Editor: Qin Zồ
Hai ngày sau Đại Lý Tự kết án, kết quả không ngoài dự liệu của ta, Trương Già bị vống vào nhà lao, Trương Khuê Chi có dính dáng cũng bị hạ xuống ba cấp.
Ta cũng không biết Ôn Phàm đã làm gì với Trương Già mà có thể khiến hắn ta miệng kín như bình, cho dù chuyện có liên quan đến đường huynh hắn cũng không hề mở miệng. Nhưng việc này coi như đã giải quyết, cơ mà biểu hiện đêm hôm đó của Ôn Phàm, ta tin cuộc sống sau này của ta sẽ không được thoải mái nữa.
Mấy ngày đầu, ta vô cùng cảnh giác, sợ chỉ cần sơ sẩy một tí thì Ôn Phàm lại đến quấy phá. Ta âm thầm điều bốn ám vệ trong cung thủ tại bên người, cũng thêm không ít hộ vệ trong phủ công chúa, có thể nói là ba tầng trong ba tầng ngoài, cho đến con ruồi chưa chắc có thể bay lọt.
Nửa tháng sau, phủ công chúa vẫn gió êm sóng lặng như cũ, cuộc sống của ta vẫn tương đối nhàn nhã. Liễu Dự đã vào triều sớm, ta chuẩn bị bữa sáng cho hắn, cũng sai thị nữ cầm áo lông cừu với lò sưởi cầm tay đưa cho hắn.
Tuy nói vết thương của Liễu Dự đã lành, nhưng bệnh vẫn chưa hết, Ngụy hía y nói Liễu Dự sợ hàn, cứ vào đông là lại sợ lạnh hơn người bình thường, nếu không cẩn thận thì bệnh cũ sẽ tái phát mất. Bây giờ đã sắp vào đông, trong cung đã dùng đến lò sưởi, thế gia quý nữ trong kinh thành khi ra ngoài cũng cầm theo lò sưởi cầm tay. Do ta tập võ nên không sợ lạnh, cũng ít khi cần đến lò sưởi cầm tay, chẳng qua là sau khi thành thân với Liễu Dự, ta liền sai người chuẩn bị nhiều lò sưởi tay, ngay từ khi mới bắt đầu se lạnh, ta đã để Liễu Dự dùng lò sưởi, mặc áo lông cừu chống lạnh ra ngoài.
“Đêm hôm qua có không ít chuồn chuồn bay thấp, có lẽ hôm nay trời sẽ mưa, chàng nhớ hồi phủ sớm, chớ để nhiễm lạnh đấy.” Bỗng dưng ta nhớ đến Ôn Phàm, nếu hắn không tìm đến ta làm phiền thì nhất định sẽ tìm đến Liễu Dự gây rối, ta dừng lại rồi nói tiếp: “Cẩn Minh, chàng nhớ cẩn thận chút.”
Đêm đó sau khi hồi phủ, ta biết nếu ta nói khác Liễu Dự, sớm hay muộn Liễu Dự cũng có thể điều tra ra, thế là liền đem chuyện Ôn Phàm nói với hắn, chỉ là lược bớt chi tiết Bạch ngọc qua.
Liễu Dự lại cười nói: “Ừm, nương tử, ta sẽ cẩn thận.”
Trong mắt ta cũng chứa đầy ý cười, đợi sau khi Liễu Dự rời đi, Vân Vũ cười nói với ta: “So với trước kia thì bây giờ công chúa đối với phò mã gia thật là tốt.”
Liễu Dự đã thành thân với ta, trở thành phò mã của ta, ta sẽ đối tốt với hắn, không phụ cái danh phò mã, chẳng qua chuyện tình cảm là một chuyện khác, không phải nói muốn cho là có thể cho. Ta thản nhiên đưa mắt nhìn Vân Vũ một cái, không đáp lại.
Vân Vũ lúc này lại có chút buồn: “Chẳng lẽ bây giờ công chúa vẫn không quên được quốc sư?”
Ta rũ mắt xuống, “Nói một câu chưa hẳn đã quên, ta chỉ biết bây giờ mình đã thành thân với Cẩn Minh.” Lần trước xem chừng Liễu Dự đã nhận ra Bạch ngọc quan trong tay ta chính là của ta tặng Ôn Diễn, bằng không thần sắc của hắn sẽ chẳng quái dị như thế.
Ta đã đồng ý với Liễu Dự sẽ thử thích hắn, ta không thể nuốt lời.
Hôm đó ta quay lại phủ, Bạch ngọc quan trong tay nhuốm hơi ấm, ta cúi đầu nhìn mà nghĩ đến Ôn Diễn, nghĩ đến mấy tháng ngắn ngủi thường xuyên ở bên hắn.
Nếu ta chưa thành thân với Liễu Dự, ta nhất định sẽ không đè nén nỗi nhớ không nguôi về hắn. Nhưng giờ ta đã cùng Liễu Dự thành thân, hắn đối với ta tốt như thế, tuy ta với hắn không hề có tình yêu nam nữ, nhưng cũng thể đối xử tệ với hắn được.
Ta nghĩ mãi, cuối cùng sai thị nữ đi chuẩn bị xe.
Ta tính đem trả lại Bạch ngọc quan, tất nhiên ta không chủ động đi tìm Ôn Phàm, cũng không có ý định đưa Bạch ngọc quan cho Ôn Phàm, ta muốn đưa Bạch ngọc quan quay về tiểu xá của Ôn Diễn trước kia.
Với thân phận thiên nhân của Ôn Diễn, có lẽ hắn cũng có thể biết ta đặt Bạch ngọc quan ở đâu, nếu hắn còn muốn Bạch ngọc quan này, thì chắc chắn sẽ quay về lấy.
Sau nửa canh giờ, ta đã đến cánh rừng ngoài tiểu xác của Ôn Diễn, ta dừng chân ngửa mặt nhìn lên trời, ở nơi nào đó ám vệ ta dẫn theo cũng đi vào rừng.
Cơ quan trong rừng không có thay đổi, ta vô cùng thuận lợi đi đến trước phòng Ôn Diễn.
Ta phân ám vệ thủ trước cửa, rồi mới đẩy cửa vào. Cách bố trí trong phòng vẫn như lúc trước, lại không nhiễm bụi bẩn, nhìn giống như chưa từng có người rời đi.
Ta quan sát vài lần, lấy Bạch ngọc quan từ trong ngực áo ra, nhẹ nhàng đặt tại trên bàn.
Sau đó, ta thoáng chần chừ chốc lát, cuối cùng không nhịn nổi cất bước đi vào trong phòng Ôn Diễn, trái tim không kìm được mà đập loạn, vừa định ngồi lên giường Ôn Diễn thì lại nghĩ đến Liễu Dự.
Ta nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mở ra, sắc mặt bình tĩnh rời khỏi nơi này.
Sau khi ra khỏi rừng cây, ta gặp một người, người này chính là Ôn Phàm làm ta lo lắng hãi hùng nửa tháng nay. Lúc này hắn vẫn đeo mặt nạ quỷ, tóc tai rối tung lên, cả người lười nhác ngồi bên cạnh phu xe.
Sắc mặt phu xe trắng bệch, trợn mắt há mồm không nói ra lời.
Ta nhíu mày nhìn Ôn Phàm, vừa định động tay để ám vệ xuất hiện thì Ôn Phàm đã cất tiếng, “Công chúa điện hạ, ta khuyên ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ, ngươi nên biết ta có năng lực gì.”
Ta nắm chặt tay.
Hắn lại cợt nhả cười, “Công chúa điện hạ giận rồi sao?” Hắn nhảy xuống xe ngựa, đi được mấy bước rồi quay đầu ra sau chỉ vào phu xe, “À, đúng rồi, hắn chỉ là bị ta điểm huyệt thôi. Công chúa điện hạ nên cảm tạ huynh trưởng ta, huynh trưởng ta đã hạ lệnh cấm với ta, nếu ta giết người lần nữa sẽ chặt đứt chân ta.”
Ta nói: “Ôn Phàm, ngươi muốn làm gì?”
Ôn Phàm nói: “Ừm, vừa rồi công chúa điện hạ ở trong phòng huynh trưởng ta nhớ lại quãng thời gian cô nam quả nữ chung sống tình ý triền miên?”
Trong lòng ta chấn động, bước gần đến Ôn Phàm, dường như Ôn Phàm không hề nghĩ ta sẽ như thế, nhất thời đứng ngây ra. Ta mỉm cười nói: “Ngậm miệng của ngươi lại, đừng tưởng rằng ngươi khác thường thì có thể làm ta sợ. Nghe tiên sinh nói, ngươi một thân dị năng là học được ở Nam Cương? Ngươi cũng nên biết thế gian vạn vật tương khắc, ngay cả chuyện kỳ lạ của ngươi cũng sẽ có vật tương khắc thôi.”
“Ồ? Có thể tương khắc chuyện của ta? Bản thân ta thật muốn xem cao kiến của công chúa điện hạ.”
Ta cười híp mắt nói: “Ngươi muốn tiên sinh chết, nhưung ngươi lại không giết được tiên sinh, trên thế gian này tiên sinh là một trong những người tương khắc ngươi.”
Vẻ mặt Ôn Phàm dấu đằng sau lớp mặt nạ, tuy ta không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, thấy Ôn Phàm qua một lúc lâu mà vẫn chưa mở miệng, điều đó chứng minh điều ta nói là đúng.
Đột nhiên Ôn Phàm giễu cợt nói, “Đúng thì sao mà không đúng thì sao, bây giờ ngươi cách ta chỉ có một gang, nếu ta muốn giết ngươi thì cũng dễ như chơi vậy thôi.” Bỗng nhiên có luồng sát khí đánh úp đến, ta định chạy trốn thì tay Ôn Phàm đà bóp chặt cổ ta, giọng hắn âm trầm, “Ta chỉ cần nhẹ nhàng khéo léo, cổ công chúa điện hạ sẽ rời khỏi thân thể ngay tức khắc. Cảnh đẹp như thế này, nếu huynh trưởng ta nhìn thấy, chắc sắc mặt sẽ thú vị lắm đây.”
Tuy trong lòng ta có vài phần hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh. Từ lúc ta cảm nhận được sát khí thì ta đã ra hiệu, ta tin tám ám vệ lúc này đã dọn xong trận pháp đợi thời cơ tới cứu ta.
Ôn Phàm lại cười khẩy một tiếng, “Công chúa không sợ ư, nhưng ngươi cho rằng tám ám vệ kia sẽ đến cứu ngươi? Công chúa điện hạ không ngại thì quay ra đằng sau nhìn một cái, lũ ám vệ mà ngươi gọi là võ công cao cương nằm trên mặt đất làm gì thế?”
Ta khó khăn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phi trùng chi chít bay trên đầu ám vệ, còn bọn họ đều ngã ra trên đất. Âm thanh của Ôn Phàm lại vang lên bên tai ta, “Công chúa điện hạ sợ rồi?”
Ta xoay đầu lại, vẻ mặt uể oải, nhưng trong chớp mắt, ta lại rút nhuyễn kiếm giấu trong tay áo đâm vào bụng Ôn Phàm.
Cả người Ôn Phàm run lên, trong mắt hiện lên một tia không dám tin.
Ta thừa dịp này, vùng thoát khỏi tay hắn, nhảy ra xa. Ta hất cằm, kiêu căng nói: “Ôn Phàm, ngươi chớ có quên, ta cũng có võ.”
Ôn Phàm cúi đầu nhìn, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn ta, ta thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia dị sắc, hai tay đem nhuyễn kiếm rút ra khỏi bụng mình, hắn không mảy may chú ý đến máu tươi không ngừng chảy, cứ thế nhìn thẳng ta, nói: “Bản thân ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”
Ta đón nhận ánh mắt hắn.
Hắn lại cười giễu một tiếng, “Công chúa điện hạ cứ đón nhận chiêu này của ta…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhảy vọt lên đem nhuyễn kiếm như tên bắn, phóng thẳng về phía ta, ta nghiêng người né tránh, cả người mới vừa đứng vững thì Ôn Phàm đã đứng ngay kề ta, tay bóp chặt cổ ta.
Hắn thờ ơ nói: “Công chúa điện hạ chính là cô nương đầu tiên đả thương ta, ta nên báo đáp như thế nào với công chúa điện hạ nhỉ?”
Lúc này ta hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay hắn càng lúc càng dùng sức, ta bắt đầu có cảm giác không thở được, ngực vô cùng khó chịu.
Ngay lúc ta sắp ngạt thở thì chợt nghe tiếng tay áo phành phạch trong gió, ta còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Phàm đã nới lỏng tay ra. Ta lảo đảo vài bước, lấy tay che cổ, hô hấp liên tục.
Đợi sau khi ta hít thở đã thông, ngẩng đầu lên thì không thấy Ôn Phàm đâu, chỉ thấy một nam tử mặc áo dài màu xanh đứng trước mặt ta.
Ta nghĩ đến tiếng động lúc nãy, có lẽ cũng biết người cứu ta chính là người trước mắt. Chẳng qua lúc này có chút kinh ngạc, trong kinh thành từ khi nào có thêm một đại nhân vật khiến Ôn Phàm sợ?
Ta đứng thẳng người nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của hiệp sĩ.” Lúc nói, ta âm thầm đánh giá y, diện mạo nam tử này cực kỳ bình thường, cơ thể hơi gầy yếu, mặt trắng khác thường, vừa nhìn có thể đoán là người ốm đau đã lâu.
Không ngờ nam tử này cũng nhìn ta chăm chú, nói: “Ta đã thấy ngươi.”
Ta ngây ra.
Y lại nói: “Ở Thúy Minh Sơn Trang.” Dừng lại, bỗng dưng y kéo môi cười, “Ngươi là Thường Ninh công chúa, đúng không?”
Ta nhìn thấy trong mắt hắn không có ác ý, bèn gật đầu.
Y nói: “Tại hạ họ Minh, tên một chữ Nhuận.”
Ta bừng tỉnh, thì ra là người của Thúy Minh Sơn Trang, nhìn bộ dáng của y, có lẽ cũng hai bảy hai tám tuổi, hơn nữa lại mang họ Minh, không biết có quan hệ gì với Minh Hàn trang chủ.
Lúc này y cười ôn hòa, “Ám vệ của công chúa không sao, công chúa không cần lo lắng, lúc này trời đã tối rồi, công chúa vẫn nên hồi phủ sớm thôi.”
Ta nhìn lên trời mới biết màn đêm đã sắp buông xuống, ta nhớ sáng nay còn dặn Liễu Dự sớm hồi phủ, lúc này hẳn là hắn đã có mặt ở phủ. Ta tới chỗ Ôn Diễn vốn định giấu hắn, ai ngờ lại đụng phải Ôn Phàm, xem ra bây giờ trở về còn phải giải thích rõ với hắn.
Dù lúc này trong bụng ta có đầy một mớ nghi vấn với Minh Nhuận nhưng cũng phải ngoan ngoãn nuốt vào, nói nhanh: “Ngày mai đến phủ cảm tạ sau”, rồi vội vàng rời đi.