Ta để Vân Vũ làm rất nhiều món điểm tâm tinh xảo, sau khi Vân Vũ đem lên, Như Ý ăn như rồng cuốn, không đến
một lát, tất cả đồ ăn trên bàn đến một cặn bã cũng chẳng còn.
Lúc này ta có chút lo lắng.
Ngược lại Vân Vũ với Như Ý mặt mày hớn hở, vừa thấy nhau đã tám chuyện trông rất vui vẻ. Có lẽ thấy mặt ta
chứa vẻ buồn rầu nên Vân Vũ không nói nhiều nữa, an ủi ta: “Công chúa yên tâm, có Ôn quốc sư ở đây, hạt giống
phò mã nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Như Ý cũng đáp nói: “Đúng thế, sư phụ ta là người lợi hại nhất trong thiên hạ!”
Ta miễn cưỡng cười.
Lúc này Như Ý cười hì hì với Vân Vũ: “Nè, Vân Vũ tỷ tỷ, ta đã nói với tỷ rồi mà, lần trước Như Ý quay về Đào
Hoa Nguyên thì Cúc Hoa ca ca có nhắc đến tỷ, Cúc Hoa ca ca nói Vân Vũ tỷ tỷ tên nghe như là mỹ nhân.”
Da mặt Vân Vũ giật mấy cái, “Cúc Hoa ca ca? Người này đúng là… Đúng là…” Nàng cười khan một tiếng, “Dí
dỏm! Rất dí dỏm!”
Như Ý cười híp mắt nói: “Vân Vũ tỷ tỷ thật thông minh, mới nghe tên đã đoán được tính nết của Cúc Hoa ca ca,
Cúc Hoa ca ca là người dí dỏm nhất trong Đào Hoa Nguyên. Cúc Hoa ca ca họ hoa, song danh là Cúc, dáng vẻ rất
dễ nhìn. Hơn nữa Cúc Hoa ca ca có thể nhìn thấy được những thứ mà người thường không thể thấy…”
Vân Vũ tò mò nói: “Là gì?”
Như Ý cười thần bí, “Là ma đó, Cúc Hoa ca ca có thể trông thấy ma.”
Bây giờ ta không thể nào nghe lọt tai chữ “ma”, vừa nghe mà trong lòng ta đã không thoải mái, ta hỏi: “Như Ý,
muội đi cùng tiên sinh sao?”
Hình phạt lửa trời kéo dài một năm rưỡi, nhưng bây giờ còn hai tháng nữa mới đến một năm rưỡi. Vậy thì sao Ôn
Diễn lại ra được đến đây? Sao Như Ý với A Man lại xuất hiện cùng Ôn Diễn? Ta nghĩ Như Ý có lẽ có biết chút về
chuyện này, liền xem nàng có muốn nói ra với ta hay không.
Nhưng nhìn có vẻ Như Ý không muốn cho ta biết, nàng đảo mắt rồi cười cho qua, “Đúng thế đúng thế.”
Ta thấy vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa.
Trước kia Như Ý từng có thù địch với ta, không nói với ta cũng là bình thường.
Ta để Vân Vũ chiêu đãi tốt Như Ý, sau đó ngáp một cái trở về phòng nghỉ ngơi. Nếu bây giờ ta không thể làm được
gì thì chi bằng đi ngủ một giấc, có lẽ sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy Ôn Diễn và Liễu Dự toàn vẹn đôi đường.
Ta gọi người đốt hương an thân, ở trên giường chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Sau khi tỉnh lại thì đã là chạng vạng,
trong phòng có thắp đèn, hương an thần vẫn còn thoang toảng, ta ngồi dậy từ trên giường, mới vừa xoa nhẹ ấn
đường thì thị nữ luôn hầu hạ ta đi đến, khẽ nói nhỏ: “Công chúa điện hạ, bệ hạ đã tới.”
Ta sửng sốt, “Đến bao lâu rồi?”
Thị nữ đáp: “Có nửa canh giờ.”
Ta nhíu mày: “Thế sao không gọi ta dậy?”
“Bẩm công chúa, là bệ hạ không cho.”
Trong lòng ta nghi hoặc, mỗi lần cuối năm chuyện trong triều vô cùng nhiều, những năm qua Thừa Văn đều bận
đến quên cả trời đất, sao lúc này Thừa Văn lại rãnh rỗi đến phủ công chúa của ta?
Ta đổi y phục rồi vội vàng đi vào noãn các, vừa bước chân vào đã thấy Thừa Văn ngắm nghía bộ ấm Tử Sa Ôn
Diễn tặng ta, do nghe thấy bước chân ta mà lúc ta vào thì Thừa Văn lập tức ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn ta.
Ta tiếp đón, “Thừa Văn sao đệ lại đến đây?”
“A tỷ gầy đi không ít rồi.” Thừa Văn nhìn ta tường tận rồi nói: “Ta nghe nói Cảnh Nhuận đã trở lại rồi.”
Thừa Văn chuyển chủ đề cũng mau thật đấy, khiến ta nhất thời không kịp phản ứng. Hắn lại nói: “Bộ ấm Tử Sa này
là Cảnh Nhuận tặng a tỷ sao?”
Ta gật đầu.
Hắn nói: “Cũng tốt, có Cảnh Nhuận ở đây, ta tin những ngày sau a tỷ sẽ sống dễ chịu hơn.”
Ta lại ngẩn người ra.
Thừa Văn đặt bộ ấm Tử Sa trong tay xuống, đưa một hộp gấm cho ta. Ta mở ra nhìn, trong đầu không khỏi cả kinh,
là ngọc tỷ của Đại Vinh chúng ta.
“Thừa Văn, đệ…”
Thần sắc Thừa Văn cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “A tỷ còn nhớ trước kia Cảnh Nhuận đã xem cho ta một quẻ
không?”
Ta gật đầu.
Hắn nói: “Cảnh Nhuận là thiên nhân, điều này a tỷ cũng biết rồi. Lúc trước Cảnh Nhuận cho đệ hay, trong đời đệ
phải trải qua một kiếp, nếu sống sót qua thì sẽ hết kiếp nạn, nhưng nếu không qua nổi thì đời này cũng chấm dứt.”
Trong lòng ta run lên, lúc này Thừa Văn giao ngọc tỷ cho ta, chẳng lẽ…
“A tỷ chớ nghĩ nhiều, đệ đưa cho tỷ ngọc tỷ chính là để phòng ngừa. Độ kiếp mà Cảnh Nhuận nói lúc trước vẫn
chưa đến, nhưng cũng sắp nhanh thôi. Đệ không biết rốt cuộc là gì, nhưng bất kể thế nào, người mà đệ tin nhất chỉ
có một mình a tỷ. Nếu thật sự đệ xảy ra chuyện gì đó, thì đại trong triều chỉ có thể dựa vào tỷ thôi.” Từ trong vạt áo
Thừa Văn lấy ra một trang giấy, ta nhận lấy nó, bên trên đều là chữ của Thừa Văn, “A tỷ, đệ đã đem toàn bộ những
người nên chú ý đề phòng cùng với mọi chuyện viết ra đây. Còn về thái tử, đệ cũng đã chỉ định rồi, thánh chị đặt
sau bảng hiệu ở điện Thừa Càn. Thừa Võ và Thừa Anh đệ không tin nổi, Cảnh Nhuận từng nói a tỷ sẽ có một đứa
con gái, đợi khi a tỷ sinh con xong, mong a tỷ có thể dốc lòng nuôi dưỡng. A tỷ chỉ cần nhớ kỹ một điều, Đại Vinh
không thể bị mất trong tay chúng ta. Nếu thật sự có ngày đó, a tỷ cũng chớ để đệ đau lòng. Sinh tử có số, đệ chỉ tiếc
không thể cùng a tỷ đến hết đời.”
Không biết có phải tổ tiên ta đã làm sai gì không mà ông trời lại đối đãi với ta như thế, chỉ trong vòng hai ngày
ngắn ngủi mà phu quân ta, còn cả a đệ của ta đều cùng nhau đưa ta di ngôn. Bây giờ sống chết vẫn chưa biết, người
khác nhìn cũng chẳng biết sao.
Ta nghĩ là ta sẽ không chịu được, nhưng mà ta không thể. Trong lòng ta biết rõ người bây giờ Thừa Văn cần nhất
chính là ta, nếu ta gục ngã, thì Thừa Văn càng không thể yên tâm đi ứng kiếp được. Ta cầm lấy tay Thừa Văn nói:
“Yên tâm, có tỷ ở đây.”
Sau khi Thừa Văn rời đi, ta phát hiện ra hai tay ta lạnh như ngâm trong nước đá.
*
Nửa tháng sau, A Man mang tin đến, nói Ôn Diễn với Liễu Dự bây giờ ở trong căn nhà gỗ trước kia. Ta vội hỏi:
“Cẩn Minh thế nào rồi?”
A Man trừng mắt nhìn ta, “Công tử nhà ta vì ngươi như thế, vậy mà câu đầu tiên ngươi hỏi không phải công tử nhà
ta!”
Lời này thật là oan cho ta, không phải ta không lo cho Ôn Diễn. Nhưng lúc này cái gì nặng cái gì nhẹ rất rõ ràng.
Lúc này Như Ý cũng nói: “A Man huynh đừng làm khó công chúa mỹ nhân nữa, mau nói xem Liễu ca ca bây giờ
thế nào rồi?”
Xem ra lời nói của người trong lòng có hiệu quả hơn nhiều so với công chúa ta đây, A Man nhìn Như Ý, mặt ửng
hồng như tôm chín, “Liễu công tử đã tốt hơn rồi.”
Trong lòng ta vui vẻ, không ngờ A Man lại bồi thêm một câu, “Tuy Liễu công tử tốt thì tốt, nhưng mà…” A Man
nhìn ta một cái, “Ta không biết nói thế nào nữa, công chúa tự mình đi xem đi.”
Ta cảm giác A Man đang giấu chuyện gì đó, nhưng mà không quan trọng, Liễu Dự có thể sống là chuyện tốt lắm
rồi. Ta lập tức sai người đi chuẩn bị xe, cùng A Man tiến đến núi Yên.
Trong rừng trúc vẫn bố trí cơ quan như trước, giống hệt như lúc trước.
Đột nhiên A Man nói; “Năm trước ta từng đến đây một lần, công tử nói người để mất một thứ rất quan trọng. Lúc
ấy ta vô cùng nghi ngờ, rõ ràng lúc rời đi những nên đem theo chúng ta đều đã đem, sau đó mới hay đó là Bạch
Ngọc quan công chúa tặng người.”
Ta cảm khái, xem ra lúc ấy Ôn Diễn đã biết ta từng đến đây.
Âm thanh của A Man bắt đầu trở nên bất bình, “Cũng không biết có phải công tử thiếu nợ phu thê các ngươi hay
không, nếu lúc trước Liễu công tử không lên cứu công tử thì công tử nhà ta sao có thể rơi vào hôm nay. Tuy ngươi
là công chúa, nhưng ta cũng không sợ mà nói một câu, ta thật sự cảm thấy công tử mắt mù rồi mới có thể đi thích
ngươi! Vốn công tử nhà ta tiêu sái bao nhiêu, vừa nhìn thấy ngươi thì cả ngày đều vẽ tranh tiêu sầu. Tưởng mỗi
ngày ta ở trong Đào Hoa Nguyên mài mực cho công tử dễ lắm sao? Ngày ngày nhìn công tử vẽ ngươi cũng chẳng
dễ hơn! Công tử nhà ta vẽ hết bức này đến bức khác, mấy năm gần đây tranh chất đầy một gian phòng ốc! Mà công
chúa ngươi thì làm gì? Công tử nhà ta thủ thân như ngọc vì ngươi nhiều năm thế, mà ngươi đã làm gì nào? Trước
thì là một Yến phò mã, sau thì là một Liễu phò mã!”
Thì ra lời Ôn Phàm nói lúc trước là thật, Ôn Diễn thật sự vẽ rất nhiều tranh của ta. Ta đột nhiên nhớ đến lúc trước
khi Ôn Diễn vẫn còn là Minh Nhuận thì từng nói với ta, hắn vốn cảm thấy áy náy với ta, sau đó không biết từ bao
giờ đã biến thành thích ta…
Trong lòng ta lúc này cũng không biết có mùi vị gì, vừa ngọt lại vừa đắng, ngọt chính là tình ý Ôn Diễn dành cho
ta, đắng chính là vì cho đến nay Ôn Diễn chỉ im lặng.
“Uầy, thôi quên đi, tóm lại sau này ngươi đối tốt với công tử nhà ta là được. Nếu ngươi còn dám tìm diện thủ thì A
Man ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Đối với ngữ khí vô lễ của A Man, ta không thèmd dể ý. Thứ ta để ý hiện giờ chính là tương lai không thấy đích của
ta với Ôn Diễn.
Lúc A Man còn đang nói thì chúng ta đã đến nơi.
Ta phát hiện ra mình có chút không yên, cũng cảm giác bản thân đê tiện ích kỉ, bây giờ Liễu Dự sống lại, không
biết sẽ thế nào… Ba người chúng ta sẽ lại dây dưa không chừng mực như trước? Cho đến lúc ta chết?
Trong lòng ta xoắn xuýt một phen, cuối cùng là đẩy cửa ra.
Nghênh đón ta chính là Ôn Diễn, ta đưa mắt liền nhạn ra Bạch Ngọc quan trên tóc hắn là ta tặng. Lần trước không
kịp quan sát kỹ, lần này cẩn thận nhìn. Ta không biết hắn làm sao thoát khỏi hình phạt, ta chỉ biết bây giờ sắc mặt
hắn nhìn không tốt lắm.
Hai ta nhìn nhau, ánh mắt Ôn Diễn cực kỳ dịu dàng, hắn khẽ nghiêng người, kéo lấy tay ta.
Trong lòng ta khẽ động, hắn nói: “Liễu Dự ở phòng sau, y…” Dừng lại, “Ta đã lấy độc tình ra khỏi người y rồi.”
Ta cả kinh, “Vậy chàng…”
Hắn nắm chặt tay ta, “Y không sao, chỉ là y đã quên hết chuyện trước kia rồi.”
Ta im lặng, qua một hồi lâu mới nói: “Thế cũng tốt.”
Ôn Diễn khẽ nói: “Qua mấy ngày nữa, bằng hữu của ta sẽ đến đón y đến một nơi sơn thủy để điều trị. Ta đã sửa lại
số mệnh của y, từ nay về sau y sẽ có một cuộc sống mới.” Hắn thả tay ta ra, “Nàng đi gặp y đi, có lẽ đây là lần gặp
mặt cuối cùng.”
Ta im lặng gật đầu.
Lúc trông thấy Liễu Dự, hắn đang dựa vào hàng rào ngắm nhìn cảnh sắc phía xa, có lẽ do nghe thấy tiếng bước
chân mà hắn quay đầu lại, ánh mắt trong suốt không tỳ vết như lúc trước, chẳng qua không còn nhiệt tình nữa, mà
mang nhiều phần xa lạ.
Hắn mở miệng, “Ngươi là…”
Dường như đã lâu ta chưa trông thấy thần sắc Liễu Dự tốt như vậy, ta khẽ nói: “Ta… chỉ là đi qua mà thôi.”
Hắn cười, “Là lạc đường sao? Ngươi có thể hỏi người đứng bên kia, cậu ta tên A Man, cậu ta sẽ dẫn ngươi ra
ngoài.”
Liễu Dự trước khi gặp ta cũng là một người tốt đến thế, cho dù hắn liều mạng đi cứu một người không liên quan gì
đến mình, chỉ tiếc sau đó lại gặp phải ta, phí bao nhiêu năm nhân sinh của hắn…
Nhưng mà bây giờ cũng tốt, quên ta đi, quên hết đi, hắn phải gặp một cô nương tốt hơn ta.