Chương 1: Trùng sinh

Đêm đầu hạ, biệt thự lưng chừng núi vịnh Nguyệt Nha.

Nguyễn Lương ngồi trước cửa sổ sát đất, xuất thần nhìn cảnh đêm sáng chói xinh đẹp bên ngoài, nghĩ thầm mình bị xem như một con chim hoàng yến nhốt ở nơi này bao lâu?

Cẩn thân đếm, bốn năm một tháng lẻ tám ngày.

Nhưng, đã mất đi tự do, chỉ có thể hoạt động trong biệt thự này, còn phải chịu đựng tên ác ma Hoắc Trạch kia tùy ý đùa giỡn, trốn lại trốn không thoát, chết cũng chết không được, cô chỉ cảm thấy ngày tháng dài dằng dặc như đã qua ba mươi năm.

"Phu nhân, cô đã không ăn hai bữa rồi, tôi nấu cháo, cô tốt xấu gì cũng ăn một chút.", giúp việc là bác Vương lúc này đi tới, khổ tâm khuyên nhủ.

"Nếu tam gia trở về, biết cô không ăn cơm, ngài ấy nhất định sẽ nổi giận!"

Nguyễn Lương không hề bị lay động, nghe bác Vương khuyên nàng nên lo lăng cho đứa bé trong bụng, tay của nàng không khỏi đặt trên bụng bằng phẳng, trên mặt lộ ra sự căm hận.

"Bác Vương, bác nói tôi có thể giữ được đứa bé này sao? Hoắc Trạch vì người đàn bà kia, hại tôi mất một đứa bé! Rõ ràng hắn không muốn tôi sinh ra nhưng mỗi lần lại như súc sinh phát tiết trên người tôi..."

"Phu nhân, cô hiểu lầm rồi, tam gia rất yêu thương cô...", bác Vương bị dọa sợ vội vàng ngắt lời cô, đang muốn tiếp tục thuyết phục thì cửa lớn lại phát ra âm thanh, bị người ta thô lỗ mở ra.

Bác Vương hoảng sợ vội vàng nhìn về phía cổng, chỉ thấy Cố Vũ Vi mặc một chiếc váy màu đỏ gợi cảm bó sát người cao quý xinh đẹp, khí thế khinh người đi tới, sau lưng cô ta còn có hai người vệ sĩ.

"Cố tiểu thư, tam gia không cho cô..."

Bác Vương kinh ngạc thốt lên, bước nhanh về phía trước hai bước muốn ngăn cô ta lại nhưng vẫn bị Cố Vũ Vi thô lỗ đẩy ra.

Vệ sĩ lập tức ra tay, bịt miệng bác Vương lại, lôi bà đi!

Nguyễn Lương nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Cố Vũ Vi rồi căm ghét dời mắt bởi vì mặt cô có ba phần tương tự Cố Vũ Vi.

Cũng bởi vì phần vẻ ngoài tương tự này cô mới bị Hoắc Trạch nhìn trúng, bị hắn giam cầm ở chỗ này, trở thành thế thân của Cố Vũ Vi.

Mà nguyên nhân là...

"Cô chỉ thay thế tôi, thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh Trạch, để lần đầu tiên quý giá của tôi lại cho đêm tân hôn với anh Trạch nhưng cô hết lần này đến lần khác muốn mượn đứa bé để trèo lên, thật đáng chết!"

Cố Vũ Vi đi đến trước mặt cô, ghen ghét nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ còn kiều diễm hơn cả cô ta lập tức càng thêm oán hận cay độc đặt ánh mắt trên bụng cô.

A!

Lý do này ti tiện đến nhường nào đây!

Nhưng lại là thật!

Bởi vì Hoắc Trạch coi Cố Vũ Vi như trân bảo, không đành lòng ép buộc cô ta cũng bởi vì Cố Vũ Vi rụt rè, rề rà không chịu nhận lời cầu hôn của Hoắc Trạch.

Nguyễn Lương thật hận không thể khiến đôi cặn bã nam ti tiện nữ này Hoắc Trạch và Cố Vũ Vi này cùng nhau đi chết.

"Nguyễn Lương, cuối tháng này tôi và anh Trạch sẽ cử hành hôn lễ, cô sống cũng chẳng còn tác dụng nữa, đi chết đi.", Cố Vũ Vi nhẹ nhàng bỏ câu này lại rồi ưu nhã quay người rời đi.

Vệ sĩ của cô ta tiến lên đánh ngất Nguyễn Lương, sau đó lấy từ bên ngoài một thùng xăng vào, rải xăng đầy phòng rồi mở bật lửa ra ném vào.

Trong nháy mắt, lửa lớn rừng rực bốc cháy!

Cố Vũ Vi đứng ở cách đó không xa, nhìn lửa lớn đầy trời, nhếch miệng tạo thành một độ cong sảng khoái.

Nguyễn Lương, nếu mày chỉ quấn lấy anh Trạch, tao vẫn có thể tha cho mày một mạng.

Nhưng mà, vì sao mày mới là con gái thất lạc nhiều năm của Cố gia. Tao thật vất vả mới trở thành đại tiểu thư chính quy của Cố gia, tuyệt đối không thể để mày cướp đi tất cả những gì tao đang có!

Cho nên, mày phải chết!

Lúc này, một chiếc xe sang trọng nhanh chóng đi tới, dừng trước mặt Cố Vũ Vi, một giây sau, Hoắc Trạch lao từ trong xe ra, khoác một tấm thảm đã được thấm ướt không chút do dự xông vào biệt thự đang rực lửa.

"Anh Trạch! Anh làm gì vậy! Anh sẽ chết!", Cố Vũ Vi kinh hoảng kéo anh lại, lắc đầu kêu.

"Dám động đến cô ấy, cô đáng chết!", hai mắt Hoắc Trạch vằn đỏ, vươn tay bóp cổ Cố Vũ Vi, lực rất lớn, khiến Cố Vũ Vi không thể thở nổi trong nháy mắt.

Cô ta hoảng sợ đau đớn giãy giụa kịch liệt, trừng mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Anh Trạch thật sự muốn giết chết cô ta!

Chỉ là, một giây sau Hoắc Trạch đã không dám kéo dài thời gian nữa, buông cô ta ra, lấy tốc độ như sét đánh xông vào biệt thự, xuyên qua ngọn lửa cực nóng, khó khăn tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Lương.

Cuối cùng, Hoắc Trạch cũng tìm được Nguyễn Lương ở cửa sổ sát đất nhưng lúc này trên người Nguyễn Lương đã bị lửa đốt tới. Trong mắt Hoắc Trạch tràn ngập sợ hãi, bất chấp nguy hiểm điên cuồng dập tắt lửa, ôm cô xông ra ngoài, trong lòng không ngừng kêu gào.

"Nguyễn Nguyễn, em đừng chết! Ngàn vạn lần xin đừng chết!"

Bên ngoài, những người khác chạy đến, trông thấy trên người Hoắc Trạch dính lửa ôm Nguyễn Lương xông ra khỏi đám cháy, lập tức kinh ngạc kêu: "Trời ạ! Tam gia! Mau dập lửa! Mau dập lửa!"

Nhưng Hoắc Trạch không để ý chút nào đến cơn đau bị lửa thiêu, anh run rẩy vươn tay, như phát điên dò thử hơi thở của cô, nhịp tim, mạch đập hết lần này đến lần khác nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra rằng không có, không có, đều không có!

Nước mắt từng giọt rơi xuống, Hoắc Trạch lại không hề hay biết. Anh tỉ mỉ chỉnh lại mái tóc tán loạn của Nguyễn Lương, sau đó nghiêng người hôn trên môi nàng, ôn nhu nỉ non.

"Nguyễn Nguyễn, em cùng con chờ anh một thời gian ngắn, đến lúc đó chúng ta sẽ hạ táng cùng nhau, có được không?"

-

Nguyễn Lương mở mắt lần nữa, lúc nhìn thấy Hoắc Trạch đang nằm trên người mình kinh hãi mở to hai mắt nhìn, phẫn nộ đến thiếu chút nữa chửi ầm lên!

Ký ức một giây trước của Nguyễn Lương vẫn là cô bị vệ sĩ của Cố Vũ Vi đánh ngất sau đó bị lửa cháy đau đến tỉnh nhưng cô không chọn chạy trốn bởi cô cảm thấy chết cũng là một loại giải thoát.

Cho nên, giờ phút này ý thức đột nhiên trở lại, thấy cảnh này Nguyễn Lương cực kỳ kinh sợ, còn tưởng rằng Hoắc Trạch thừa dịp mình còn chưa chết hẳn muốn thử khẩu vị nặng một lần.

Mẹ, biến thái chết tiệt!

Khi cô còn sống, anh ta bệnh hoạn cưỡng bức lấy đi tự do của cô, coi cô là đồ chơi. Cuối cùng cô cũng được chết, vui vẻ tưởng rằng có thể thoát khỏi anh ta, anh ta thậm chí đến cả thi thể của cô cũng không tha!!

"Tên cầm thú, trứng thối, biến thái, a... Buông tôi ra!"

Nguyễn Lương phẫn nộ vung tay nện vào đầu hắn lại bị Hoắc Trạch bắt lại dễ như trở bàn tay.

Nguyễn Lương lắc lắc đầu tiếp tục giãy giụa nhưng vì sao cô lại cảm giác giờ trên dưới cả người đều rất ổn.

Chuyện này rốt cuộc là sao?!

Trong lúc khiếp sợ, ánh mắt Nguyễn Lương không khỏi trôi về nơi khác. Sau khi nhìn rõ trang trí trong gian phòng, cả người cô chẳng khác nào bị sét đánh!

Gian phòng này, cô vĩnh viễn không bao giờ quên.

Bởi vì đây là nơi vận mệnh cô chuyển hướng. Cô bị bạn thân cặn bã hại, trong hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ lên phải giường Hoắc Trạch.

Từ đây, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ!

====

PS: Mọi người đừng bị chương đầu tiên hù dọa nha, phần này là nhạc dạo của ngọt sủng văn. Nam chính cực kỳ sủng ái nữ chính chỉ là kiếp trước nữ chính có chút hiểu lầm với hắn thôi, mọi người tiếp tục đọc là biết!