phi, bọn họ tìm suốt ba năm không có một chút tin tức, tuy sức ảnh hưởng của lần khai diễn lần này của Đinh Tuyết Nhu rất tích cực, tạo được sự chú ý rầm rộ của công chúng, ai ai cũng có thể biết đến, nhưng chưa chắc là đã tìm được Hạo Vân. Theo như phân tích của Trương Bưu, bao nhiêu năm qua lặn lội tìm kiếm mà không tìm được tung tích của Phương Hạo Vân là xuất phát từ một số nguyên nhân, thứ nhất, là anh ấy đã không còn ở đại lục nữa, thứ hai là anh ấy cố ý lánh mặt họ.
Nếu như 2 giả thuyết này được thành lập, thì cho dù Đinh Tuyết Nhu trở thành thần tượng của 1,3 tỷ người dân Trung Của, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.