*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Đá.
Hai ngày trôi qua, Hoắc Diệc Thanh cũng không nhắc đến chuyện Cố Du với Phó Lệ Minh.
Mà hiện tại Phó Lệ Minh rất bận rộn, mỗi ngày không tăng ca thì xã giao, đêm khuya mới về đến nhà, không rảnh bận tâm những chuyện khác.
Mấy ngày nay Sang Thành tăng ca, vất vả đến thứ sau, Hoắc Diệc Thanh vung tay tuyên bố tan làm, cũng mời mọi người đi ăn tối, thả lỏng một chút, kích thích linh cảm.
Có người đùa giỡn nói: “Đêm nay có thể hung hăng làm thịt tổng giám đốc Hoắc một bữa.”
Lại có người nói: “Hoặc là tổng giám đốc Hoắc sẽ gọi tổng giám đốc Phó đến, sau đó để tổng giám đốc Phó trả tiền bữa nay.”
Hoắc Diệc Thanh ho một tiếng: “Nhìn các cô cậu nói tôi giống như người keo kiệt lắm, mọi người không biết tôi vì cái gì sao? Còn không phải là vì tiết kiệm chút tiền thưởng cho mọi người à.”
Về điểm này, mọi người đều gật đầu, Hoắc Diệc Thanh chưa bao giờ keo kiệt tiền thưởng với nhân viên.
Cố Du vừa tới, còn chưa thấy qua tiền thưởng, nghe bọn họ nói chuyện, chỉ cảm thấy Phó Lệ Minh thật sự coi tiền như rác.
Hoắc Diệc Thanh liếc nhìn Cố Du, nói: “Mọi người đừng có thương cảm tổng giám đốc Phó, không có vợ, lại không có chỗ tiêu tiền, là bạn tốt, nên tôi chỉ giúp cậu ấy chia sẻ một ít.”
“Bọn em cũng muốn chia sẻ cho tổng giám đốc Phó!”
“Ai da… Tổng giám đốc Phó cũng cần có người san sẻ buồn phiền.”
“Tổng giám đốc Phó thì có buồn phiền gì chứ?”
Người nghèo không hiểu phiền não của kẻ có tiền, có lẽ sự buồn phiền lớn nhất của người có tiền là không biết xài tiền như thế nào.
Hoắc Diệc Thanh thở dài một hơi: “Buồn phiền vì không có vợ.”
Mọi người: “Đây là sự phiền muộn của tổng giám đốc Hoắc mới đúng, ha ha ha.”
“Làm gì có chuyện đó!” Hoắc Diệc Thanh không tán dóc với bọn họ nữa, nói: “Thôi được rồi, đến điều quan trọng đây, ai đi mời tổng giám đốc Phó.”
Không ai đáp lại, Cố Du cúi đầu che giấu đi sự tồn tại của bản thân.
Kết quả, Hoắc Diệc Thanh vẫn chỉ đích danh cô đi.
Rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại, cần gì phải đích thân đi mời.
Sở dĩ như vậy, vì đa số khi điện thoại thì Phó Lệ Minh đều nói: “Không đi.”
“Lát nữa cô trực tiếp đi chung xe với cậu ấy qua nhà hàng luôn, bọn tôi không chờ cô đâu.” Hoắc Diệc Thanh bổ sung.
“Sao được chứ.” Lỡ như Phó Lệ Minh không muốn thì sao?
Hoắc Diệc Thanh: “Sao không được, cô cũng ngồi xe của cậu ấy rồi còn gì.”
Cứ như vậy, Cố Du lên lầu tìm Phó Lệ Minh.
Trương Bân điện thoại xin chỉ thị, Phó Lệ Minh để cho cô vào.
Cố Du nói vào trọng điểm: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Hoắc nhờ tôi đến mời anh tham gia bữa cơm với Sang Thành.”
Đã ba ngày Phó Lệ Minh không gặp Cố Du, lần trước sau khi nói chuyện với Phó Khai Nguyên xong, anh về nhà suy nghĩ kỹ một phen, xác định tâm ý của mình, nhưng vẫn chưa có phương án tốt nhất.
Làm như anh giống người khác phải tới tận đây mời ăn cơm sao?
Vừa ngây thơ vừa tầm thường.
Hoặc là đưa ra điều kiện của mình, khiến Cố Du đưa ra sự lựa chọn?
Cái này cũng không phải việc làm ăn.
Quan trọng là anh chưa thể xác định được Cố Du có cảm giác gì với anh hay không, dưới tình huống như vậy, anh làm gì cũng không phù hợp.
Còn nữa, Phó Khai Nguyên đã điều tra anh, muốn biết anh hẹn hò với ai. Ngày đó nói thì dễ, anh không tự tìm thì ông sẽ sắp xếp, Phó Lệ Minh biết, nếu như ông biết người anh chọn là một cô gái xuất thân bình thường, thì ông sẽ phản đối.
Tạm thời không nên cho ông biết.
“Ừ.” Phó Lệ Minh liếc mắt nhìn Cố Du một cái, đáp ứng rất nhanh, thu dọn văn kiện trên bàn, đứng dậy đi về phía cô: “Đi thôi.”
“Được.” Cố Du đi ra ngoài với anh.
Đi ra khỏi văn phòng, Phó Lệ Minh cho Trương Bân tan làm. Gần đây trong nhà Trương Bân có việc, nên Phó Lệ Minh cũng thường cho anh ấy tan tầm đúng giờ.
Lần này Phó Lệ Minh dùng thang máy VIP, chỉ có anh và Cố Du.
Hai người đứng song song nhau, dư quang Phó Lệ Minh nhìn xuống bên tay Cố Du, trắng trẻo mà tinh tế, trông rất tốt.
“Nhà hàng nào?” Phó Lệ Minh hỏi.
Cố Du nói tên nhà hàng.
Khoảng cách có chút xa, Phó Lệ Minh nhìn về phía trước, nói: “Lát nữa ngồi xe tôi.”
Cố Du đang rầu rĩ không biết nên mở miệng thế nào, bây giờ anh chủ động nói, nên cô thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Hỏi một câu đáp một câu, quả thật không có thú vị, còn không bằng lúc trước thở hồng hộc mắng chửi người.
Hai người đi vào bãi đỗ xe cùng nhau, Phó Lệ Minh đột nhiên hỏi: “Biết lái xe không?”
Cố Du chần chờ một lát, nói: “Biết.”
Phó Lệ Minh gật đầu, đưa chìa khóa xe trong tay cho cô: “Vậy cô lái đi.”
Vẻ mặt Cố Du sợ hãi: “Tổng giám đốc Phó, xe của anh rất mắc tiền.”
Lỡ như đụng vào đâu đó, thì cô không có khả năng trả nổi.
Phó