Chu Diễn và Tiết Bình Quý cũng cười không nói nhưng khi nói đến hai chữ “cầu hôn” lại làm Tiết Bình Quý nghĩ đến một chuyện:
- Đúng rồi, vài ngày trước Võ Uy vương phủ phát thiếp mời, mời tất cả công tử tiểu thư thế tộc tới phủ dự tiệc ngắm hoa, các ngươi có được nhận thiếp mời không?
- Có, nhà ta có nhận được.
Chu Diễn thần tình cổ quái nói:
- Cũng không biết Võ Uy vương phủ nghĩ gì nữa, hẳn là vì nghĩ đến nhân duyên cho hậu bối trong tộc nhưng gọi chúng ta đến làm gì?
Theo hắn biết trong Võ Uy vương phủ ngoài Diệp Tứ tiểu thư khẳng định gả vào hoàng gia ra thì còn có mấy thiếu nam thiếu nữ cũng đã đến tuổi lập gia đình. Nhưng bốn người bọn họ tiếng xấu có đủ, vả lại đều tương lai khó nói, phải biết trong ba mươi sáu nhà vang danh khắp thiên hạ, Diệp phiệt đứng thứ hai mươi hai, bài danh trung bình, không phải loại thế gia nhị đẳng như Doanh Chu Tiết bọn họ có thể với được. Dù nhìn như nào thì bốn người cũng không xứng với hậu duệ đời sau của Diệp gia, thật không biết Võ Uy vương phủ kia định làm gì nữa?
- Tiệc ngắm hoa? Bất kể thế nào cũng phải đi.
Thiệp mời của Võ Uy vương phủ Doanh Trùng cũng nhận được nhưng hắn không chút để ý:
- Loại chuyện này mấy người chúng ta đẩy đi không được. Đơn giản là lộ mặt, lộ cái xấu để bị người cười chê thôi.
Thê tử của bọn họ nhất định là một nữ tử thế gia, đây chẳng những vì quan niệm dòng dõi mà còn vì danh dự gia tộc. Các nước đương thời đều chia cửu phẩm quan nhân, Hoàng tộc và thế gia vọng tộc cùng trị thiên hạ. Dư luận thiên hạ, đánh giá quyền quý… đều nắm giữ trong tay thế gia quý tộc.
Cái gọi là thượng phẩm không hàn môn, hạ phẩm không sĩ tộc, thế gia lẫn nhau đều có quan hệ thông gia, đây là ràng buộc, cũng là thủ đoạn câu kết thế lực. Doanh Trùng hắn nếu như cưới nữ tử bình dân thì tất làm Doanh thị hổ thẹn, làm các nhà khinh thường. Hôm nay Doanh thị đang liều mạng muốn đứng vững ở thế gia nhị đẳng, hắn dám làm ra chuyện này thì không khác đại nghịch bất đạo là bao. An Tây bá Doanh Định trong lòng hổ thẹn với hắn, bình thường có thể phóng túng hắn làm gì cũng được nhưng phương diện hôn sự này thì không được.Gặp trường hợp như này lão Doanh Định nhất định sẽ ép hắn đi.
Nhưng xuất thân của bốn người họ đoán chừng cũng không lấy được người vợ tốt đến đâu, chỉ là những đối tượng để những vị phu nhân cao quý cười nhạo mà thôi. Tình hình Tiết Bình Quý có tốt thì cũng có hạn, chỉ có đợi người tài tiền đồ rộng lớn chọn xong mới đến lượt bọn họ chọn.
Chu Diễn nghe vậy không khỏi hừ nhẹ, sắc mặt cũng có chút khó coi. Hắn không thích nhất là đến những nơi như vậy, cảm giác mình như gia súc bị đưa ra nhìn xem con nào nhỏ yếu hơn vậy… Xưa nay hắn đã quen uy phong bên ngoài, sao chịu được đè nén như vậy chứ nhưng là lại buộc phải chịu.
Cứ nghĩ đến viễn cảnh sắp đến là Chu Diễn chợt cảm thấy nhàm chán vô vị, ngay cả hai thiếu nữ xinh đẹp uốn éo trong lòng hắn cũng không gợi hứng lên được, cũng không có tâm tình nào đi nhòm tuyển tú nữ nữa.
Tiếp theo bốn người bàn về chuyện thiên hạ, về việc Ngô chủ Phù Sai lần nữa đại thắng Sở quốc, về việc Mặc gia Cự Tử đi về phía tây, lại nói về quốc sư Thủ Chính đạo nhân tọa hóa… Việc không liên quan đến mình thì Doanh Trùng không chút để tâm nhưng khi nghe đến Thủ Chính đạo nhân tọa hóa, là cùng một ngày với ngày hắn bị sao băng rơi trúng nên không khỏi nảy sinh chú ý.
Lúc này Tiết Bình Quý bỗng nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi Doanh Trùng, ta nghe nói Hoài Hậu thế tử buông lời nói chỉ cần ngươi dám ra ngoài, nhất định đánh gãy chân ngươi. Những ngày này cẩn thận chút, mang thêm chút thị vệ vào…
- Kệ hắn.
Doanh Trùng thản nhiên cười không thèm để ý. Hoài Hậu gia chính là nhà mẹ đương kim Thái Hậu, ngày ấy hắn tranh tình nhân với Lâm quốc trượng Lâm Thành Tài chính là huynh trưởng thái hậu nhưng bởi vì quá không nên thân nên chức Lâm Hoài hầu bị tam đệ hắn Lâm Thành Công thu được. Con hắn Lâm Đông Lai là Lâm Thành Công lúc tuổi già mới có được nên rất được yêu chiều.
Chỉ là nhìn khắp triều cũng không có mấy người chính thức coi trọng nhà Thái Hậu. Các triều vì đề phòng ngoại thích chuyên quyền nên các thời kỳ đều lấy đê môn. Lâm thị trước khi Thái Hậu vào cung chỉ là thế gia tứ đẳng nhỏ nhoi, vả lại Lâm gia dù cho có mấy tộc nhân nắm chức quan trọng, Lâm Thành Công còn thụ phong Lâm Hoài hầu nhưng gia phủ này không có được một kiện mặc giáp thần giai, không có căn cơ thừa kế võng thế. Tước vị tồn tại hay không chỉ ở một suy nghĩ của bậc đế vương!
Loading...
Nhưng là Doanh Trùng vừa nói xong đã nghe thấy bên dưới truyền đến một tiếng ầm nổ lớn, mảnh gỗ vụn bay tứ tung. Đồng thời một tiếng gầm lớn đầy giận dữ cũng truyền đến:
- Tên vương bát đản Doanh Trùng này, hôm nay cuối cùng ngươi cũng chịu ra. Dám động vào Lâm gia chúng ta, lão tử phế bỏ ngươi!
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi nhíu mày nhìn xuống dưới lầu, một bóng đen hình người cao lớn đến hai trượng đột nhiên xuất quyền đánh hướng tầng hai Khinh Vân lâu. Lực lượng mạnh mẽ nháy mắt đánh nát mấy cái trụ xà nhà làm cả tòa lầu lay động không ngừng, đám khách nhân bên trong thấy vậy sợ hãi chạy tán loạn.
Là mặc giáp thất tinh! Doanh Trùng có chút trợn mắt há hốc mồm, tên chết tiệt Lâm Đông Lai kia không ngờ dám dùng cấm vật mặc giáp ở nơi khoảng cách Hoàng Cung còn chưa đến mười dặm như này! Dù cho cô hắn là Thái Hậu thì cũng không khỏi lá gan quá lớn đi!
- Tên tạp chủng này!
Doanh Trùng vừa mắng xong là hung hăng trừng Tiết Bình Quý, người huynh đệ này của hắn đúng là mỏ quạ đen. Cũng may là vừa rồi khi ra ngoài, hắn mang đầy đủ người và mặc giáp nếu không lần này ăn thiệt lớn.
Hai người Doanh Phúc và Doanh Đức từ nhỏ đi theo hắn, cũng quen đánh với người rồi. Lúc này không cần Doanh Trùng hạ lệnh, đã vội lấy ra rương mặc giáp, nháy mắt đã phủ kín toàn thân. Cả hai đều là mặc giáp sắt thép cao đến hai trượng, trực tiếp căng nứt mái nhà, vì vậy lại dẫn đến một loạt tiếng rú sợ hãi, trong đó còn có tiếng gào thét tức giận của chưởng quầy:
- Đám người vô pháp vô thiên các ngươi có biết Khinh Vân lâu là sản nghiệp nhà ai không?
Có thể ở phụ cận Hoàng Cung xây nên tòa lâu cao bảy tầng này thì bối cảnh chủ nhân nó tất nhiên không tầm thường nhưng lúc này Doanh Trùng sao để ý được điều này, một cây thương đã đâm hướng lâu, chỉ thẳng Doanh Trùng, khí thế uy phong kia đâu chỉ gấp mười lần Doanh Phi!
Trương Nghĩa cũng vội lấy ra tụ nguyên hạp nhưng không có áo giáp xuất hiện mà là một đao một thuẫn.
Mặc giáp thần giai có ba tầng biến hóa, nhất giai là trạng thái “binh thể”, phần lớn là hình dáng binh khí, lực lượng phòng ngự gần như bằng không nhưng lực công kích vô cùng mạnh, cũng có thể lựa chọn hình dạng áo giáp, có thể phòng hộ ngoài, tăng thêm lực lượng. Cấp hai là trạng thái “bán thể”, ngoài binh khí ra còn có nửa tay giáp, có thể cung cấp lực lượng cho chủ nhân. Trạng thái thứ ba là “toàn thể”, là lúc mặc giáp phóng thích hoàn toàn sức mạnh.
Mặc giáp cửu tinh “Linh Vệ” của Trương Nghĩa còn chưa đến thần giai nhưng một năm trước Doanh Trùng không tiếc tiền vốn, tiêu đến mười vạn bạc mời một vị luyện giáp tông sư cải tạo, giúp Linh Vệ có một phần đặc thù và chiến lực của mặc giáp thần giai. Vì vậy lúc này mặc giáp “Linh Vệ” có thể biến thành hình dáng đao thuẫn.
Trương Nghĩa vũ lực mạnh mẽ, kinh nghiệm chém giết nhờ Doanh Trùng ban cho nên vô cùng phong phú. Lúc này thuẫn trong tay hơi nghiêng đủ làm đầu thương khẽ lệch không chạm đến Doanh Trùng mà cũng không thương được đám hồ bằng cẩu hữu của Doanh Trùng. Lúc này Trương Nghĩa khẽ nhảy, trượt ra ngoài lầu, một đao đánh xuống thế như thiểm điện. Thừa dịp thương thế chưa kịp lùi, một đao này nháy mắt bổ vào khoảng trống nơi ngực mặc giáp đối phương, trong nháy mắt đã tạo thành một vết rách rộng lớn, gần như một đao chém vỡ mặc giáp.
Hai người Doanh Phúc, Doanh Đức cũng cùng nhau nhảy ra. Mặc giáp của họ đều là mặc giáp thất tinh “Đao Lang” (con bọ ngựa) tiêu chuẩn do Thiên Công Mặc phường chế tao, ở phần hai tay là hai lưỡi đao lớn đén khoa trương.
Cũng không hiểu Doanh Trùng là nghĩ như nào, mặc giáp của đám hộ vệ hắn đều thiện công không thiện thủ. Lúc này hai “Đao Lang” lăn tròn ra ngoài, cuốn lấy hai mặc giáp khôi ngô khác.
Doanh Trùng thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày, mấy thị vệ của hắn đều am hiểu đao pháp sát đất, luận bản lĩnh vừa lăn vừa chém thì toàn bộ kinh thành chỉ có cỡ hai mươi người hơn được họ.
Quả nhiên hai đao lớn như ánh bạc liên tục chém dồn ép đối thủ chật vật, không ngừng lùi về phía sau. Đối phương chẳng những không thể thủ trận, toàn thân đã bị chém vô số vết đao.
Tiết Bình Quý vừa liếc nhìn qua đã thấy yên lòng, thầm nghĩ Doanh thị quả là thế gia tướng môn. Đám thị vệ Hoài Hậu thế tử tu vi cũng không phải kém, mặc giáp cũng không trở ngại nhưng năng lực thực chiến lại kém quá xa đám Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức.
- Doanh Trùng ngươi sao nghĩ đến đem bọn họ theo, ngươi sớm biết tin rồi sao?
Sau khi hỏi câu này Tiết Bình Quý mới phát hiện Doanh Trùng bên cạnh không thấy đâu. Bỗng hắn đầy kinh ngạc thấy lúc này Doanh Trùng đã nhảy khỏi lầu, trực tiếp lao hướng Lâm Đông Lai.