Chương 149: Tình địch

Kim Gia nhìn thấy Dương Vọng Giang, tức đến nỗi muốn lột da lóc xương ông ta ra, theo suy nghĩ của ông chắc vụ việc lần này do Dương Vọng Giang và Trần Thiên Huy hợp mưu chơi cho ông một vố đau.

Tưởng Đại Phát ngây mặt ra như điên như dại, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, hắn hậm hực kéo lấy Kim Gia, nói: “Ông chủ Kim, ông giải thích chuyện này thế nào hả?”

Kim Gia vốn đang tức tối, giờ bị Tưởng Đại Phát ngang nhiên oán trách trước mặt em gái nên càng thêm điên tiết, ông trở lại bản mặt côn đồ vốn có, gầm lên: “Giải thích cái con mẹ gì, vụ việc lần này trách tôi được sao?”

Ai ngờ Kim Phi cũng nhỏ tiếng hùa theo Tưởng Đại Phát: “Anh hai, việc này phải trách anh thôi, ai biểu anh tìm người không đáng tin cậy…”

Kim Gia thở dài ngao ngán, chuyện đến nước này oán trách nhau có tác dụng gì, giờ việc cần làm trước mắt là nhanh chóng tìm ra nguyên do thật sự, bằng không phía Tần gia chắc chắn không dễ dàng cho qua đâu.

Mấy năm nay công việc làm ăn của Tần gia ở thành phố Hoa Hải đều do một tay Kim Gia quản lí, tuy ông đã lập nhiều thành tích nhưng dự án phát triển vịnh Kim Thủy là một món lợi khổng lồ, ông nghĩ lần này Tần gia nhất định không tha thứ cho ông.

“Ông chủ Kim, tổn thất của công ty địa ốc Thiên Hồng lần này nhất định ông phải bồi thường.”

Tưởng Đại Phát hiện nay đứng trước nguy cơ phá sản, sớm biết như vậy thì đã không hợp tác với lão già Kim Gia này rồi, nói không chừng còn được chia hạng mức công trình trị giá mấy tỉ, mấy công ty trúng thầu khác xét về vốn và kĩ thuật đều kém xa công ty địa ốc Thiên Hồng của hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là lão già Kim Gia đắc tội với quan chức có quyền thế ở thành phố Hoa Hải rồi nên mới nhận lấy thất bại thảm hại như vậy.

“Ông chủ Tưởng, anh hai tôi hiện giờ tâm trạng không được vui, tôi đề nghị hay là ông quay về trước đi, đợi khi nào tất cả mọi người đều bình tĩnh lại chúng ta sẽ bàn bạc tiếp…”

Dù gì cũng là anh em ruột, tuy trong lòng cũng tức tối lắm nhưng Kim Phi vẫn đứng về phía anh trai. Lần này đấu thầu thất bại, ảnh hưởng với tập đoàn Hồng Tinh của cô không lớn lắm, chỉ là để vuột mất một cơ hội tốt kiếm doanh thu kết sù mà thôi.

Tưởng Đại Phát bây giờ đang nợ ngập đầu, dự án phát triển vịnh Kim Thủy tiêu tan, gói đầu tư lần trước tranh thủ được với tập đoàn Trần thị bị chấm dứt, tuy căn cứ điều khoản hợp đồng, Trần Thiên Huy phải bồi thường một ít tổn thất cho hắn, nhưng số tiền bồi thường ít ỏi kia như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề khó khăn đang tồn tại.

Bước sang năm mới, cơn bão khủng hoảng tài chính toàn cầu tiếp tục lan rộng trên thế giới chưa có dấu hiệu dừng lại, tức nhất là nó ảnh hưởng nặng nề đến thị trường bất động sản, trên tay Tưởng Đại Phát đang nắm giữ mấy dự án cao ốc nhà ở, vốn của công ty đặt hết vào đó, nhưng sức mua từ thị trường nhỏ giọt, báo cáo tài chính cuối năm ngoái cho thấy công ty địa ốc Thiên Hồng đã bắt đầu thua lỗ, hắn định hạ giá bán nhà để thu hồi vốn nhưng chính phủ không cấp phép, sở nhà đất thậm chí còn phái cán bộ đến giám sát công ty không cho hắn tự ý hạ giá nhà đất. Hết cách, Tưởng Đại Phát đặt hết hy vọng vào dự án phát triển vịnh Kim Thủy để giải quyết khó khăn tài chính của công ty, nhưng theo tình hình trước mắt, tất cả đều tan tành mây khói rồi.

Xem ra công ty địa ốc Thiên Hồng phải cắt giảm nhân viên quy mô lớn đây, bằng không thu không bù chi, kéo dài sẽ dẫn đến công ty phá sản.

Nhưng vấn đề rắc rối lại phát sinh, bây giờ có muốn cắt giảm nhân viên cũng không dễ, theo quy định của luật lao động do chính phủ mới chỉnh sửa ban hành, cắt giảm trên 20 nhân viên phải báo cáo lên cơ quan quản lí lao động cho họ xét duyệt.

Nói là xét duyệt, thật ra là tìm cách ngăn cản, nhà nước nói trắng ra là không muốn doanh nghiệp sa thải nhân viên, chính phủ muốn trong thời kì khủng hoảng tài chính toàn cầu tạo công ăn việc làm cho người lao động, từ đó góp phần giữ ổn định trật tự xã hội.

Nhà không bán được, cắt giảm nhân viên cũng không, Tưởng Đại Phát đã lâm vào đường cùng, hắn chán ghét nhìn hằn học vào Kim Gia, hậm hực nói: “Tôi bị ông hại chết rồi.” Nói xong cúi đầu tiu nghỉu bỏ đi.

Kim Phi vội nhanh chân đuổi theo nói: “Ông chủ Tưởng, lần này nguyên nhân thất bại của chúng ta còn chưa được làm rõ, nếu có thể tôi hy vọng ông tìm hiểu một chút tin tức có giá trị từ vợ của ông.”

“Liên quan gì tới vợ tôi chứ?” Tưởng Đại Phát bực bội hỏi.

“Quan hệ lớn ấy chứ, ông đừng quên cuộc đấu thầu này phe thắng lớn chính là tập đoàn Hàn thị và tập đoàn Thịnh Hâm mà vợ ông đang làm việc.” Kim Phi nhắc nhở.

Tưởng Đại Phát nghe xong liền tỉnh ngộ, tức tối kêu lên: “Đúng vậy, con tiện nhân kia nhất định biết được tin gì đấy.”

Trần Thiên Huy, Hàn Sơn, Phương Tử Lân đi chầm chậm lại gần Kim Gia, cố ý dừng chân trước mặt ông. Trần Thiên Huy giả đò an ủi: “Lão Kim, tha lỗi cho tôi nhé.”

Kim Phi khẽ chau mày, trừng mắt quát lên: “Ông chủ Trần, ông đừng đắc ý, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chúng tôi không có gì để nói, nhưng xin ông giữ ý tứ một chút có được không?”

“Ý tứ à? Tôi có đấy.”

Trần Thiên Huy không dễ dàng buông tha kẻ thất bại: “Mọi người đừng hiểu lầm, lão Trần đây là người thô lỗ, mấy thứ văn hóa lễ nghi gì gì đó tôi không biết nhiều, có lẽ vừa rồi tôi dùng từ quá nhẹ chăng?”

“Ông…” Kim Phi nghiến chặt răng, nhưng cô chẳng biết nói gì thêm, cao thủ đẳng cấp như Trần Thiên Huy cô không đủ bản lĩnh đối phó, kế hoạch của anh hai thất bại, tập đoàn Hồng Tinh của cô mất đi một chỗ dựa vững chắc, muốn làm ăn ở thành phố Hoa Hải, đắc tội với Trần Thiên Huy tuyệt đối không phải là một hành động khôn ngoan.

Kim Gia hứ một tiếng rõ to, hậm hực nói: “Lão Trần, nhớ kĩ câu này, người cười vào giây cuối cùng mới là người chiến thắng, tuy tôi chưa biết ông đã giở thủ đoạn gì sau lưng, nhưng tôi xin báo trước chuyện này chưa kết thúc thế đâu, ngày dài tháng rộng, chúng ta cứ chờ xem.”

Trần Thiên Huy cười gằn, nhìn khinh bỉ vào Kim Gia, nói: “Tôi muốn làm rõ một việc, trong lần đấu thầu này tôi không có giở thủ đoạn gì cả, chúng tôi chiến thắng nhờ vào thực lực. Còn nữa, để tôi nói cho ông biết tại sao các ông thất bại nhé, đó là vì Lộ Ba đã bị ủy ban kỉ luật đảng ủy thành phố Hoa Hải điều tra rồi.”

“Cái gì?” Kim Gia giật bắn người: “Có chuyện này thật sao?”

“Lão Kim, phải công nhận ông làm việc kể cũng sạch sẽ, Lộ Ba bị điều tra nhận hối lộ, nhưng người đưa hối lộ là ông lại được an toàn, thủ đoạn cao minh thiệt, bái phục, bái phục!”

Trần Thiên Huy tiếp tục cười to chế giễu: “Nhưng kế hoạch thâu tóm dự án vịnh Kim Thủy của các ông lại bị ảnh hưởng… Ha ha…”

“Thôi, chúng tôi phải đi mở tiệc mừng thắng lợi rồi, không có thời gian đứng đây lây nhây với ông nữa…” Trần Thiên Huy đâm nhát cuối, xong cùng với Phương Tử Lân và Hàn Sơn quay lưng bỏ đi.

……

Hôm nay ánh nắng chói chang, mặt trời chói lọi trên cao nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn rất thấp, thỉnh thoảng còn có từng cơn gió lạnh rít qua, tiết trời lạnh lẽo khiến người ta không muốn ra khỏi cửa.

Khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần, Phương Hạo Vân vốn định ôm tấm thân mềm mại của bạn gái ngủ tới 9h sáng mới thức dậy, nhưng vào lúc 7h đã bị Bạch Lăng Kỳ réo dậy, thiệt hết cách.

“Hạo Vân, đến giờ dậy rồi, hôm nay có buổi họp mặt bạn học cũ, chúng ta không nên đến trễ. Lớp trưởng Hứa mới sáng sớm tinh mơ đã nhắn tin cho em hối thúc chúng ta mau qua đó kìa.” Lúc Bạch Lăng Kỳ nhận được tin nhắn là 6h sáng, bây giờ cô đã sửa soạn xong.

Trời ơi, cái gì mà bạn học cũ với chả mới, mình có quen một ai đâu? Phương Hạo Vân không muốn tham dự buổi họp mặt gì cả, nhưng hắn không yên tâm để bạn gái đi một mình, hơn nữa hắn không muốn cô giận dỗi khi bị từ chối.

Uể oải mở mắt ra, Phương Hạo Vân vòng tay ôm lấy Bạch Lăng Kỳ, định tận hưởng thêm một chút tấm thân mềm mại kia, ai ngờ bạn gái đã mặc đồ chỉnh tề mất rồi.

“Cái gì đây?” Tay của Bạch Lăng Kỳ hình như chạm trúng thứ gì vừa cứng vừa nóng.

Phương Hạo Vân hét to lên: “Em muốn mưu sát chồng à, đè gãy chú em nhỏ của anh rồi thì nửa đời còn lại của em tiêu tan hạnh phúc đấy nhé.”

Bạch Lăng Kỳ hiểu ra, trừng mắt nhìn hắn, nói vẻ không vui: “Đồ háo sắc, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung. Mau dậy đi, còn không dậy là em đánh đít đó.”

Phương Hạo Vân cười hí hí: “Đây là phản ứng tự nhiên vào sáng sớm của đàn ông mà, em không học tiết sinh vật à?”

“Không cãi với anh về vấn đề này nữa, anh mau dậy đi, có tin là em đánh đít không?” Bạch Lăng Kỳ e thẹn đỏ mặt, bỉu môi phụng phịu nhìn rất dễ thương.

Ối, sợ quá! Bảo bối nhà ta có khuynh hướng bạo lực đó nha. Phương Hạo Vân cười thầm, ôm lấy bạn gái hôn nhẹ mấy cái mới chồm dậy mặc quần áo.

Bạch Lăng Kỳ hình như cố tình đùa cho hắn khó chịu, lúc thay quần áo cho hắn cứ chạm vào chú em cương cứng nóng hừng hực, làm cho Phương Hạo Vân rạo rực lên.

“Hạo Vân, hôm nay là buổi họp mặt tân niên với các bạn học cũ, anh phải thể hiện cho tốt, để họ biết anh đã khác xa trước đây… Em muốn chứng minh cho họ thấy em lựa chọn đúng nhất, em phải để tất cả các bạn nữ trong lớp đều ganh tị với em, em cần…”

Chiếc xe taxi đỗ xịch trước cửa nhà hàng khách sạn 5 sao Shangri La, hai người bước xuống xe, Bạch Lăng Kỳ nắm lấy tay tình tứ với Phương Hạo Vân, liên tục cằm rằm dặn dò bạn trai.

Phương Hạo Vân ấm ức lắm, sao mình giống như một món đồ chơi đắt tiền vậy? Phải dắt đi khoe khoang trước mặt bạn bè cho nở mày nở mặt.

“Kỳ, rất nhiều cặp mắt đang ngắm nhìn chúng ta kìa.”

Phương Hạo Vân cười hi hí ghé tai Bạch Lăng Kỳ nói nhỏ: “Hình như chúng ta giống một cặp Kim đồng Ngọc nữ.”

Bạch Lăng Kỳ đưa mắt nhìn thử xung quanh, quả nhiên dòng người ra vào khách sạn đều chú ý vào hai người, tỏ vẻ ngưỡng mộ lắm.

Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, nhưng cảm giác xấu hổ nhanh chóng qua đi, ngược lại cô ưỡn ngực bước đi hiên ngang, siết tay bạn trai chặt hơn, trong lòng tăng thêm mấy phần đắc ý. Cứ nhìn đi, bạn trai của tôi đẹp trai không nào?

Bạch Lăng Kỳ lên tiếng nũng nịu nhắc nhở Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, anh đừng che giấu ánh hào quang của mình nữa, hôm nay anh phải thể hiện cho tốt trước mặt các bạn đấy nhé.”

“Xem tình hình thế nào đã.”

Phương Hạo Vân từ tốn đáp lời, hai người bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất, ở trên đó là nhà hàng sang trọng của khách sạn Shangri La.

Nhà hàng sang trọng trên tầng này được trang trí theo kiểu cung đình, nguy nga tráng lệ, cao quý sang trọng. Vừa bước ra thang máy đi dọc theo lối nhỏ liền thấy các ngôi đình nhân tạo tinh xảo, ngay cả Phương Hạo Vân cũng cảm thấy như lạc vào thời xa xưa.

“Thưa anh chị, xin hỏi anh chị có phải đến dự buổi họp mặt bạn cũ không ạ?” Chính vào lúc này, một nữ nhân viên phục vụ gương mặt thanh tú mặc kỳ bào bước lại gần lễ phép hỏi thăm.

Bạch Lăng Kỳ khẽ gật đầu, sau đó nữ nhân viên phục vụ kia liền dẫn cô và Phương Hạo Vân tới một cung điện được đặt tên là Hạnh Lâm.

Bước vào Hạnh Lâm, đập ngay vào mắt là một bức tượng Khổng Tử màu vàng chóe, vật trang trí xung quanh đều rất xa hoa, tất cả vật dụng nhìn vào là biết toàn làm bằng gỗ quý, dưới đất trải thảm nhung màu đỏ, trên tường treo mấy bức tranh thủy mạc tạo khung cảnh cổ kính, trần nhà còn có chiếc đèn treo kiểu cũ sang trọng.

Cung điện rất rộng, nhưng chỉ đặt có 3 chiếc bàn, lúc này trên bàn bày đủ món ăn tinh tế, hơn nữa đã có một số bạn học có mặt từ sớm đang tụm năm tụm bảy trò chuyện với nhau.

Lướt mắt qua một lượt, Phương Hạo Vân không quen một ai cả. À không, hình như hắn quen một người, chính là tên đê tiện Lã Vĩ.

Tất cả những người có mặt hình như không ai chú ý Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đã đến, họ bu quanh người tổ chức buổi họp mặt hôm nay, chính là lớp trưởng Hứa Mộc Bạch của họ, mọi người đang bàn bạc bữa ăn sắp tới nên chọn món gì.

Tổ trưởng tổ phục vụ ở nhà hàng cung đình mỉm cười cung kính hỏi: “Hứa tiên sinh, bàn tiệc ở đây của chúng tôi chia làm yến tiệc cung đình và yến tiệc thông thường, nhưng mỗi bàn tiệc thấp nhất đều có giá không dưới tám ngàn tám trăm tệ, ngài thấy nên chọn…”

Ba của Hứa Mộc Bạch là Hứa Thiệu Đông, cũng là một doanh nhân thành đạt có tiếng tăm ở thành phố Hoa Hải, tập đoàn Đông Hải ông quản lí được giới doanh nghiệp Hoa Hải biết tới. Có tiền nhiều trong túi thì nói chuyện cũng to tiếng, Hứa Mộc Bạch không cần suy nghĩ đã nói: “Lấy ba bàn yến tiệc cung đình, loại hai mươi tám ngàn một bàn đó…”

Hiển nhiên, Hứa Mộc Bạch không hề xa lạ với giá cả ở nhà hàng sang trọng này.

“Hứa tiên sinh, anh xác nhận lấy bàn tiệc cung đình loại hai mươi tám ngàn một bàn đúng không ạ?” Cô phục vụ mừng thầm trong bụng, bàn tiệc cung đình hai mươi tám ngàn, hoa hồng cô được thưởng trên một ngàn ai mà không vui chứ? Nhưng cô vẫn tỏ ra thản nhiên, vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi, tuân thủ nghiêm đạo đức nghề nghiệp.

“Đúng vậy, cô còn vấn đề gì sao?” Hứa Mộc Bạch nở một nụ cười đắc ý nơi khóe miệng.

“Không có ạ! Tôi sẽ đi sắp xếp ngay cho anh đây…” Cô phục vụ vội vàng quay lưng đi khỏi.

“Đợi đã!”

Hứa Mộc Bạch gọi cô phục vụ lại, lấy trong túi ra chiếc thẻ hội viên vip màu vàng chóe, hất tay điệu nghệ đưa cho cô phục vụ, lớn tiếng dặn dò: “Đây là thẻ hội viên vàng của khách sạn các cô, tất cả chi tiêu hôm nay của các bạn tôi cô cứ cà thẻ là được.”

Ngừng lại giây lát, Hứa Mộc Bạch quay qua nói với tất cả bạn học: “Các bạn ơi, hôm nay tớ đãi mọi người, các bạn muốn ăn gì chơi gì cứ thoải mái đi nhé, tất cả chi phí tớ lo hết.”

“Lớp trưởng vạn tuế!” Lã Vĩ là người đầu tiên phấn khích reo hò.

“Đấy là Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân đúng không?” Đến lúc này mới có một bạn học nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân đang đứng gọn vào một góc nói chuyện riêng sôi nổi với nhau.

Thì ra, hai người thấy tất cả bạn học cũ đều bu quanh Hứa Mộc Bạch nên không qua đó góp phần nịnh bợ, chỉ tự tìm hai chiếc ghế trống ngồi xuống nói chuyện phiếm với nhau.

Hứa Mộc Bạch sau khi nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng, đồng thời quét mắt qua phía Phương Hạo Vân, khóe môi nở một nụ cười khinh bỉ.

Hứa Mộc Bạch thầm thương trộm nhớ Bạch Lăng Kỳ từ lâu, nhưng ai ngờ bị Phương Hạo Vân phỗng tay trên, hôm nay hắn cố tình tổ chức buổi tiệc họp mặt bạn học cũ này, trên danh nghĩa là cho các bạn gặp nhau ôn lại kỉ niệm xưa, nhưng thật ra hắn muốn thông qua cách này tạo cơ hội gặp mặt với Bạch Lăng Kỳ, vì trước đây hắn nhiều lần gọi điện hẹn Bạch Lăng Kỳ ra ăn cơm uống nước đều bị người đẹp kiếm cớ từ chối khéo.