Võ linh đại lục, đại lục lấy sức mạnh làm chủ người có nắm tay lớn đó là người đứng đầu. Ngươi muốn sống tốt như ngươi muốn thì ngươi phải đủ mạnh để dành lấy nó.
Viên gia Hắc Hùng thành, người qua lại tấp nập, một tên gia nhân chạy đến nói:
" Lão gia, Viên Trí công tử không xong rồi !"
Viên gia chủ Viên Ngạn đang ngồi uống trà trong đại sảnh đập mạnh tay xuống bàn khiến nước trà bắn tung toé ra ngoài quát lớn
" chuyện gì nói mau "
Thên thị vệ hoảng sợ quỳ xuống lắp bắp như mắc nghẹn cục xương cá mới ăn bữa trưa
" Thiếu gia được tìm thấy dưới Bạch Long hồ, hơi thở đã rất suy yếu."
Viên Ngạn mắt trợn trừng như quả trứng gà, Viên Trí là nhi tử duy nhất của gã nếu nó sảy ra chuyện gì thì hắn biết ăn nói làm sao với Ngân Nhi dưới suối vàng đây ?
" nó ở đâu ? Đưa ta đến chỗ nó"
" Thiếu gia đang được đưa về phòng, vâng lão gia theo ta" gã thị vệ đáp lời rồi đứng dậy dẫn đường cho lão gia.
Viên Ngạn theo chân đến phòng Viên Trí, hai thị nữ thấy Lão gia hùng hổ tiến đến thì sợ hãi quỳ lậy
" tiểu nữ Bái kiến lão gia "
Viên Ngạn bỏ qua không thèm nhìn nhị nữ mà đi thẳng vào, hắn vén chiếc màn nhung nhìn về phía nhi tử của mình, trước mắt hắn hiện ra thảm trạng yếu đuối của một thiếu niên mười bốn tuổi có lớp da trắng nhợt , hơi thở suy yếu đến cực điểm, lòng hắn trùng xuống đến vô tận
" Đã gọi y sư kiểm tra chưa ?? Hắn ngồi xuống cạnh giường vuốt ve đôi má thiếu niên hỏi gã thị vệ
" lão gia, Dịch y sư đã kiểm tra qua, nàng nói thiếu gia sợ không qua nổi đêm nay" thị vệ cúi đầu nói.
" tiểu tử chết bầm, sao lại sảy ra cơ sự này được chứ ?? Ai đã làm chuyện này " Viên Ngạn nhìn con khổ sở nói
" lão gia chuyện này..." Thị vệ ấp úng không giám trả lời, hắn sợ xệt ah lão gia tính nóng như lửa nhỡ không may hắn chịu đòn thì chết.
" nói đi, không nói ngươi biết kết cục của mình rồi đấy" Viên Ngạn nhìn tên thị vệ ánh mắt vằn vện nhưng tia đỏ máu.
Thị vệ sợ hãi lùi từng bước rồi quỳ xụp xuống úp mặt xuống đất không dám ngẩng lên nói:
" lão gia tha tội, thiếu gia lúc trưa vui đùa trong Thanh Hồng lâu quá độ bị gã xuống Bạch Long hồ, thiếu gia không biết bơi với lại thân thể đàn suy yếu, lúc ngã lại bị đập đầu vào đá. Khi người ta phát hiện ra thì thiếu gia đã như này rồi"
" hahaha nhi tử Viên Ngạn ta lại vì chơi gái mà chết, ta sống cả đời này biết nhìn ai " Viên Ngạn cười mà lòng như bị ngàn lưỡi đao cắt vụn, bàn tay hắn nắm chặt khiến bàn tay bị móng tay đâm máu chảy thành dòng.
Hắn nhìn nhi tử mình, đứa nhỏ này hắn cạn lời rồi. Hắn không hiểu sao lại có thể có đứa nhi tử phế vật như này chứ, đã phế còn không biết yên phận, giờ lại vì một con đàn bà mà chết đuối
" Hừ, đợi khi nào chết thì mang ra ngoài an táng cho ta" hắn quay lưng đi ra ngoài buông lại một câu.
Gã thị vệ thấy hắn đi ra ngoài thì mới dám đứng lên thở phào nhẹ nhóm, hắn nhìn lướt qua vị thiếu gia thân thể đang dần lạnh cóng trên giường rồi lắc đầu nói với mấy thị nữ đứng phía ngoài
" trông trừng một lúc, khi nào thiếu gia tuyệt khí thì đi gọi ta, ta đi nằm một chút"
Nhị nữ gật đầu " được"
Nghe vậy gã đi ra ngoài tính ngủ một giấc cho lại sức ah, làm việc cho một ông chủ nóng tính khiến gã cảm giác như bị tổn thọ đi bao nhiêu.
Viên Ngạn trở về đại sảnh ngồi thẫn thờ trong bóng tối, chuyện đã xảy ra như thế này thì hắn có thể làm gì được nữa đây khẽ lẩm bẩm
" Ngân nhi, ta xin lỗi nàng, là ta không tốt không chăm sóc tốt cho nhi tử "
Hắn lấy vò rượu từ giới chỉ ra nốc một ngụm lớn, hắn khóc, hắn ôm mặt khóc như một đứa trẻ.
Ngoài trời bóng đêm đen kịt, người ta bắt đầu gõ mõ báo hiệu
" cộc cộc trời hanh khô cẩn thận củi lửa.."
Phòng Viên Trí nhị nữ ngồi gật gù trên chiếc bàn tròn trong phòng chờ đợi thiếu gia từ giã cõi trần tục, bỗng tiếng kêu nhỏ khiến hai nàng giật mình
" ai da đau thế " Viên Trí không biết mở mắt từ lúc nào đưa tay sờ lên đầu rên rỉ.
Nhị nữ như gặp ma bật dậy làm đổ cả chiếu ghế đang ngồi, rồi lùi dần về sau mắt trợn tròn nhìn người thiếu niên đã chống người ngồi dậy tay sờ đầu suýt xoa.
Một nàng đánh bạo hỏi " thiếu gia người là người hay là ma ?!"
Viên Trí nhìn hai thiếu nữ trong phòng đang sợ hãi lẩm bẩm " ta cũng muốn biết lắm đây, ai za đau chết ta rồi "
Nhị nữ nhìn nhau rồi chạy biến ra ngoài la hét " lão gia, lão gia, thiếu gia tỉnh rồi"
Viên Trí ngồi trên giường ngẩn tò te nhìn nhị nữ đang học hét phía ngoài, hắn nhìn loanh quanh căn phòng, tay ấn ấn đầu một cái khiến hắn đau điếng
" ái đù không phải mơ"
Hắn vốn là Việt Trí sinh viên năm ba trường khoa pr, hắn vốn lười học ham điện tử, trưa nay trời mưa quá hắn và lũ bạn cùng phòng rủ nhau bỏ học ra quán nét ngồi chơi liên minh, nhưng trời mưa to quá quán bị dột nước lênh láng vốn hắn gác chân lên ghế để đỡ dẫm chân xuống nền nhưng combat gay cấn quá hắn đạp chân xuống lúc nào không biết hắn bị điện giật cho toé khói bất tỉnh nhân sự. Tỉnh dậy thì thấy đầu đau như búa bổ.
Hắn cảm giác sự đau đớn của cơ thể thì biết mình chưa chết ah, nhưng nhìn quanh phòng, nhìn thân thể khiến hắn mù mờ ah cái này đâu phải của thế kỉ hai mốt, đây thuần tuý là cổ trang trên phim nha.
Đang ngồi ngẫm nghĩ thì hắn thấy nhị nữ trở về với một lão giả trung niên mặt đỏ phừng phừng như vừa uống rượu ốc, lão giả chạy thẳng vào giường hắn nhìn nhìn ngó ngó hơi thở gấp gáp phả ra toàn mùi men cay khiến hắn nhăn mày hơi khó chịu
" Trí nhi con không sao chứ ?? "
Lão giả hỏi hắn
Hắn không nói chỉ hơi lắc đầu, lãi giả cười lớn
" không sao là tốt rồi, tốt rồi" lão giả vỗ vai hắn bồm bộp, khiến hắn loạng choạng
" ui za"
" ta xin lỗi, vui nên lỡ tay" lão giả đỡ người hắn xin lỗi .
Viên Trí lười nói chuyện với lão ra vẻ ôm đầu " mệt quá ta muốn đi ngủ"
" được con đi ngủ đi, mai có gì nói sau " Viên Ngạn đỡ hắn nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho hắn, thấy hắn nhắm mắt lại thì đi ra ngoài khép cửa phòng lại ra hiệu cho nhị nữ im lặng rồi gã thủng thẳng trở về.
Viên Trí biết gã phụ thân đã rời đi thì từ mở mắt nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, hắn khẽ khẽ nắm đôi bàn tay, đây không phải mơ, cũng không phải quán nét, đây là cằn phòng theo phong cách cổ xưa, quần áo thùng thình, xưng hô như phim chưởng hồng không, hắn lầm bầm
" cái này không lẽ là xuyên không trong tiên hiệp ??"
Cái thể loại này thằng bạn cùng phòng hắn hay đọc, nhưng hắn thì không hắn ghét cái thể loại này vì cho rằng là cái loại ảo tưởng sức mạnh, hắn thích kim dung ah, võ công tuy cũng buff nhưng ít ra vẫn có đôi chút chân thực.
Mặc dù thằng bạn lôi khéo hắn nhập động nhưng hắn chẳng quan tâm, nhớ lại cũng được nghe nó kể mấy kiểu xuyên không rồi làm bá chủ gì gì đó, kiểu như mình anh cân cả thế giới.. Anh ngự nữ nhân toàn thiên hạ.
" à dường như mỗi nhân vật xuyên bước đầu tiên là tìm hiểu ký ức bản thể ??" Viên Trí lẩm bẩm rồi nhắm mắt trầm tư, từng dòng ký ức của kẻ xấu số hiện về trong đầu hắn
" Viên Trí, con của Viên Ngạn lão gia chủ Viên gia, Viên Ngân tiêu cục thành Hắc Bặc, Thiên Huyền đế quốc, võ linh đại lục"
" võ linh đại lục, thế giới của tu võ , mạnh được yếu thua, sở dĩ gọi là võ linh là vì những võ giả muốn tu luyện đều phải có linh căn, nếu không có thì chỉ là phàm nhân."
Ừm tiểu sử nhân vật
" nam tính, mười ba mùa trăng tròn, cao một mét sáu năm, da trắng có chút nhan sắc, sở thích sắc dục, nghe nhạc ngắm nữ nhân, ghét ăn rau ưa thịt cầy, bla bla"
" mới gần đây, đang gắt kết với Tiêu Nguyệt, Thanh Hồng lâu, hôm nay chơi nàng mấy nháy mất cả buổi chiều trên đường về vì lao lực quá ngã đập đầu ngất xỉu dưới Bạch Long hồ."
" đù má, mười ba tuổi vì chơi gái mất sức mà chết... Thiên lý đâu ?? Bố mày hai mươi tuổi còn đéo sờ ngực gái lần nào."
Viên Trí lầm bầm ah, đời bất công lông lá chưa bao giờ thẳng,
" quái, tu vi đâu ?? Linh căn đâu? "
Hắn bắt đầu tìm tòi kĩ càng Thông tin lại truyền đến những dòng cũ kĩ như đã bị dấu đã lâu
" vô linh căn, không có tu vi là một phàm nhân thuần tuý, nhờ Viên Ngạn mà có cuộc sống xa hoa "
Viên Trí mở trừng mắt, bật dậy cái quái gì thế này, xuyên gì không xuyên phải chăng lão thiên đùa giỡn kiếp trước cho hắn đời sống thiếu hơi nữ mà kiếp này muốn hắn một kẻ nằm dưới váy nữ nhân???
" Xuyên không làm đại phế vật ah" hắn chán nản nói một mình, nhìn căn phòng tối om, hắn thấy trống vắng, hắn không thể ngủ nổi ah lạ nhà, lạ cửa, lạ giường.
Hắn hét lớn " có ai ở ngoài không? "
Thì có tiếng nữ nhân đáp lại ở phía cửa
" thiếu gia, có Ngọc nhi"
" nàng vào đây đi" hắn nói
" vâng, thiếu gia" Ngọc nhi đáp lời, rồi mở cửa vào, nàng mặc bộ thanh y dáng người lồi lõm cao cỡ mét sáu tám,
Nàng xoay người khép cửa vào rồi tiến đến trước giường Viên trí khẽ nhún chân nói
" thiếu gia có điều gì sai bảo tiểu nữ"
Viên Trí nhìn từ trên xuống dưới Ngọc nhi tắm tắc, nàng khá đẹp nếu như ở kiếp trước có thể liệt vào hàng hot girl. Hắn trong đầu hắn hiện lên từng hình ảnh mây mưa giữa hai người ah, thì ra hắn đã ăn nàng mấy lần rồi ! Hắn nhếch mép bỉ ổi
" ta không ngủ được, nàng lại ngủ cùng ta"
" vâng, thiếu gia" nói rồi nàng lột bỏ từng lớp y phục trên người mình xuống,
Viên Trí nhìn từng lớp da thịt trắng muốt mềm mại trước mắt mình, thật sự là ngọt ah, trơn nhẵn ưa mắt, trắng, đen, hồng, núi, vực, khe sâu đều khiến hắn không rời mắt.
Thấy nàng cưởi xong rồi, hắn vẩy bẩy tay ra hiệu, nàng tiến lên giường đưa tay gỡ dây buộc rèm hai bên, hai miếng rèm tuột ra che hết cả giường lại.
Chiếc giường bắt đầu rung nhè nhẹ rồi tăng dần, tăng dần tiếng thở gấp dồn dập, tiếng Ngọc nhi rên rỉ khi nhanh, khi chậm. Ngoài trời không gian thinh lặng, tiếng gõ mõ cộc cộc
" đêm hè hanh khổ cần thận củi lửa."