- Ánh mắt của thế tử thật bất phàm, Hàn Vũ giáp của Vạn Binh phường chúng ta do vũ tôn điều động có thể chống lại mặc giáp Thiên Vũ do hoàng gia Đại Tần ngự chế mà không rơi xuống hạ phong đấy. Bộ giáp này ở võ úy cảnh đã có thể điều khiển rồi, chẳng lẽ thế tử ngài tìm được một hạt giống có tư chất võ đạo tốt?
Chưởng quỹ một bên sai người đóng gói vật phẩm, một bên cười nói cùng Doanh Trùng, mặc kệ thái độ Doanh Trùng có chút lãnh đạm, vẫn đầy nhiệt tình nói:
- Đúng rồi! Ta nghe nói gần đây thế tử có qua lại bộ binh, định dùng thân phận hậu nhân danh tướng chiếm lấy một quân hàm? Thế tử thân phận cao quý, nếu như là làm quan, ít nhất có thể làm đến chức quan tứ phẩm minh uy tướng quân. Theo như quy chế của triều đình, con cháu của nhất đẳng thế phiệt có thể tạo cho mình một nhóm vệ bộ. Không biết thể tử có chuẩn bị trước hay không? Vạn Binh phường có vài loại mặc giáp ngũ tinh nổi tiếng thiên hạ, sức chiến đấu không kém hơn so với chiến giáp được chế tạo trong quân bộ. Thể tử có thể cân nhắc một chút hay không?
Doanh Trùng không khỏi nhíu mày, thảo nào vị chưởng quỹ của Vạn Binh phường lại nhiệt tình tới như vậy. Trước đó vài ngày, hắn thật đúng là muốn giành một cái quân hàm. Một khi không kế thừa được chức tước, Doanh Trùng hắn thật sẽ bị thất thế, thù cha không đội trời chung cho nên hắn muốn ở trong quân mưu đồ một chức vụ, phấn đấu tìm kiếm cơ hội phục thù.
Dù sao thì Doanh Trùng hắn cũng là trưởng nam của An Quốc công phủ mà dòng họ hắn, Vũ Dương Doanh thị ở toàn bộ trung thổ, tuy chỉ tính là thế gia nhị đẳng nhưng ở đất Đại Tần này, gia tộc bọn họ là đại phiệt hàng thật giá thật. Nếu như hắn có đi làm quan, quan chức của hắn sẽ không quá thấp.
Có điều bây giờ vẫn không cần thiết làm điều này, bởi vì nếu hắn đã có khả năng kế thừa Trích Tinh thần giáp cùng tước vị An Quốc công, vậy thì toàn lực ứng phó cái này trước. Còn chuyện quân bộ bên kia, chỉ là đường lui mà thôi, hắn cũng không cần quá mức để ý. Có điều Doanh Trùng cũng không nghĩ tới rằng động thái của mình ở quân bộ lại truyền ra nhanh như vậy, ngay cả chưởng quỹ của Vạn Binh phường này cũng biết.
Biên chế quân đội của Đại Tần gồm có: quân phủ, sư, trấn, lữ, vệ, doanh, đội, hỏa, tất cả bảy cấp độ. Một trấn có hai lữ sáu vệ, tổng cộng là hơn sáu ngàn tám trăm người, mặc giáp trang bị là sáu trăm tám mươi cái. Một vệ là một ngàn người, mặc giáp khoảng hơn trăm cái.
Đối với Vạn Binh phường mà nói thì cũng không phải là bút làm ăn gì to lớn. Dù cho là một trăm bộ mặc giáp năm sao, thì giá trị cũng là gần ba vạn hai ngàn lượng vàng ròng. Nhưng mà tư quân của con cháu thế gia thì hơn so với quân đội phổ thông nhiều. Một vệ tầm một ngàn người có hai, ba trăm cái mặc giáp là bình thường. Còn có quân sĩ bên trong chắc chắn có cao thủ tọa trấn, giống như Trương Nghĩa vậy. Cường giả cấp võ quân, võ tôn cũng cần đặc chế lại mặc giáp. Số tiền đó nếu được công lại cũng là một con số lớn đối với Vạn Binh phường.
Doanh Trùng hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là thuận miệng ứng phó, căn bản là không có một chút tâm ý nào đối với việc này. Không nói hắn đã chuẩn bị Vệ bộ cho mình, cho dù là chưa chuẩn bị, hắn cũng không muốn đem vốn tích trữ của mình cho những việc này.
Nếu như Doanh Trùng đoán không lầm thì không lâu nữa, hắn phải đối diện với việc chế tạo những cơ quan khôi lỗi trong Công Thâu truyền thừa, mấy cái này đều đốt tiền a. Đến lúc đó hắn sẽ rất nghèo, đến mức so với những gia tộc nhỏ cũng không bằng.
Đợi đến khi những vật hắn cần đã được đóng gói kỹ lưỡng, Doanh Trùng liền rời đi. Có điều khi mới bước ra khỏi Vạn Binh Phường thì hắn thấy một nam tử đang bị gia đinh hộ vệ của Vạn Binh phường dùng bổng đánh.
Từ xa nhìn tới, người này một thân áo vải màu xanh rách nát, không chỉ tóc tai rối bời, chật vật cực điểm, mà còn hai cánh tay cũng đã bị đứt, miệng chảy máu, bị những gia đinh hộ vệ kia đánh đuổi tới cửa sau, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vạn Binh phường, ánh mắt hung hãn dị thường, tràn đầy phẫn nộ uất ức. Động tác này tự nhiên là chọc giận những hộ vệ kia, thêm mấy côn mạnh mẽ đập xuống, người kia nhất thời vỡ đầu chảy máu, cả người không thể chống đỡ được mà ngã quỵ xuống mặt đất.
Chuyện gì thế? Doanh Trùng hứng thú nhìn qua:
- Vạn Binh phường tại thành Hàm Dương cũng được coi là nơi nói lý lẽ, công bằng, chẳng lẽ lại ỷ thế hiếp người? Xem ra cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Hắn chỉ thuận miệng trào phúng một câu như thế thì vị chưởng quỹ kia rất là cẩn thận trả lời:
- Làm sao có thể? Không biết thế tử có nghe đến vụ án Lân Binh phường? Người này từng là chủ nhân Lân Binh phường. Mấy ngày nay hắn vẫn thường đến Vạn Binh phường chúng ta gây sự, chúng ta cũng là không làm gì khác được.
Doanh Trùng vừa nghe, cũng biết đại khái một chút. Nói đến việc này cùng việc hắn mua Hàn Vũ giáp có quan hệ rất lớn.
Một năm rưỡi trước đây, Vạn Binh phường tuyên bố chế tạo thành công mặc giáp Hàn Vũ, có thể nói chuyện này lập tức oanh động thành Hàm Dương. Nhưng khi đó, chủ nhân của Lân Binh phường, là một mặc phường nho nhỏ nhảy ra ngoài nói rằng Hàn Vũ giáp này là do mình dùng bốn năm tâm huyết làm ra. Có thể mọi người đều biết, Hàn Vũ mặc giáp này là do Vạn Binh phường đại tông sư Vương Sùng tự tay chế tác, ai sẽ tin tưởng vào lời nói của chủ nhân của một mặc phường nho nhỏ?
Phải biết rằng hiện nay, người chế tạo mặc giáp có bốn cấp mười sau giai, trong đó từ nhất tinh đến cửu tinh tương ứng với cửu tinh của mặc giáp. Năm sao trước chỉ là tượng sư phổ thông, sau năm sao thì được gọi là đại tượng sư. Còn có đẳng cấp nhân nguyên, khôn nguyên, kiền nguyên thì được gọi là tông sư hoặc là Thiên Công.
Vương Sùng chính là người có đại tông sư cấp cao nhất, cũng được xưng thần công, có tư cách tham gia chế tác mặc giáp đẳng cấp tiên nguyên. Mà chủ nhân của Lân Binh phường chỉ là một đại tượng sư cửu tinh nho nhỏ mà thôi.
Sau đó thì chuyện này được đưa lên quan phủ, quan phủ không tra xét được, hai bên quyết định dưới sự chủ trì của Công bộ thượng thư so đấu nghệ thuật chế tác Hàn Vũ giáp. Kết quả là chủ nhân Lân Binh phường thua, theo như luật lệ Đại Tần thì phải bị chém đứt hai tay, rút đầu lưỡi.
Trước đây Doanh Trùng chỉ là ngờ ngợ nghe qua chuyện này một chút nên cũng không nhớ họ tên của chủ nhân Lân Binh phường.
Vừa biết là việc này, Doanh Trùng liền không có hứng thú, nhưng khi muốn bước lên xe ngựa thì trong tầm mắt lại xuất hiện hình ảnh của gã nam nhân áo xanh đang quỳ gối ở góc đường, trong mắt của hắn có hai hàng lệ.
Doanh Trùng thấy cũng không khỏi ngây người. Lúc này cũng không biết vì sao bị vẻ mặt của người này làm cho xúc động.
Vẫn tiếp tục lên xe ngựa, nhưng Doanh Trùng nghĩ ngợi chút liền bảo Doanh Phúc đến dặn dò:
- Bảo Dạ Hồ đi thăm dò chuyện này, ta nhìn hắn thương tâm như vậy, hẳn là mấy ngày nay hắn cũng chưa ăn gì. Trước khi điều tra thì tiếp tế cho hắn một chút.
Loading...
Dạ Hồ là thế lực mà mấy năm qua hắn kinh doanh trong bóng tối, chủ yếu là dò hỏi tin tức cho hắn.
Trương Nghĩa nghe vậy cũng không khỏi thắc mắc:
- Chẳng lẽ thế tử cho rằng chủ nhân của Lân Binh phường có oan ức?
Doanh Trùng lắc đầu, không nói rõ ý kiến của hắn. Trực giác hắn cho rằng những người có ánh mắt như vậy tuyệt không phải là những người ăn nói bậy bạ dám đi trêu chọc thế lực của Vạn Binh phường. Cũng không có chứng cớ gì, có thể tính cách của Doanh Trùng hắn chính là như vậy, hắn tin tưởng trực giác của mình, trực giác của hắn luôn rất nhạy cảm.
Điều này cũng có thể coi như là một trong những năng lực xuất chúng của Doanh Trùng hắn. Ngày xưa, trước khi võ mạch bị phế, hắn đã ẩn ẩn cảm giác được nguy hiểm, khi đó trực giác mách bảo hắn là bên thúc phụ của hắn,Doanh Thế Kế có vấn đề. Còn có cái ngày hắn khỏi bệnh ra khỏi phủ, cũng đúng như trực giác gặp phải thế tử Lâm Hoài hầu gây hấn.
Trước đây Doanh Trùng cho rằng thiên phú của mình là dị bẩm, sau này hắn mới biết đó là trực giác của võ giả. Võ giả khi đạt được đến cảnh giới cao thì có thể có khả năng tuy không thấy không nghe nhưng lại có thể tránh né nguy hiểm. Mà Doanh Trùng hắn có trực giác cực kỳ nhạy cảm, ở phương diện cũng tính là có thiên phú.
Doanh Trùng lúc này nghĩ chính mình kiểm tra chút cũng không sao, mà ngược lại cũng không tổn thất cái gì. Nhưng nếu thật sự mà Lân Binh phường kia có oan khuất, Hàn Vũ giáp thật sự là do hắn chế tạo, thì chắc chắn hắn sẽ đem thiên tài chế tạo giáp này thu về dưới trướng mình.
Tiếp theo Doanh Trùng mở bản Chế Khí Tường Giải ra, trực tiếp đến trang thứ chín. Đó là một đôi tay được chế tạo bằng kim loại, dựa vào Huyền Môn trận pháp mà đôi cánh tay này có thể giống như cánh tay người, thậm chí so với tay người càng tinh xảo hơn.
Chế Khí Tường Giải có tổng cộng hai mươi bốn cơ quan đồ vật, chỉ riêng đôi tay này đã chiếm cứ hai mặt của chín trang giấy. Ánh mắt Doanh Trùng không khỏi nhìn về phía người nam tử áo xanh ngoài cửa sổ, thấy hai ống tay áo người này trống trơn, nghĩ thầm chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp.
----------------------------
Doanh Trùng không biết rằng trong khi hắn đang nhìn người chủ nhân của Lân Binh phường kia thì bên ngoài mấy trăm bước, cũng có một chiếc xe ngựa đang dừng lại, mà người ngồi trong xe ngựa, thì đang nhìn hắn.
Tiểu thư, hay là chúng ta trở về thôi?
Trong xe ngựa, U Hương với nỗi lòng thấp thỏm bất an nói:
- Vương gia cũng Nhị lão gia đến chiều nay là có thể biết chuyện, nô tỳ sẽ bị đánh chết mất.
- Làm sao sẽ như thế được? Trước khi đi, không phải người đã cho người truyền cho tổ phụ ta một tờ giấy sao? Đến giờ tổ phụ ta cũng không thấy nói năng gì, chẳng phải như vậy là ngầm đồng ý hay sao? Làm sao ngài sẽ đánh chết nô tỳ trung thành tuyệt đối như người chứ?
Diệp Lăng Tuyết ngồi bên cửa sổ, cẩn thận nhìn ra ngoài, cố gắng không cho Doanh Trùng bên kia phát hiện tầm mắt của mình.
Sắc mặt U Hương phát khổ, có chút lúng túng nói:
- Thế tử bên kia dù sao cũng là muốn ra khỏi thành, lỡ mà có gì nguy hiểm…
- Sợ cái gì? Có Thu di tại đây, ai có khả năng động được đến ta?
U Hương còn chưa dứt giọng, Diệp Lăng Tuyết đã cười nói. Khi nàng nói xong thì người phụ nhân có vẻ bốn mươi tuổi đang ngồi ở đầu xe quay lại nở nụ cười.
U Hương nhất thời trầm mặc nhưng mà vừa nghĩ tới tiểu thư nàng cùng người kia và đoàn tùy tùng của hắn sẽ vượt qua mấy ngày ở vùng hoang dã thì có cảm giác chính là trời cũng muốn sụp xuống.
Mà lúc này Diệp Lăng Tuyết lại thở dài:
- Bây giờ, tổ phụ buộc ta phải gả cho Doanh Trùng, mọi chuyện đã được xác định, ta cũng không còn cách nào khác. Có điều trước khi bị gả đi, ta cũng phải cần biết phu quân của ta là người như thế nào chứ?
Ngữ điệu hơi ngừng, Diệp Lăng Tuyết mở to hai mắt, siết chặt hai quả đấm, sau đó trừng mắt về phía đoàn xe của An Quốc Công phủ nói:
- Tai nghe là giả, mắt thấy là thật…Ta muốn nhìn xem, thế tử An Quốc công này có phải là một người như lời đồn đại, là người xưng tôn trong đám công tử bột, là ác bá trong đám hỗn đản?
U Hương không còn gì để nói, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài. Lời nói của ai cũng vậy, không phải là thật thì chẳng lẽ là giả?