Chương 2: Chương 2

Hạt giống… phò mã?

Sau khi hồi phủ, ta nhìn chăm chú vào hạt giống mà Ôn Diễn cho ta. Hạt giống này tròn tròn màu nâu nhạt, bề mặt sáng bóng trơn trượt, có vẻ mượt mà. Ta cân nhắc lui tới vẫn cảm thấy là Ôn Diễn đang lừa ta.

Cỏ có thể có hạt giống, hoa có thể có hạt giống, đồ ăn cũng có thể có hạt giống, nhưng người vạn lần không có hạt giống. Nếu quả thật người có giống, thì mấy năm trước ta chắc chắn trên mặt đất đầy hạt giống, đợi đến mùa thu thì ta sẽ thu hoạch được vô số phò ma, làm sao còn có thể vì Yến Thanh mà trải qua xuân thu buồn?

“Ôi chao, công chúa, em đang tự hỏi một vấn đề nghiêm túc.” Vân Vũ chống cằm, hai mắt sáng trong suốt, “Chờ cho khi giống tân phò mã nảy mầm, có phải công chúa nên đi tìm quốc sư xin thêm nhiều hạt giống trẻ em?”

Da mặt ta run rẩy, “Em thật sự tin vào mấy lời nhảm của Ôn Diễn?”

Vân Vũ nói: “Quốc sư đại nhân có thể chỉ trong một ngày ngắn ngủi khiến bệ hạ tin phục, ắt có bản lĩnh của mình.”

Ta xin phép không tin Ôn Diễn có bản lĩnh như thế, ta nắm hạt giống trong tay, u ám nói: “Bây giờ ta nên bóp nát hạt giống này, ba tháng sau tự ta muốn xem Ôn Diễn đi nơi nào tìm phò mã mới cho ta.”

Vừa dứt lời, hai tay ta lập tức dùng sức, không ngờ hạt giống này lại cứng thế, ta dùng chân đạp vài cái, nó vẫn nguyên vẹn như trước.

Vân Vũ nhào tới, nhanh chóng lấy khăn tay xoa xoa, “Ôi công chúa, phò mã gia suýt nữa chết ở dưới chân người rồi.”

Ôn Diễn quả thật là kẻ gây họa, mê hoặc Vân Vũ thành bộ dạng này rồi.

Ta thật sự là không vừa mắt. Ta xoa trán thở dài: “Thôi thôi, ta cũng không giết chết nó. Vân Vũ, em đem phò mã gia của em chuyển đến chỗ nào mà ta không thấy được đi.”

Vân Vũ nghe thế, vui mừng nhặt hạt giống lên chạy ra ngoài.

Tự ta rót trà, sau khi thử trà xong, ta bảo hạ nhân gọi Ngô Tung đến đây. Ngô Tung là tổng quản trong phủ công chúa ta, là ta đem theo từ trong cung, ta khá là tín nhiệm hắn, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do hắn xử lý.

Không đến một khắc, Ngô Tung đã tới.

Ta uống chút trà cho thấm giọng rồi hỏi: “Trong phủ hiện giờ có bao nhiêu diện thủ?”

“Bẩm công chúa, tổng cộng có hai mươi ba người.”

Ta suýt chút nữa phun trà trong miệng ra, “Hai… hai mươi ba người? Sao ta nhớ năm trước chỉ có bảy tám người?”

Ngô Tung nói: “Đầu năm nay bệ hạ thưởng cho công chúa không ít diện thủ, công chúa đều nhận hết.”

Cuối cùng ta cũng nuốt được miếng trà trong miệng, hồi đầu năm ta đang còn bực bội với Yến Thanh, ai đến cũng không cự tuyệt. Kỳ thật mấy năm qua, tuy là ta thu không ít diện thủ, nhưng trên thực tế quan hệ của ta với bọn họ tương đối thuần khiết. Ta là người có sở thích, nếu không phải là người trong lòng ta, ta tuyệt đối không dễ dàng để hắn chạm vào ta.

Lại nói tiếp, mục đích nạp diện thủ của ta cũng thật là trẻ con, chỉ bởi vì Yến Thanh bên ngoài có Đỗ Tịch Tịch, kết quả ta liền giận dỗi, tìm càng nhiều ‘Đỗ Tịch Tịch’, nhưng lại quang minh chính đại nuôi ở trong phủ đệ.

Xem ra đến cuối cùng ta và Yến Thanh không thể gần nhau được, tuy là hắn sai trước, nhưng chung quy ta vẫn có cái sai.

Nhưng cho dù thế nào thì những chuyện này cũng là quá khứ rồi.

Bây giờ ta với Yến Thanh đã hòa ly, ta cũng nên buông tay.

Ta nói với Ngô Tung: “Để bọn họ xuất phủ đi, sắp xếp cho bọn họ con đường bình an. Mấy năm qua làm diện thủ của bổn công chúa, thật là vất vả cho bọn họ rồi.”

Ngô Tung đáp “vâng” một tiếng.

Cho đến bây giờ Ngô Tung làm việc chưa từng sơ suất, ta tương đối yên tâm. Lúc này để đám trai ấy xuất phủ, hắn cũng làm rất tốt. Không quá ba ngày sau, diện thủ trong phủ công chúa toàn bộ đều đi mất.

Ta rơi vào im lặng, trong đầu thấy vui vẻ.

Vân Vũ nhiều ngày đang bận với hạt giống phò mã kia, nàng ở trong phủ công chúa tìm chỗ tốt có phong thủy tốt, trịnh trọng đem gieo hạt giống kỳ lạ, tưới nước bón phân mọi thứ đều không thiếu. Nàng còn thề son sắt với ta: “Công chúa xin yên tâm, em sẽ đem phò mã gieo đến xinh đẹp, ba tháng sau nhất định sẽ cho người một phò mã mới độc nhất vô nhị, sẽ cố gắng để tướng mạo của tân phò mã gia có thể so với quốc sư còn kinh vi thiên nhân hơn.”

Vân Vũ vừa nói liền nhắc nhở ta, ta lập tức dặn bảo đám hạ nhân, trong vòng ba ngày trình lên bức họa của Ôn Diễn.

Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ta muốn giáo huấn Ôn Diễn một phen, việc khẩn cấp trước mắt là để vẻ đẹp của hắn không thể tiếp tục mê hoặc ta nữa. Ngày đêm ta đều nhìn khuôn mặt này… đem khuôn mặt mặt mặt mặt mặt của hắn in sâu vào trong đầu, để lần sau khi gặp lại Ôn Diễn ta có thể bình tĩnh tự nhiên.

Ba ngày sau, bức họa của Ôn Diễn cũng được trình lên. Ta nhìn mà trong lòng thất vọng, ngay lập tức sa thải họa sư trong phủ. Cuối cùng ta suy đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn nên tự đi mời Trương họa sư trong cung.

Trương họa sư rất nổi tiếng ở Đại Vinh, mọi thứ dưới ngòi bút được đông đảo quý nhân trong cung xem trọng. Lúc phụ hoàng tại thế cũng khen ngợi Trương họa sư không dứt, mấy năm trước ông ta còn phụng chỉ vẽ thái hậu, phong vận rất giống, chiếm được sự yêu thích của Thừa Văn, lại trao cho danh xưng là họa thánh. Xem ra cũng chỉ có ông ta mới vẽ ra một Ôn Diễn mà ta muốn.

Trong lòng ta tràn đầy chờ mong Trương họa sư, không ngờ mấy ngày đã qua Trương họa sư lại đến thỉnh tội, chòm râu trắng của ông ta run run, “Xin công chúa giáng tội, vi thần không vẽ được.”

Ta sững sờ, “Thử nói xem nào?”

Trương họa sư mặt mày ủ ê nói: “Tướng mạo quốc sư như thế trăm năm khó gặp, vi thần cân nhắc hồi lâu vẫn khó có thể hạ bút. Mặt mũi quốc sư lại càng giống sương mù thiên biến vạn hóa, vi thần khó có thể nắm bắt cái tinh túy này.”

Sau khi nghe xong, ta cũng bắt đầu mặt mày ủ ê. Ôn Diễn lại thật lợi hại, lại còn đem Trương họa sư tuổi đã trên năm mươi biến thành như thế này. Người này thật là nguy hiểm thật là nguy hiểm.

Ta cắn chặt răng, quyết định tự mình ra trận.

Mấy năm trước ta cũng từng học qua vẽ tranh. Tuy nói bức tranh vẽ ra cái gì chỉ bản thân biết được, nhưng dù gì cũng là tâm ý tương thông với vật. Lập tức ta sai người đi tra xét hành tung của Ôn Diễn. Nếu muốn có bức tranh của Ôn Diễn, vẫn là nên đi xem mặt mặt mặt mặt mặt này, sau cùng giống như tranh vẽ thì hành văn mới lưu loát được.

Theo như mật thám hồi báo, hành tung của Ôn Diễn lúc có lúc không, hơn nữa Thừa Văn lại châm chước vì cái chân tật của hắn mà cho phép hắn không cần vào triều. Kể từ đó, ta căn bản chẳng nhìn thấy mặt, càng khỏi nói đến bức tranh.

Nhưng ta là người rất có kiên nhẫn, Ôn Diễn tiếp tục ẩn hiện thế nào, dù sao cũng phải ăn uống, ta không tin không bắt được hắn.

May mà ông trời không phụ lòng người, sau nửa tháng, rốt cuộc ta cũng nhận được tin – gánh hát Anh Anh sẽ đến Sướng Hí viên mở buổi diễn mới, Ôn Diễn đi xem.

Từ sớm ta đã đến Sướng Hí viên quan sát, Ôn Diễn đang đau chân, chắc chắn sẽ không lên sương phòng ở tầng hai, như vậy hắn chỉ có thể ở lầu một. Vì có thể để có vị trí tốt nhất để ngắm khuôn mặt đó, ta mạnh tay bao hết toàn bộ sương phòng ở lầu hai.

Như vậy, bất luận là Ôn Diễn ngồi chỗ nào, ta đều có thể nhìn gương mặt đó mà không gặp trở ngại, có thể vẽ tranh.

Ngày hôm gánh hát Anh Anh diễn, để không phụ với cái danh hoành hành ngang ngược mà thuyết thư tiên sinh đánh giá ta, ta lấy tư thế của một công chúa đi chơi, thị vệ bao vây Sướng Hí viên ba vòng trong ba vòng ngoài, cỗ kiệu lấp lánh đeo cái bảng phủ công chúa đứng ở ngoài Sướng Hí viên, ta ăn mặc thật long trọng, Vân Vũ giúp ta hạ kiệu, ta đứng ở ngoài kiệu đón gió cười xinh.

Nghe nói màn diễn lình đình hôm đó đã dọa chạy không ít quan lại quyền quý đến nghe hát. Vân Vũ nói có lẽ bọn họ cho rằng ta mượn chuyện đi nghe hát để tuyển phò mã nên đều sớm chạy thoát.

Sau khi ta vào Sướng Hí viên, ở bên trong đến nửa người cũng chẳng có.

Ta lấy làm đắc ý, hôm nay ta làm như thế cũng chính là để cho ta và Ôn Diễn hai người một mình. Bây giờ không có bóng một ai, thật sự là rất hợp ý ta.

Vân Vũ đem điểm tâm mang từ trong phủ công chúa ra xếp lên bàn, rồi cũng pha một bình trà Tín Dương Mao Tiêm. Nhưng có thể thấy rõ, hôm nay Vân Vũ có gì đó không yên lòng, ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài, mây đen quay cuồng, xem ra trời sắp mưa.

Tất nhiên ta biết vì sao Vân Vũ không yên lòng, nàng là đang lo lắng cho hạt giống phò mã kia của Ôn Diễn.

Ta lạnh giọng nói: “Em muốn về sao?”

Hai mắt Vân Vũ sáng ngời, “Công chúa muốn cho em về ư?”

Ta cười híp mắt nói: “Từ trước đến nay bổn công chúa đều rất biết quan tâm, đúng hay không?”

Vân Vũ gật đầu, “Công chúa là người biết quan tâm nhết mà em từng gặp.”

“Nếu thật là như vậy.” Ta “ưm” một tiếng, khoát tay, “Em về đi, nhân tiện thay ta gửi lời thăm hỏi đến hạt giống phò mã.”

Vân Vũ vui vẻ nói: “Nhất định nhất định rồi, sự quan tâm của công chúa, tân phò mã ở dưới đất cũng có thể cảm nhận được.”

Ta chợt thấy lời này của Vân Vũ có điều gì đó không đúng, nhưng nghĩ lại vẫn chẳng đào ra chỗ nào không đúng, thế là liền thôi. Vì ôm cây đợi thỏ nên ta tới có hơi sớm, đầu tử gánh hát là một người rất biết nhìn, hắn tới hỏi ta có muốn diễn trước hay không, ta từ chối.

Ta tới nơi này không phải là để xem kịch, mà là xem người.

Người chưa đến, có diễn cũng vô dụng.

Ta nhìn rạp hát trống rỗng, trong lòng hơi cảm khái. Trước kia trong cung lúc xem hát thì tốt xấu gì bên cạnh cũng có tri kỷ xem cùng. Bây giờ tri kỷ đã đi lấy chồng ở tận Giang Nam, chỉ còn một mình ta trong kinh thành. Giờ xem hát, bên cạnh đến một người cũng chẳng có.

Ta rất cảm khái ăn hết hai chiếc bánh gạo, uống hết nửa chén Tín Dương Mao Tiêm. Khi ta lấy khăn tay lau miệng thì trong Sướng Hí viên trống rỗng lại vang lên bước chân. Ta vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Nhưng vừa nhìn, cả người ta cứng lại.

Là Yến Thanh.