Diệp Lăng Tuyết đương nhiên cũng cảm ứng được bầu không khí ngưng đọng, hơi nghi hoặc quay mắt nhìn lại. Vừa liếc mắt, nàng lập tức đỏ ửng quay mặt lại.
Nàng là quần áo rách tả tơi mà Doanh Trùng thì là nửa thân trên để trần, y phục cơ bản đều biến thành dạng vải tước. Nhưng như vậy cũng không đến mức làm nàng thẹn thùng, chủ yếu là khi nàng quay qua thấy bên dưới Doanh Trùng đã căng lên một lều lớn, thậm chí mơ hồ thấy được hình trụ xấu xí.
Người này sao có thể không biết xấu hổ như này chứ? Diệp Lăng Tuyết đã từng xem xuân cung đồ tiền nhân lưu lại khi còn ở Trường Sinh quan nhưng đây là lần đầu nàng thấy vật thật, cảm giác không khỏi hoang mang, hiếu kỳ, tim đập thình thịch.
Doanh Trùng vốn đang lúng túng nhưng thấy Diệp Lăng Tuyết ngượng ngùng liền trấn định lại. Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước làm thiếu nữ hoang mang lùi lại, hai tay ôm ngực, thấy vậy hắn không khỏi ha ha cười:
- Nàng ở lại đây đợi chút, ta đi lát sẽ trở lại.
Cô nàng này vóc dáng thật mê người, Doanh Trùng phát hiện bản thân nếu không rời đi thì chỉ sợ không khống chế được nhào lên mất. Có điều hắn không dám cưỡng ép, đối diện là huyền tu cấp bảy, phù trận song tuyệt, hắn biết bản thân không phải đối thủ.
Huyền tu giờ đây sa sút không phải vì chiến lực yếu hơn võ giả mà vì nhập môn khó khăn, tu hành càng khó. Dưới tình huống không dùng mặc giáp, võ giả bình thường không phải đối thủ luyện khí sĩ huyền môn đồng cấp. Mà như cô nàng này phù trận nắm đủ, chiến lực mạnh hơn cùng cấp nhiều! Theo như Doanh Trùng đánh giá thì nàng ta có thể còn đánh được cả cường giả tiểu thiên vị không dùng mặc giáp.
Khi quay lại kho báu lần nữa, Doanh Trùng chuyển hết đồ trong túi tiểu chu thiên ra.
Bên trong ngoài dụng cụ sinh hoạt ra còn có lượng lớn thịt cá tươi mới, quá nửa là chuẩn bị cho Bách Cốt và Bát Huyền. Doanh Trùng chẳng thèm quan tâm những thứ này, chỉ thấy mùi tanh quá khó ngửi, thầm nghĩ lần này trở về nhất định phải nhờ người tẩy rửa không gian bên trong một phen.
Mất hơn nửa khắc để Doanh Trùng thu những thứ quý giá vào trong túi tiểu chu thiên, ngay cả Luyện Thần hồ cũng bị hắn nhét chật kín. Cho đến khi hai pháp khí không gian không còn bất kỳ khe hở nào nữa, hắn mới đầy tiếc nuối rời đi.
Nếu Bát Huyền Thần Quân chết, động phủ dưới nước này nhất định sẽ bị quan phủ Đại Tần phát hiện. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những thứ này sẽ vào quốc khố Đại Tần, có chút chỗ tốt sẽ bị người dưới chia nhau, đương nhiên không có phần cho Doanh Trùng hắn. Trước khi trở lại ao nước trung tâm, Doanh Trùng vẫn đầy tiếc nuối, giá mà hai pháp khí không gian to hơn nữa…
Doanh Trùng đi khắp động phủ nhưng không kiếm được thứ gì để mặc tạm, cả chỗ này là kiến trúc, trang sắc, tinh thạch, không có chút vải vóc nào. Hắn không khỏi thầm oán, như này đẹp thật nhưng nào giống chốn người ở chứ? Có điều cũng đúng, Bách Cốt và Bát Huyền nào phải người chứ… Đoán chừng cô nàng kia cũng tìm một lượt rồi, nếu không nào chịu để yên mặc xiêm y rách rưới chứ.
Khi Doanh Trùng quay lại hồ trung tâm thì thấy vị tiểu thư kia tay cầm một viên ngọc khuê màu mực, ngay ngắn ngồi trung tâm ao. Hẳn là mượn lực lượng cấm pháp động phủ, quanh người thiếu nữ tỏa sáng nhẹ, lơ lửng trên mặt nước, bên tay đánh pháp quyết gợi lên từng tia linh nguyên dập dờn trong phủ.
Doanh Trùng đầy khó hiểu hỏi:
- Nàng đang làm gì vậy?
- Ta đang mượn lực lượng cấm pháp tiên phủ, trấn áp thủy mạch.
Diệp Lăng Tuyết tay vẫn không ngừng, khẽ giải thích:
- Ta nghĩ rồi, lượng nước dưới thủy mạch không nhiều nhưng cũng không thể không đề phòng. Mượn lực lượng cấm pháp, ta có thể giảm ba phần mười lượng nước, như vậy hạ du Thanh Giang không còn mối lo vỡ đê.
Loading...
Doanh Trùng hiểu ra khẽ cười cợt, ngồi phịch luôn xuống đất. Hắn ra vẻ bất cần nhưng thật ra vẫn có chút lo lắng. Việc làm của cô nàng này là công đức vô lượng, chính mình không giúp được gì thì chỉ đành ngồi im, cầu chúc nàng ta thành công.Còn có tình hình bên ngoài làm Doanh Trùng nghi hoặc không thôi, đã qua hơn nửa ngày, tiên phủ vẫn chấn động không ngừng. Bát Huyền Thần Quân kia rõ ràng vẫn đang điên cuồng công kích thủy phủ. Cũng may sau khi thiếu nữ kia có được trận bàn, tình thế đã ổn định, chấn động nhỏ bé không đáng kể.
Hơi có chút lo lắng nhìn ra phía ngoài, Doanh Trùng không biết vì sao cảm xúc trào dâng tràn đầy bất an. Có điều hiện tại hắn nghĩ nhiều cũng vô ích, thân trong thủy phủ, dù có hung hiểm gì hắn cũng chỉ có thể đón nhận. Doanh Trùng chỉ đành nỗ lực thu hồi tâm tư suy nghĩ bản thân.
Đầu tiên là Khổng Tước Linh cần thêm linh tiễn, cũng không chỉ là linh tiễn, còn có máy móc lò xo, cần tốn chút thời gian. Khổng Tước Linh yêu cầu cường độ linh kiện kinh người, những món Doanh Nguyệt Nhi chế tạo do thiếu tài liệu tốt nên đương nhiên không hợp yêu cầu, chỉ là lắp vào dùng tạm mà thôi.
Lúc này Doanh Trùng cũng mới biết bản thân đánh giá thấp Khổng Tước Linh, mới chỉ bắn hai lần mà “linh kiện dùng tạm” đã hỏng hơn nửa. May là Doanh Nguyệt Nhi đã đoán được trước, chuẩn bị sẵn đầy đủ phụ kiện thay đổi.
Vì thế tính phóng ám khí một lần năm nghìn hoàng kim là ít đấy, thực tế chắc phải đến mười lăm nghìn hoàng kim! Nhưng dù vậy Doanh Trùng vẫn thấy vui vẻ, không chút đau lòng tiếc của. Một lần bắn linh tiễn lấy tính mạng một vị cường giả thiên vị, không có chuyến làm ăn nào lời như này…
Sau khi bổ sung linh tiễn, Doanh Trùng quay ra xem đến Tà Anh thương. Lúc này thương đã hóa thành vong tay, yên vị trên cổ tay hắn như thường. Đang ở bên cạnh thiếu nữ, Doanh Trùng không dám cho biến thành thương, cũng không dám dùng ý niệm tiến vào Luyện Thần hồ. Có điều ngay khi Doanh Trùng nghĩ đến nó, thần niệm như mơ hồ giao hòa cùng vòng tay, vòng tay vốn trắng bạc dần hiện hoa văn hồng như như cánh hoa.
Doanh Trùng không khỏi đăm chiêu hồi tưởng lại lúc tru diệt Bách Cốt Thần Quân, cây thương trắng bạc thình lình hiện ra hoa văn đỏ như máu, như là hoa đào điểm chấm thân thương vậy.
Chẳng lẽ đây là ý nghĩa hữ anh (hoa đào) trong Tà Anh thương sao?
So với lúc đó, những cánh hoa này đã nhạt màu nhiều, không biết có phải ảo giác hay không mà Doanh Trùng cảm giác khí thế thương mạnh hơn, bén nhọn hơn lúc trước.
Ngoài những biến hóa này ra, Doanh Trùng cũng phát hiện mình chỉ cần dùng ý niệm là tiếp xúc được nhiệm vụ bảng, không cần dùng hình thức mặt gương mới tiếp xúc được như trước.
Lúc này ngoài năm nhiệm vụ còn có thêm một dòng chữ: đặc thù khen thưởng một: tru diệt một đại yêu đại thiên vị, khen thưởng ba mươi giọt yêu nguyên linh lộ, vĩnh cửu gia trì huyền môn đạo pháp cấp ba “tấn thân thuật” một lần.
Phía sau còn có chữ nhỏ nhận hay không cùng với một vài chú thích, nói yêu nguyên linh lộ linh khí vô cùng dễ tan, cần lọ chứa đặc biệt mới bảo tồn được, không nên tùy tiện nhận.
Doanh Trùng không khỏi kỳ lạ, hắn tuy không biết yêu nguyên linh lộ là gì nhưng có thể đoán được thứ này tốt hơn linh lộ nhiều, mà quá nửa là do Tà Anh hấp thu yêu loại mới có.
Điều làm hắn hiếu kỳ là vĩnh cửu gia trì đạo pháp cấp ba kia. Theo hắn biết, luyện khí sĩ Huyền Môn quả thật làm được điều này nhưng cần tốn lượng lớn tuổi thọ, tu vi cũng thụt lùi không ít, vì thế tuyệt không dễ dàng dùng cho người khác.
Chẳng lẽ Tà Anh thương cũng có năng lực này? Việc này đúng hay không thì phải thử mới biết.
Vừa vặn Doanh Trùng quét dọn kho báu Bách Cốt Thần Quân thu được mấy bình ngọc đặc biệt, miễn cưỡng phù hợp yêu cầu, hắn lập tức dùng ý niệm nghĩ đến nhận phần thưởng.
Chỉ trong chớp mắt, bình ngọc trong tay hắn đầy dung dịch, là màu máu, yêu khí bức người, đồng thời vô số nguyên linh tụ đến quanh thân hắn hóa thành văn tự kỳ dị, dần tiến vào mi tâm hắn.
Doanh Trùng há hốc miệng kinh ngạc nhìn màn này, những bùa chú này khi tu thành chôn sâu vào da thịt hắn, hắn lập tức cảm giác toàn thân uyển chuyển hơn không ít, như thể luôn có gió nhẹ quấn quanh vậy.