"Ha ha...!"
Phương Hạo Vân lại lần nữa vỗ vào cặp mông trắng nõn, cười nói: "Vậy chị cứ nghỉ ngơi đi, để em nhờ chị Mai xin phép cho chị, bây giờ em xuống giường trước đây."
Sau khi mặc quần áo, Phương Hạo Vân mở cửa phòng, đi về phía cửa sổ. Hắn đứng bên cửa sổ hít một hơi không khí trong lành buổi sáng, sau đó đang định mở cửa thì bỗng nghe thấy tiếng nói của Tạ Mai Nhi: "Đừng mở!"
Tạ Mai Nhi mặc quần áo khá mát mẻ, vừa từ nhà vệ sinh đi ra ngoài thì thấy Phương Hạo Vân, cô nói: "Hạo Vân, để khi khác mở, hiện giờ là mùa đông, nếu mở cửa sổ trong nhà vào sáng sớm hoặc buổi tối thì rất không tốt cho sức khỏe."
"À, là như vậy sao, thế thì em không mở nữa." Phương Hạo Vân nói.
"Đúng rồi Hạo Vân, nếu chị nhớ không lầm thì tối qua em về nhà rất muộn, sau đó vào phòng chị Mỹ Kỳ phải không?" Tạ Mai Nhi đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân cười cười, hơi đỏ mặt nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao chị?"
"Em...em là đồ trơ trẽn, chị nghe thấy hình như chị Mỹ Kỳ cũng không muốn làm chuyện đó..."
Tạ Mai Nhi quơ quơ nắm tay nhỏ, căm tức nhìn Phương Hạo Vân nói: "Việc của Lăng Kỳ còn chưa xong mà sao em có thể làm như vậy?"
"Mai Nhi, em đang nói chuyện cùng Hạo Vân hả?" Trương Mỹ Kỳ đang ở trong phòng ngủ, dường như nghe được chuyện Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi nói nên vội vàng lên tiếng.
"Ừm, em cũng vừa mới dậy, đang trò chuyện với Hạo Vân..."
Tạ Mai Nhi đáp lời, ngay sau đó lại xoay sang nói khẽ với Phương Hạo Vân: "Em cũng có chút thủ đoạn đó, bây giờ chị không nghe lời em nói nữa, em tự giải quyết chuyện của mình đi..."
Tạ Mai Nhi quay người đi. Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, vươn tay mở cửa sổ, một luồng gió lạnh lập tức đập vào mặt, khiến hắn hơi giật mình.
Hồi tưởng lại sự việc đêm qua, trong lòng Phương Hạo Vân không tránh khỏi có chút áy náy.
Hôm qua sau khi rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh cô bé tóc đuôi ngựa ngày nào. Ba chữ "Đinh Tuyết Nhu" vang vọng trong đầu hắn không dứt. Cuối cùng, tâm tình hắn trở nên hỗn loạn nên mới làm ra chuyện như vậy.
Chính xác mà nói, đêm qua Phương Hạo Vân ân ái cùng chị Mỹ Kỳ không phải là vì tình cảm, cũng không phải bởi vì yêu, mà là để hả giận. Cho nên giờ đây hắn có chút đau lòng.
"Đinh Tuyết Nhu ơi là Đinh Tuyết Nhu, cô đã ra đi rồi sao nay còn muốn trở lại tìm tôi?"
Hắn thì thầm trong miệng: "Hạo Vân đã chết rồi..."
"Hạo Vân, em có tâm sự sao?"
Đã quen với sự có mặt của người đàn ông nên Trương Mỹ Kỳ cũng không cần giữ kẽ gì cho lắm, sau khi vào nhà vệ sinh rửa ráy chỗ kín xong, cô liền trở lại phòng để mặc quần áo.
"Không có..." Phương Hạo Vân quay đầu lại, đưa tay kéo cô gái vào lòng mình, sau đó hôn ngấu nghiến lên đôi môi Trương Mỹ Kỳ. Trương Mỹ Kỳ vùng vằng vài cái cho có lệ rồi cũng bắt đầu đáp trả hắn cuồng nhiệt.
"A...!"
Tạ Mai Nhi vừa rửa mặt xong bỗng thấy một màn nồng nàn kích thích. Cô hét lên một tiếng, sau đó che mặt chạy trở về phòng ngủ.
Trương Mỹ Kỳ vội đẩy Phương Hạo Vân ra, khẽ giận nói: "Đều là tại em, để Mai Nhi thấy được..."
Phương Hạo Vân có hơi buồn bực, chẳng phải vừa rồi chị cũng đáp trả rất nồng nhiệt đó sao? Phụ nữ quả thật khó hiểu mà.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ cùng đến công ty, còn Phương Hạo Vân thì vẫn như cũ, đứng ở cửa sổ hít thở khí lạnh. Cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Trên đường đi, Tạ Mai Nhi hỏi: "Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân có tâm sự gì sao? Hay là vì chuyện của Lăng Kỳ, chúng ta có cần nói với Lăng Kỳ không?"
"Có lẽ không phải là do Lăng Kỳ, tối hôm qua..." Trương Mỹ Kỳ hình như đang nghĩ tới điều gì đó...
"Chị đừng nói, em không nghe đâu!"
Suốt cả đêm qua Tạ Mai Nhi cũng không ngủ được, tiếng rên rỉ của chị Mỹ Kỳ to như vậy, làm hại cô phải... ra hai lần mới có thể bình tâm trở lại!
"Sao vậy Mai Nhi...?"
Trương Mỹ Kỳ nói tiếp: "Tối hôm qua chị nghe Hạo Vân kêu tên một người trong khi ngủ say, hình như là Tuyết Nhu...chị cảm thấy tâm sự của Hạo Vân ắt hẳn là có liên quan đến cô bé Tuyết Nhu này?"
Lúc này Tạ Mai Nhi mới biết thì ra mình đã hiểu lầm, cô còn tưởng rằng chị Mỹ Kỳ muốn kể lại chuyện ân ái hôm qua chứ.
"Khoan đã, chị vừa nói Hạo Vân khi ngủ kêu tên Tuyết Nhu à?' Tạ Mai Nhi nghi hoặc hỏi.
"Ừm...!"
Trương Mỹ Kỳ thành thật thừa nhận, nói: "Không sai, kêu đến nỗi làm cho chị tỉnh giấc, cho nên không thể nào lầm lẫn được."
"Chị Mỹ Kỳ, chị biết Đinh Tuyết Nhu không?"
Tạ Mai Nhi hỏi tiếp: "Em nghe nói gần đây có một ngôi sao điện ảnh và ca nhạc đang lên, rất được giới trẻ hâm mộ. Không lẽ Tuyết Nhu trong miệng Hạo Vân chính là ca sỹ Đinh Tuyết Nhu đó, cậu ta yêu thầm cô ấy ư?"
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy liền cảm thấy nóng cả người, Bạch Lăng Kỳ còn chưa xong thì ở đâu lại ra thêm một Đinh Tuyết Nhu nữa? Đã ăn ở với mình rồi mà lại còn muốn hái hoa bắt bướm sao?
Tạ Mai Nhi hình như nhìn thấy tâm tư của Trương Mỹ Kỳ, cười nói: "Chị Mỹ Kỳ đừng lo, Đinh Tuyết Nhu người ta là siêu cấp đại minh tinh, đàn ông hâm mộ nàng rất nhiều, Hạo Vân tuyệt đối không có cửa đâu..."
"Em khẳng định cậu ấy không có cửa?" Trương Mỹ Kỳ vốn không quan tâm tới giới nghệ thuật nên chưa tùng nghe qua cái tên Đinh Tuyết Nhu, vì vậy cô có chút nghi ngờ.
"Chị yên tâm, Đinh Tuyết Nhu là công chúa Bạch Tuyết trong lòng đám đàn ông, bởi lẽ đàn ông nào mà chẳng có ý dâm trong đầu? Người ta đường đường là nữ hoàng ca nhạc Châu Á, là ngọc nữ đương thời, hơn nữa lúc trình diễn tại Singapore, cô ấy đã từng tuyên bố trước năm ba mươi tuổi sẽ không nghĩ đến hôn nhân đại sự..."
Tạ Mai Nhi mặc dù là con gái nhưng cũng rất thích Đinh Tuyết Nhu, nhất là giọng ca ngọt ngào kia khiến cô vô cùng yêu mến. Vì thế thông tin về Đinh Tuyết Nhu cô nắm rất rõ. Chỉ có mục đích chính của việc Đinh Tuyết Nhu lưu diễn để tìm người bạn cũ Phương Hạo Vân thì Tạ Mao Nhi không thể biết được.
Đây là đề nghị của Đại Phi và Trương Bưu sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Đinh Tuyết Nhu cũng thấy có lý, nên trong giai đoạn này thì cô vẫn chưa công khai cho mọi người biết thông tin này.
"Thì ra là như vậy..." Anh sinh viên tương tư nàng ca sỹ. Trương Mỹ Kỳ thầm đoán như thế.
Trong căn phòng nhỏ, tâm tình của Phương Hạo Vân có chút phức tạp. Hắn rất muốn đem hết suy nghĩ, tâm sự u uất của mình chia sẻ với người khác, nhưng vì trên lưng hắn mang quá nhiều bí mật nên thật sự không thể nói cho bất kỳ ai được.
Người duy nhất biết toàn bộ mọi việc là dì Bạch, nhưng đến nay vẫn bặt vô âm tín. Cũng không biết rốt cục dì đang ở đâu, khi nào thì mới quay về...
Trong căn phòng xa hoa của khách sạn Shangri-La, Hắc Bạch song vệ quỳ rạp xuống trước mặt Hạo Thiên, vẻ mặt đầy áy náy.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: "Bẳng thân thủ của các cô thì không lẽ lại thất bại sao?"
"Chủ nhân, bên cạnh Hoa Thiên Minh có đặc công bản lĩnh không tồi. Hơn nữa trang bị của bọn họ rất tốt, cho nên chúng tôi...Chúng tôi chưa tiếp cận được mục tiêu thì đã bị phát hiện. Nếu khi đó chúng tôi còn ngoan cố xông vào thì có lẽ đã bị người ta hạ sát rồi..." Bạch Tu La thuật lại cặn kẽ sự việc đã phát sinh.
"Ha ha, tốt lắm...!" Nghe xong lời của Bạch Tu La, Hạo Thiên bỗng nhiên cười to.
Hắc Tu La có chút khó hiểu: "Chủ nhân, chúng tôi làm nhiệm vụ thất bại, sao ngài còn cười?"
"Hừ...!"
Hạo Thiên nói: "Các cô cho rằng tôi thật sự sai các cô đi giết Hoa Thiên Minh à...Không...Đó là nhiệm vụ của Thiên Đạo Yêu Cơ...Tôi làm thế chỉ để cho bọn cảnh sát và đặc công của thành phố Hoa Hải tăng cường công tác bảo vệ, như vậy khi Thiên Đạo Yêu Cơ ra tay thì sẽ khó khăn hơn nhiều."
"Chủ nhân đã tính toán trước?"
Bạch Tu La cẩn thận hỏi: "Chủ nhân muốn ngăn cản tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ?"
"Đồ ngu, các cô đừng hiểu lung tung suy nghĩ của tôi..."
Hạo Thiên quát lạnh một tiếng: "Mau quay về trị thương đi, sau này tôi còn có nhiệm vụ khác muốn các cô làm..."
………
"Bọn chúng chết sống cũng không nhận tội, hay là chúng ta bức cung đi?"
Theo mệnh lệnh của đội trưởng, Tiểu Lý mang đám người Matsuda về cục để tiến hành tra hỏi. Vốn cho rằng chỉ trong thời gian ngắn nhất định sẽ hoàn tất vụ án, ai ngờ bọn Nhật này rất cứng đầu, nhất quyết không chịu nhận tội.
"Không được...!"
Trương Bưu trợn mắt nói: "Tuyệt đối không thể tra tấn hay bức cung, theo chỉ thị của bộ thì chỉ định tội trước, sau đó xem xét phản ứng của các ban ngành có liên quan rồi mới điều tra tiếp. Cậu làm như vậy khác nào phá hỏng hết mọi việc."
"Vậy phải làm sao bây giờ, nếu lưu giữ Matsuda lâu quá thì lãnh đạo cũng biết, em sợ họ sẽ gây áp lực buộc chúng ta phải thả người..."
Tiểu Lý có chút vội vã. Chiến tranh chống Nhật qua đã lâu, nay phải vất vả lắm mới bắt được mấy tên Nhật, nếu dễ dàng thả chúng ra như vậy thì thật uổng phí. Huống chi, bọn Nhật này quả thật rất hèn hạ
"Như vậy đi, để tôi tự mình đi thẩm vấn, tôi không tin tên Matsuda này cứng đầu như vậy...À đúng rồi, khẩu cung bên giám đốc Vương thế nào?" Trương Bưu vừa đi vừa hỏi.
"Đội trưởng anh yên tâm, chẳng những lời khai của giám đốc Vương và toàn bộ nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng đều rất thuận lợi, mà lúc ấy còn có khá nhiều khách chứng kiến, hơn nữa họ còn để lại thông tin để liên lạc, chỉ cần chúng ta muốn, bọn họ nhất định sẽ ra mặt làm chúng... Còn cô bé Tiểu Điệp đang ở bệnh viện cũng cung cấp không ít thông tin, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, em đã tăng cường thêm mấy anh chị em ở lại bảo vệ cô ấy... Em làm việc thì anh cứ yên tâm!" Tiểu Lý vừa đi vừa thuật lại tình hình.
Vừa mới tới phòng thẩm vấn thì Trương Bưu đã nghe thấy mấy tên Nhật huyên thuyên không ngớt, cũng không biết là chúng đang nói gì.
"Tiểu Đoạn, bọn này đang nói cái gì vậy?" Trương Bưu nghiêng đầu hỏi viên cảnh sát phụ trách ngoại vụ là Tiểu Đoạn.
"Đội trưởng, bọn này quả thật là quá ngạo mạn mà, chúng luôn miệng nói lần này làm cho cục trưởng bị giáng chức, còn muốn cho chúng ta phải trả giá thật lớn...Ngoài ra còn có mấy câu rất chói tai mà em không muốn đề cập tới..."
Tiểu Đoạn tức giận nói: "Đội trưởng, bọn Nhật này thật đáng kinh tởm, nhất định không thể thả chúng đi dễ dàng được."
"Ừm, tôi biết...!" Trương Bưu gật đầu.
Đúng lúc này ngoài của bỗng truyền đến âm thanh huyên náo, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
"Đội trưởng, xem ra chúng ta không có cơ hội rồi?"
Tiểu Lý cười khổ một tiếng: "Chắc là lãnh đạo cục tới..."
Đang nói thì một người đàn ông trung niên bụng phệ đã đẩy cửa bước vào, phía sau còn có mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Người kia vừa mở cười liền quay sang nói với Tiểu Lý: "Thả người, mau mau thả người, các cậu quả thật là vô cùng hồ hồ mà, có biết những người này là ai không? Bọn họ là khách quý của Vương phó quận trưởng bên cục chiêu thương đó, các cậu làm vậy là phá hỏng hết công sức mời gọi đầu tư bên cục chiêu thương rồi...Vô cớ giam giữ người nước ngoài, chuyện này nếu truyền ta ngoài thì sau này còn có ai dám đến đầu tư ở thành phố này nữa chứ..."
Tiểu Lý vẻ mặt bình tĩnh, bước tới lễ phép nói: "Xin hỏi vị này là ai? Ở đây là cục cảnh sát, xin hãy giữ yên lặng..."
"Lý phụ tá, vị này là Tôn phó chủ nhiệm bên sở ngoại vụ..." Một người đàn ông trung niên khác đứng sau một viên cảnh sát vội vàng giới thiệu.
Sau đó, ông ta bước tới kéo Tiểu Lý qua một bên, nhỏ giọng nói: "Lý phụ tá, mau thả người đi, vừa rồi Vương phó quận trưởng đã điện cho Triệu phó cục trưởng, có lẽ Triệu phó cục trưởng sẽ sớm biết được tình hình, hay là các cậu xuống nước lần này được không?"
"Không được, những người Nhật Bản này làm trái với pháp luật nước ta, theo đúng lý phải chịu sự chế tài của pháp luật. Đừng nói là Triệu phó cục, cho dù là ông trời có tới đây cũng đừng mong chúng tôi làm trái quy định mà thả người..."
Tiểu Lý khinh bỉ liếc nhìn viên cảnh sát kia, sau đó nói đầy ẩn ý: "Là ông dẫn ông ta tới phòng thẩm vấn phải không...chuyện này tôi sẽ báo cáo với các bên liên quan..."
"Cậu...cậu...tôi là vì sự an toàn của các cậu mà..." Viên cảnh sát kia hầm hừ rút tay lại.
"Không được, các cậu phải lập tức thả người, nếu không thì tôi sẽ không rời khỏi đây đâu..."
Phó chủ nhiệm Tôn nói thẳng: "Các cậu không rõ sao, nếu phá hỏng kế hoạch thu hút đầu tư của cục chiêu thương thì sẽ không tránh khỏi bị truy xét đâu!"
"Phó chủ nhiệm Tôn, nếu ông còn không mau đi thì tôi sẽ kiện ông gây cản trở công vụ..."
Tiểu Lý mặt lạnh như tiền, nói với mấy viên cảnh sát ở phía sau: "Đưa bọn họ rời khỏi đây!"
"Các cậu đang làm cái gì thế này?"
Đúng lúc này thì bỗng thấy Triệu phó cục trưởng mặc thường phục vội vã chạy tới trước của phòng thẩm vấn. Ông trừng mắt nhìn tiểu Lý, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đối xử thô bạo với phó chủ nhiệm Tôn như thế?”
“Thưa phó cục trưởng, Tôn phó chủ nhiệm bị tình nghi là làm cản trở công vụ.”
Tiểu Lý cải chính: “Tôi không hề dùng vũ lực, chỉ dùng lời lẽ trong phạm vi quyền hạn của mình để khuyên nhủ ông ấy rời khỏi đây.”
Triệu phó cục trưởng cười nhạt, nói: “Thì ra chỉ là như vậy… được rồi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây, tôi ra lệnh cho các cậu lập tức thả khách nước ngoài ra, đồng thời bắt giam đám người đã ra tay hành hung bọn họ, kể cả cô gái bán hoa kia nữa…”