- Tỷ tỷ đang cười nhạo muội sao? Thế gian này tuyệt sắc nhiều không kể xiết, người hơn muội cũng đếm không hết. Đánh gia thượng thượng chỉ sợ hơn nửa là đến từ gia thế Diệp gia đi.
Diệp Lăng Tuyết cười cười, xoay người nói:
- Vả lại bị chọn trúng thì biết làm thế nào? Chẳng lẽ tỷ muội hai ta phải gả vào Hoàng Gia làm thiếp cho người ta sao?
Diệp Lăng Tuyết không chịu nổi mất mặt như vậy, như vậy nàng thà chết còn hơn. Nàng đời này không yêu cầu xa vời viễn cảnh một chồng một vợ nhưng cũng không muốn đi làm tiểu thiếp cho người ta, cả đời bị phụ thuộc.
- Xem ra muội còn chưa biết, Thị Lang và mẫu thân muội không nói gì sao?
Thượng Quan Tiểu Thanh nghi hoặc liếc nhìn Diệp Lăng Tuyết rồi khẽ lắc đầu nói:
- Lần tuyển tú này khác với trước kia, thánh thượng nói sau này Hoàng Gia tuyển dâu không giới hạn gia thế nữa. Không biết sao thánh thượng hình như có ý cho mấy vị hoàng tử chọn nữ tử thế gia làm vợ, vả lại nghe nói lần này mấy vị hoàng tử xuất cung dù là nhân phẩm hay tài đức đều rất tốt, mấy vị thị giảng thư phòng cũng rất tán thưởng.
Diệp Lăng Tuyết không khỏi nhíu mày, chuyện này nàng quả thật không rõ lắm, lúc trước vì tranh cãi với phụ thân mà nàng bị phạt cấm túc chín tháng, hôm nay vừa hết hạn phạt đã trực tiếp bị kéo vào nội cung.
Nghe được việc này, Diệp Lăng Tuyết có thể đoán được ý của bệ hạ, lần này chắc chắn có liên quan đến bí sự cung đình hơn mười năm trước.
Hai mươi bảy năm trước, nhiều vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vua, thế gia đại tộc cố ý châm ngòi nên hoàng thất thảm biến. Đương kim thánh thượng tuy thắng nhưng ngay cả mẹ đẻ cũng chết thảm trong biến loạn, mười vị huynh đệ tự tàn sát chết hơn nửa.
Đối với chuyện xưa năm đó, tất cả đều giữ kín như bưng, Diệp Lăng Tuyết cũng không biết nhiều, chỉ biết có vài chục vạn người chết, thế lực Hoàng tộc tổn thất nghiêm trọng, thế lực giảm sút. Ngược lại mấy nhà thế gia thì quyền thế tăng nhiều.
Nếu không phải đương kim thánh thượng sáng suốt, lại có danh tướng Doanh Thần Thông anh dũng tranh đấu vì ngài, gần như đánh phục các nước Quan Đông, giúp Thiên Thánh Đế có thể rảnh tay đè quyền thần, Bắc định Nhu Nhiên, dần vãn hồi xu thế suy tàn. Nếu không nói không chừng triều chính Đại Tần hôm nay đã toàn bộ rơi vào tay thế gia rồi…
Đáng tiếc theo Doanh Thần Thông chết trận, vị thánh thượng kia như bị chém đứt một tay, những năm nay tranh đấu cùng thế gia đa phần là dừng lại ở thỏa hiệp. Hiện tại thỏa hiệp đã đến hôn sự con cháu – mà nói đến hoàng hậu hiện tại thì xuất thân thế gia hào phiệt, thật ra cũng đã phá hỏng quy củ Hoàng Gia.
Nhưng dù biết được tin này, Diệp Lăng Tuyết cũng không có nửa điểm vui mừng, phụ thân nảy lòng tham muốn nàng tham gia tuyển tú là việc hơn một năm trước, thậm chí còn sớm hơn nhiều. Giờ phút này nàng chỉ có thể nói với Thượng Quan Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh tỷ hẳn rất quen thuộc mấy vị hoàng tử kia.
- Thật ra tỷ cũng không biết nhiều, chỉ ngẫu nhiên nghe được chút ít.
Thượng Quan Tiểu Thanh nở nụ cười, gò má hiện hai má lúm đồng tiền:
- Nghe nói lần này xuất cung có tam hoàng tử Doanh Khứ Bệnh, thất hoàng tử Doanh Vô Kỵ cùng một nhà, đều là con của Tiết quý phi. Người trước thông minh hơn người, mười một tuổi đã đọc thông tả truyện xuân thư, thượng thư, tần sử… Người sau vũ lực hơn người, chín tuổi đã có lực quá một đỉnh. Còn có tứ hoàng tử Doanh Cừu Vạn là con Hiền phi, tuấn mỹ nhất trong những hoàng tử còn chưa xuất cung. Đáng tiếc là làm người tự cao, lạnh lùng cay nghiệt, khó mà tiếp cận. Một vị khác là ngũ hoàng tử Doanh Cẩn Du, văn võ kiêm toàn, sáng suốt cương nghị, nghe nói là rất được ngưỡng mộ, nhìn qua có hy vọng kế thừa ngôi vị nhất.
Diệp Lăng Tuyết tập trung tư tưởng lắng nghe, nàng tuy không muốn gả vào Hoàng Gia nhưng việc đã định rồi, cũng chỉ đành thuận theo. Diệp Lăng Tuyết cũng không phải loại sĩ diện hão, giờ này biết thêm tình hình nội cung chỉ có lợi với nàng mà thôi.
Đương kim Thiên Thánh Đế bởi vì nội loạn hai mươi mấy năm trước mà chết hết con cái, cho đến hai mươi năm trước, thánh thượng triệt để nắm giữ triều đình, tình hình mới chuyển biến tốt. Vì vậy Thiên Thánh Đế dù tuổi đã sáu mươi lăm nhưng con cái phần lớn còn trẻ. Đại hoàng tử Doanh Thiên Hữu còn chưa đến hai mươi, vả lại còn không phải dòng chính thất nên không được phong Thái Tử. Đây cũng là lý do tất cả hào phiệt theo đuổi lần sơ tuyển này sao? Như Song Hà Diệp phiệt bọn họ còn đỡ, dù có như nào thì vẫn là đệ nhất đẳng hào phú Đại Tần. Nhưng những thế gia nhị đẳng kia nếu như bắt được kỳ ngộ, không biết chừng còn chen chân được vào bảy họ ba mươi sáu nhà.
Nhưng mà Thượng Quan Tiểu Thanh mới nói được nửa đột nhiên dừng lại. Diệp Lăng Tuyết đang cảm giác kỳ quái thì thấy nàng ta sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
Loading...
Diệp Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn quanh thì thấy một nam tử trẻ tuổi thúc ngựa đi qua Thức Tú cung, vị này cũng đang nhìn hướng họ. Diệp Lăng Tuyết trở ngại lễ tiết cũng không dám nhìn nhiều, chỉ biết là một nam tử anh tuấn, ngũ quan như đao gọt khắc oai hùng tuấn lãng, trên người mặc áo bào cửu mãng, cưỡi ngựa trong cung, thân phận tất là hoàng tử hoặc thân vương.
Chỉ là trong nháy mắt cúi đầu, Diệp Lăng Tuyết cũng cảm giác được nam tử trẻ tuổi kia chăm chú nhìn nàng, một cái nhìn đầy nóng bỏng. Diệp Lăng Tuyết âm thầm kinh hãi, càng thêm chú ý. Cũng may người nọ cũng không quá mức, chỉ chăm chú nhìn nàng trong chốc lát rồi giục ngựa rời đi.
Khi Diệp Lăng Tuyết ngẩng đầu lên liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng. Những nữ tử vừa ra đang đứng ngoài cửa cung đều dùng ánh mắt ước ao đố kị nhìn nàng. Thậm chí Thượng Quan Tiểu Thanh sắc mặt còn xanh mét cười lớn:
- Đều nói Lăng Tuyết muội từ bé đã được cao nhân phê mệnh nói là phượng thể, mẫu nghi thiên hạ, định trước ngày sau là quốc mẫu. Tỷ vốn không tin nhưng hôm nay xem ra cao nhân kia nói như vậy cũng có vài phần đạo lý.
Diệp Lăng Tuyết lại không phản bác được, chỉ âm thầm suy nghĩ xem người vừa đi qua là ai, chẳng lẽ là ngũ hoàng tử Doanh Cẩn Du? Là người có hi vọng lên ngôi nhất trong mấy vị hoàng tử sao?
Nàng vừa rồi cũng cảm giác được khi Thượng Quan Tiểu Thanh nói đến Doanh Cẩn Du ngữ khí có chút khác. Xem ra người kia là vị này nên Thượng Quan Tiểu Thanh ngay cả công phu ngoài mặt cũng không diễn nổi.
-------------
Doanh Trùng cùng Trương Nghĩa mấy người có thể nói là thoát trong gang tấc, chỉ chốc lát sau khi họ chạy mất là giáp vệ Kinh Triệu phủ vây kín phố.
Doanh Trùng nghĩ đến lúc này Doanh Định quá nửa là ăn xong trách mắng trong cung rồi, đang tâm tình không tốt quay về phủ. Nếu giờ lão già đấy nghe thêm tin hắn đánh nhau với thế tử Hoài Hậu phủ giữa phố, lại còn thêm giết người nữa thì chắc chắn nổi điên lên.
Đừng nhìn bình thường lão An Tây bá bị hắn châm chọc khiêu khích không làm gì được, nếu lão nổi điên lên thì Doanh Trùng cũng phải sợ. Nếu giờ hắn về chỉ tổ chịu trận nên tốt nhất là ra ngoài chơi hai ba ngày, tạm lánh đi đã. Đợi mấy ngày sau sóng yên biển lặng quay về chưa muộn, mà lại đúng lúc Võ Uy Vương Phủ mời dự tiệc, không tin lão Doanh Định kia làm gì được hắn.
Chỉ là Doanh Trùng còn mới bước được mấy bước đã mờ mịt, không biết nên đến đâu? Chẳng lẽ trốn đến nhà đám Chu Diễn? Ý niệm này mới nổi lên, Doanh Trùng đã khẽ lắc đầu. Tuy rằng đám trưởng bối trong nhà Chu Diễn tuy không nói rõ nhưng thần tình không thích rõ rệt. Nếu không quá cần thì hắn cũng không muốn nhẫn nhục như vậy.
Mà còn truyền thừa Tà Hoàng và Công Thâu nữa, đến giờ còn chưa thấy đâu! Doanh Trùng vốn đang có chút hy vọng “An Vương” kia có thể chế ra được truyền thừa Tà Hoàng cho hắn. Chỉ cần có một đường hy vọng phục hồi võ mạch hắn cũng phải thử. Dù cho biết rơi vào tính toán của người khác, thậm chí có thể bị đoạt xá hắn cũng không buông tha.
- Không biết thế tử định đi đâu?
Trương Nghĩa thần tình có chút phiền muộn, hẳn là không nghĩ tới nhóm mình ra ngoài lại càng thêm chọc chuyện, còn làm thế tử dính vào nhân mạng nữa.
Hắn cũng biết lúc này Doanh Trùng không thể trở về cho nên Trương Nghĩa vừa hỏi đã thuận tiện đề nghị:
- Hay là đi Lê viên? Một tháng trước thế tử thuê phòng ở đó còn chưa đến hạn trả.
Chủ yếu là chủ nhân Lê viên kia cũng có chút yêu thích với Doanh Trùng, bản thân cũng bối cảnh thâm hậu, thế lớn tiền mạnh! Chẳng những ngoại nhân không dám gây sự ở Lê viên, ngay cả Doanh Trùng ở đó cũng trung thực hơn nhiều.
Chỉ là mưu kế nhỏ của Trương Nghĩa sao qua mắt được chủ nhân hắn.
- Không cần, đi Hoa Nguyệt lâu.
Doanh Trùng vừa nghĩ đã định ra nơi đi, nụ cười trên mặt như có như không:
- Ta cũng muốn nhìn một chút Câu Lan hẻm sau khi trúng sao băng ra sao.
Hoa Nguyệt lâu chính là thanh lâu nổi tiếng nhất Câu Lan hẻm, Doanh Trùng ở đó cũng có một vị giai nhân đã hơn một tháng không gặp, hôm nay cũng muốn ở lại hai ba ngày, an ủi mỹ nhân một phân.