Chương 18. Tụ Hồn Quả
Tới khu rừng nơi tiểu trư và Minh Vương tách nhau ra. Sau một hồi tìm kiếm xung quanh vẫn không biết nó chạy đi phương nào rồi. Minh Vương biết tiểu trư sẽ không bỏ hắn mà đi, ở trong thế giới này người nuôi linh thú và yêu thú rất nhiều. Bình thường tu sĩ hay dùng 1 giọt máu huyết của mình để phong ấn yêu linh thú, để bọn chúng có thể mãi ở bên mình và bảo đảm chúng luôn trung thành.
Nhưng đối với Minh Vương thì khác, dù cho Tiểu trư này là yêu hay linh thú hắn vẫn không bao giờ làm điều như vậy.
Hắn chỉ lo tiểu trư liệu có gặp nguy hiểm hay không, thời gian hắn tu luyện hơn 2 tháng. Tiểu trư liệu có đi tìm hắn không? Nhưng khả năng là không thể, hắn đã dặn tiểu trư trước lúc đi rồi. Chỉ sợ không may tiểu trư bị ai đó phát hiện. Như vậy thì nguy hiểm rồi.
Hắn quyết định đi tìm thử 1 vòng quanh khu vực rừng này. Nếu không thấy hắn sẽ đợi ở đây một thời gian.
Giờ đây bí pháp của Minh Vương vận động rất linh hoạt, tốc độ thì phải nói rất nhanh. Cảm giác như có thể bay khỏi mặt đất được. Nhưng lại mất rất ít nguyên khí.
Tiến sâu vào rừng rậm Minh Vương cảm giác được chút khí tức quen thuộc ở phía bờ sông, khi Minh Vương gần tới nơi tiểu trư lúc này cũng phát hiện ra hắn vội vàng chạy tới khóc lóc.
Đại ca em tưởng đại ca bỏ em rồi chứ huhu. Vừa khóc vừa dụi dụi cái mũi ướt nhẹp vào người Minh Vương rồi khụt khịt.
Tiểu tử ngươi mới hai tháng đã lớn như vậy rồi , chắc ăn được không ít đồ tốt nơi này.
Hì hì dạ vâng đại ca. Em biết đại ca rất thích linh thảo cấp cao. Em sau khi chờ đại ca cũng tranh thủ dạo hết khu vực này và phát hiện ra một nơi có nhiều thứ tốt. Em không dám ăn hết để dành cho đại ca một cây đặc biệt nhất. Tuy em không rõ đó là quả gì nhưng em linh cảm thấy nó khá ngon.
Cây đó ở chỗ nào?
Dạ ngay gần đây thôi đại ca. Lên lưng em dẫn đường.
Được đi thôi.
Vòng vèo qua 2 dãy núi, Minh Vương phát hiện phía trước có một cái thung lũng hẹp khi vừa mới tới bên ngoài đã cẩm thấy lạnh lẽo trong linh hồn.
Sau đó hắn và Lão phá thần cũng hét lên: Tụ Hồn quả??? Một loại linh quả bồi bổ linh hồn cấp 6. Tuy chỉ là cấp 6 nhưng quả thực rất chân quý. Nếu mà gặp một luyện đan sư cao cấp thì có thể luyện thành tụ hồn đan. Đưa cho lão phá thần dùng không biết khôi phục được mấy phần.
Phá thần trong thức hải lâm Minh Lộ vẻ thèm thuồng không ngừng khen ngợi tiểu trư. Quả là tiểu tử tốt. May quá con heo này không ăn nốt cây này. Nếu không thì lão chắc tiếc đứt ruột mất. Thầm nhủ sau này khôi phục thực lực dẫn con heo này đi ăn thánh quả chỗ mình mới được.
Minh Vương biết quả này rất có tác dụng với lão, liền hái xuống đưa cho lão 1 quả. Số còn lại cất vào hộp ngọc đợi tìm luyện đan sư nhờ luyện giúp một lò Tụ hồn đan.
Phá thần biết ăn như vậy rất phí, nhưng thấy còn nhiều nên vẫn hấp thu. Lão cũng biết Minh Vương tính luyện thành đan dược sẽ hiệu quả gấp bội.
Xong xuôi Minh Vương vỗ đầu tiểu trư, lần này ngươi lập đại công rồi, làm tốt lắm. Sau này theo ta lăn lộn, sẽ có nhiều thứ hấp dẫn cho ngươi ăn hơn.
Dạ đại ca em biết đi theo đại ca em cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mới nhìn thanh Thương màu đỏ kia của đại ca em đã biết anh rất lợi hại rồi. Hihi
Mày biết thanh thương này??
Em không rõ nhưng em chỉ cảm nhận được nó rất kinh khủng, linh cảm của em với những vật thế này luôn rất chính xác. Nên lần đó em sợ đại ca nướng em thật.
Ừm. Chuyện này mày tuyệt đối phải giữ bí mật. Sau này đi vào thành tạm thời không nên nói chuyện, nhiều người biết mày nói chuyện được sẽ nảy ý định xấu.
Lão phá thần lúc này kích động lên tiếng. Để ta dạy 2 đứa người 1 công pháp trao đổi thần thức cấp cao. Ta tin không một ai có thể đọc được âm thanh 2 người trao đổi với nhau. Coi như món quà ta tặng vì Tụ hồn quả. Có quả này ta khôi phục được một chút nguyên khí rồi.
Minh Vương vui mừng vội cám ơn lão. Ngồi xuống nhập định suy diễn công pháp. Sau 3 canh giờ Minh Vương đã lắm chắc được cách thi triển. Thử nói cho Tiểu trư. Nó rất hào hứng vì chỉ cần học được sẽ không phải im nặng nữa. Vì nó vốn lắm mồm giờ bắt ngồi im thì chẳng khác nào phế.
Lại là 2 ngày sau, lúc này tiểu trư nhiều lần thử nhưng cũng không có hiệu quả, rồi tự nhiên nó lại thực hiện truyền âm theo các riêng với Minh Vương. Lão phá thần cũng kinh ngạc với tiểu trư, cảm giác bất cứ công pháp nào đưa con heo này nó cũng tự chế sao cho phù hợp với thân thể mập mạp của nó.
Minh Vương lúc này thì cảm thấy sợ con heo này rồi. Càng ngày nó càng lớn nhanh , lớp da trên người ngày một căng cứng, cái bụng thì vẫn căng tròn chẳng khác trước là bao.
Đối với loại thịt béo da dày này Minh Vương dùng toàn lực chắc không làm đau nó mất.
Minh Vương thuận miệng khen tiểu trư thông minh.
Nó cười đắc ý. Lắc lắc cái đuôi không che dấu được sự thích thú trên cái mặt xệ.
Thôi bây giờ chúng ta phải đi mau tới Bắc Hạ thiên vực, ta cần phải làm một số việc nơi đó. Minh Vương liền nhảy lên lưng tiểu trư rồi biến mất dạng trọng thung lũng âm u này.
......
Cũng vào lúc đó, tại một nơi núi non trùng điệp, xung quanh mây mù lượn quanh, trên đỉnh là những toà nhà với kiến trúc hùng vĩ san sát nhau. Dưới sân là hàng vạn đệ tử ngoại môn đang tu luyện, bên trên là 2 lão già ngồi ngắm các học trò với ánh mắt đầy tự hào.
Một đám mây từ xa tiến tới, lão nhân liền đứng dậy khom lưng. Bái kiến Băng Lam tiên tử. một cô gái váy đỏ kiều diễm, với làn da trắng khuôn mặt không tì vết, có chút lạnh băng bất kì năm tử nào nhìn thấy nàng ta con tim cũng phải xao xuyến.
Băng Lam lạnh giọng nói: Lâm thúc từ ngày Minh Vương ca độ kiếp thất bại cháu cảm giác thúc có vẻ xa cách cháu. Không biết vì lý do gì. Cháu có làm gì sai.
Băng Lam tiên tử quá lời, lão đâu có dám thái độ gì , chỉ là độ này lão muốn giám sát đệ tử một chút. Không thể để sức già này lãng phí mà thôi.
Băng Lam hừ lạnh rồi xoay lưng biến mất.
Haizz. Lão nhân không biết vì sao thở dài.
....