*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Đá.
Chỗ lối thang bộ ít người lui tới, cho nên rất yên tĩnh.
Phó Lệ Minh và Cố Du một trước một sau đi xuống, trong không gian chỉ vang lên tiếng bước chân của bọn họ.
Một cảm giác mát lạnh truyền đến, khiến cánh tay Cố Du nổi lên một lớp da gà, cô lấy tay chà xát cánh tay mình.
Lúc đi đến chỗ rẽ lầu hai, Phó Lệ Minh dừng lại, quay đầu nhìn Cố Du, môi mím thành một đường, gương mặt lạnh lùng.
Cố Du thấy anh dừng lại thì cũng dừng lại theo, đứng cách anh hai bậc thang cấp.
Cô nuốt nước miếng, chủ động nhận sai: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, vừa rồi tôi không nên nhận bà con với anh, nhưng đó là cách duy nhất để ngăn bọn họ nói lung tung.”
Phó Lệ Minh: “Cô còn biết nghĩ cách cơ đấy.”
Cố Du biết anh cố ý châm chọc mình.
Người có tiền như anh rất ghét người nghèo như cô: “Nếu anh cảm thấy bản thân bị thua thiệt, thì…” Cô kéo dài chữ cuối, bởi vì cô cũng không biết làm sao cho anh hết giận. Chuyện này rõ ràng không có gì to tát, nhưng nhìn anh có vẻ như không vui.
“Thì sao?” Phó Lệ Minh có chút hứng thú, nhưng mà… “Cô lại đây.”
Cố Du lo sợ, tại sao lại bắt cô qua đó?
Thấy dáng vẻ do dự của cô, Phó Lệ Minh nhướn mày, nói: “Cô định đứng ở trên cao rồi bắt tôi ngước cổ lên nhìn sao?”
“Không phải.” Cố Du lập tức đi xuống cầu thang, nhưng cũng không đứng gần anh quá.
“Ban nãy cô chưa nói xong, nếu tôi cảm thấy bị thiệt thòi, thì sẽ làm sao?”
Cố Du bỗng nhiên nói: “Thì đòi lại chứ sao.” Đường đường là nam tử hán, vậy mà còn so đo với cô, nhiều người còn muốn làm anh trai của cô kia kìa.
Hơn nữa, cái này cũng không phải vì anh có được không? Bị hiểu lầm là anh trai cô, còn hơn là bị hiểu lầm là người yêu.
Phó Lệ Minh nở nụ cười, cũng không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi: “Đi thôi.”
Cố Du vốn tưởng rằng anh sẽ bỏ qua cho cô, vừa thả lỏng một chút, thì Phó Lệ Minh đi phía trước cảnh cáo: “Sau này không được nói tôi là anh trai cô.”
Cố Du liếc nhìn dáng lưng anh, khinh thường nói: “yên tâm, nếu có lần sau, thì tôi sẽ nói là tôi có chồng rồi.”
Chỉ hối hận là ban nãy cô không nghĩ tới ý này, đáng giận.
Phó Lệ Minh chợt dừng chân, quay đầu liếc nhìn Cố Du, trong ánh mắt dường như có chút chế giễu.
Cố Du nâng cằm, không tiếp nhận sự chế giễu của anh, cô thiếu gì cách, hứ!
Phó Lệ Minh hừ một tiếng, không để ý đến cô nữa.
Đi đến đường cái, trong tay Cố Du vẫn còn cầm 28 đồng tiền lẻ. Bên cạnh có một cửa hàng bán đồ uống, cô suy nghĩ rồi đi qua.
Cố Du đọc menu và giả cả, trong lòng tính toán 28 đồng có thể mua được cái gì.
Cửa hàng bán trà sữa trân châu, 18 đồng một ly, hiện tại đang có chương trình mua hai ly giảm 8 đồng.
Vừa đúng 28 đồng, Cố Du quyết định mua hai ly.
Phó Lệ Minh đã ở trên xe chờ cô, trên tay cô là hai ly trà sữa, không tiện mở cửa, Phó Lệ Minh không thể không giúp cô mở cửa xe.
Cố Du đứng ở bên cửa xe, đưa cho anh một ly: “Ly này của anh.”
Phó Lệ Minh: “Không uống.”
Cố Du: “Không uống thì anh cũng cầm lấy đi, tôi không tiện lên xe.”
Sắc mặt Phó Lệ Minh ngạc nhiên, lá gan của cô có vẻ càng lúc càng lớn, cũng dám dùng giọng điệu này mà nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn nhận lấy ly trà sữa.
Dọc đường đi, cái miệng nhỏ của Cố Du nhấp từng ngụm trà sữa, đôi khi còn sống chết phân cao thấp với trân châu.
Hai người không nói chuyện, lại không biết trong không khí có cái gì không đúng.
Sau khi đưa Cố Du về nhà, Phó Lệ Minh lái xe đi đón Giang Khải.
Giang Khải liếc nhìn trong xe, hỏi: “Cố Du đâu?”
Phó Lệ Minh trầm giọng: “Kỳ quái lắm hả?”
“Không phải ban nãy hai người ở chung một chỗ sao? Đừng nói buổi tối mà anh vứt một cô gái đẹp ở bên đường nhé?”
“Bây giờ tôi sẽ vứt cậu xuống đường.”
Anh vừa dứt lời, Giang Khải nhanh chóng ngồi vào xe, đóng cửa lại. Anh ấy cợt nhả nói: “Anh Minh, nhiều ngày không gặp, em nhớ anh quá.”
Lời này cực kỳ buồn nôn, Phó Lệ Minh lạnh mặt nhìn anh ấy.
Giang Khải lại tiếp tục nói: “Ánh mắt này của anh cũng nói là nhớ em, em biết mà. A! Ly trà sữa này cho em hả?”
Ống hút cũng chưa cắm vào, chưa có ai uống, Phó Lệ Minh không bao giờ thích uống cái này.
Phó Lệ Minh: “Không phải.”
Giang Khải coi như không nghe thấy, không khách khí mà cầm lên, cắm ống hút rồi bắt đầu uống.
Động tác của Giang Khải lưu loát, vẻ mặt thỏa mãn sau khi uống một ngụm: “Ngon quá.”
Phó Lệ Minh: “Xem ra cậu uống cái này là được rồi, khỏi cần ăn cơm.”
Giang Khải: “Vẫn phải ăn cơm chứ.”
Bọn họ đến Thịnh Thế Vương Triều, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên đã đến trước, cũng đã một khoảng thời gian bốn người bọn họ đã không tụ tập rồi.
Bốn người bọn họ là bạn bè từ nhỏ, đàn ông không thân mật khắng khít như phụ nữ, nhưng khi đối phương có việc cần, thì chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.
Gần đây có tin đồn nhà họ Phó và nhà họ Dung lui tới rất thân thiết, thậm chí có người đoán hai nhà sắp làm thông gia. Lời đồn đãi bị truyền đi nhiều hơn, đã bị nói giống như sự thật.
Hiện tại có rất nhiều người dùng giọng điệu chắc nịch khi nói đến việc này.
Trước mắt chỉ là lời đồn trong giới thượng lưu, nhưng nếu càng ngày càng đồn đại nhiều hơn thì có lẽ sẽ lên mặt báo.
Phó Lệ Minh không thích giao thiệp, không rõ ở phía sau lưng anh đã bị đồn thành bộ dạng gì nữa.
Nhưng Hoắc Diệc Thanh biết, ban đầu không để ý tới, nhưng lúc tối ăn cơm cùng gia đình, mẹ anh ấy hỏi Phó Lệ Minh khi nào thì đính hôn, thuận tiện thúc giục anh ấy.
Tình hình có chút nghiêm trọng, vẫn nên nói cho anh biết thì hơn.
Sau khi Phó Lệ Minh nghe xong, cực kỳ không vui.
“Chuyện này hơn phân nửa là do nhà họ Dung truyền ra.” Giang Khải lộ ra vẻ mặt châm chọc.
Dù sao có thể móc nối quan hệ với nhà họ Phó, thì hoàn toàn có lợi đối với tình thế đang bấp bênh của bọn họ. Hơn nữa lại có Phó Khai Nguyên hỗ trợ, bọn họ hơn phân nửa đã cảm thấy đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ba người còn lại cũng biết, mặc kệ trước đây Phó Lệ Minh suy nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại chắc chắn anh sẽ không muốn lấy tiểu thư nhà họ Dung.
Cả đời anh chán ghét nhất là chuyện hôn nhân bị áp đặt.
Nhìn thần sắc khó chịu của anh, Hoắc Diệc Thanh hỏi: “Cậu sẽ không cắt đứt chuyện làm ăn với nhà họ Dung chứ?”
Hiện tại nhà họ Dung rất loạn, nhưng sản nghiệp gia tộc lại ngang ngửa nhà họ Phó, bọn họ hợp tác với nhau cũng có thể có nhiều lợi ích. Nếu như cắt đứt, thì cơ hội của bọn họ sẽ khó khăn hơn.
Phó Lệ Minh nheo mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Đương nhiên là không.”
Giang Khải: “Vậy còn Dung Tĩnh thì sao?” Anh ấy quan tâm nhất là chuyện này, gần đây anh ấy thường xuyên nghe thấy cái tên này.
Phó Lệ Minh: “Trên phương diện làm ăn, tôi có thể tiếp tục hợp tác với cô ta, còn cái khác thì không thể nào.”
Thần sắc Giang Khải hơi phức tạp, không thể nói rõ là đang cảm thấy vui hay buồn, anh ấy thở dài một hơi.
Lăng Văn Khiên nhìn thấy phản ứng của Giang Khải, hỏi: “Cậu thở dài cái gì?”
Giang Khải phiền muộn nói: “Tôi đang phát sầu về chuyện hạnh phúc của bản thân.”
“Hạnh phúc hay tình dục?” Ánh mắt Hoắc Diệc Thanh ngầm liếc nhìn xuống phía dưới quần Giang Khải.
Giang Khải xoay người sang chỗ khác, khẽ nói: “Bậy bạ.”
Hoắc Diệc Thanh lập tức hiểu ra: “Bạn gái cậu có phải là em họ của Dung Tĩnh không? Nghe nói quan hệ của bọn họ rất tốt, có phải lại muốn…”
Giang Khải thật sự không muốn nói ra chuyện này, nhưng gần đây Phương Dung Phỉ toàn đề cập đến vấn đề này, ngày hôm qua còn nói anh ấy gọi điện thoại hẹn Phó Lệ Minh ăn cơm chung. Giang Khải không đồng ý, kết quả lại giận anh ấy, chặn hết điện thoại và Wechat, Giang Khải dùng điện thoại khác gọi tới, cô ta vừa nghe thấy giọng Giang Khải thì lập tức cúp máy.
Giang Khải gật đầu, sau đó cam đoan với Phó Lệ Minh: “Anh, anh yên tâm, em sẽ không phản bội anh.”
Hoắc Diệc Thanh cười cười vỗ bờ vai Giang Khải, nói: “Lần trước bị đánh sợ rồi chứ gì?”
Nói đến việc này, Giang Khải uất ức: “Anh, bây giờ anh có thấy áy náy với em không?”
Phó Lệ Minh: “Không.”
“Lúc tối anh còn hẹn hò với Cố Du còn gì, giải thích đi chứ?” Giang Khải không phục.
Hoắc Diệc Thanh cảm thấy hứng thú: “Hẹn hò? Là sao?”
Buổi chiều Hoắc Diệc Thanh không ở công ty, chẳng lẽ lúc anh ấy không ở đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong đầu Phó Lệ Minh hiện lên gương mặt của Cố Du: “Không phải hẹn hò.”
“Hai người đi ăn cơm chung với nhau, không phải hẹn hò thì là gì?”
Hoắc Diệc Thanh đồng ý với câu nói của Giang Khải, nói với Phó Lệ Minh: “Cậu cũng không phải người tùy tiện đi ăn cơm chung với một cô gái như thế.”
Phó Lệ Minh hỏi lại: “Cậu chắc chứ?”
Anh quả thật không phải người như thế, nhưng hôm nay anh lại làm chuyện như vậy, chính bản thân anh cũng không hiểu được.
Hoắc Diệc Thanh: “Vậy thì cậu ăn một bữa cơm với Dung Tĩnh thử xem.”
Giang Khải phụ họa: “Đúng vậy.”
Phó Lệ Minh liếc bọn họ một cái.
Lăng Văn Khiên nhìn thấy, cảm thấy thú vị, hiếu kỳ nói: “Nghe mấy cậu nhắc đến người tên là Cố Du nhiều lần như vậy, rốt cuộc người đó là ai?”
Lăng Văn Khiên bình thường vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu làm thí nghiệm, nên không quan tâm mấy chuyện bát nháo bên ngoài.
Nhắc tới Cố Du, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh có rất nhiều lời muốn nói, hai người một trước một sau kể lại, lần đầu tiên gặp Cố Du thế nào, bây giờ cô đã trở thành nhân viên ở Sang Thành ra sao, hai người kể rất hào hứng.
Phó Lệ Minh uống rượu, để cho bọn họ nói.
Trong quá trình miêu tả của bọn họ, hình ảnh trước kia đều hiện ra trong đầu.
Ngoại trừ bọn họ nói ra những chuyện đó, thì còn có một ít là bọn họ không phát hiện ra và cũng không biết.
Cô gái này có vẻ không giống những người khác.
Lăng Văn Khiên nghe xong, gật gật đầu, nói: “Nghe các cậu nói vậy, tôi cũng cảm thấy cô gái đó rất hợp với Phó Lệ Minh.”
Phó Lệ Minh cầm ly rượu trong tay, như có điều cần suy nghĩ.
Thích hợp!
Giang Khải rèn sắt khi còn nóng, vỗ bờ vai Phó Lệ Minh, nói: “Anh, đã 32 rồi, cho dù tâm lý anh không gấp, nhưng trên phương diện sinh lý thì cũng cần phải giải quyết chứ, nếu để ứ thời gian dài quá, thì sẽ bị hỏng mất.”
Phó Lệ Minh hất tay Giang Khải ra: “Quản cho tốt chuyện của cậu.”
Hoắc Diệc Thanh vỗ lưng Giang Khải, an ủi nói: “Có bị hỏng cũng không cần lo, tôi có người bạn làm bên khoa tiết niệu, có thể giới thiệu cho cậu.”
“Tôi mới không bị hỏng, hiện