Chương 7: Chương 7

Một ngày đầu năm, trên đường gần như không hề nghỉ ngơi, cuối cùng Mạc Thế Triệu và Mạc Thế Di cũng tới Chá Bắc. Mười mấy năm không hề trở lại, bên dưới mặt nạ lạnh lùng của Mạc Thế Di là sự kích động vì sắp được nhìn thấy cha nương và người thân. Cha nương thân sinh của y không hề cho một ngày yêu thương nào, mà cha mẹ nuôi đã luôn coi y như con ruột mà yêu thương. Y vĩnh viễn nhớ rõ lúc năm tuổi sau khi y bị hạ cổ, toàn thân đau nhức khó nhịn, nương vẫn ôm y, đến tận khi y không đau mới thôi. Mấy ngày đó, nương khóc sưng cả hai mắt, thậm chí yêu cầu cha dẫn y bỏ trốn. Y thường nghĩ, nếu không có cha và nương, không có Mạc Thế Triệu và tiểu muội, y nhất định sẽ biến thành một người, hoặc là tuyệt vọng sớm tự sát, hoặc là thống hận mọi người, trở thành ma đầu vô tâm.

Đây cũng là nguyên nhân y có thể tiếp tục nhẫn nại, nhẫn nại Vương gia tuỳ ý sắp đặt y, nhẫn nại suốt ngày bị nhốt trong nhà lao kia. Bởi vì y có người mà y muốn bảo vệ, y phải bảo vệ cha nương y, bảo vệ huynh muội của y. Mạc Thế Triệu tuy cũng đã mười mấy năm không trở về, nhưng tâm tình của hắn hoàn toàn khác với Mạc Thế Di. Hắn có thể cảm nhận được nội tâm vui sướng của Mạc Thế Di vì sắp được nhìn thấy người thân. Quả nhiên đề nghị Mạc Thế Di cùng hắn trở về là chính xác.

Sắp đến nơi, hai người càng quất roi ngựa nhanh hơn. Lúc này vừa đến thời điểm ăn cơm trưa, nghĩ rằng rất nhanh sắp có thể được ăn đồ ăn ngon nóng hầm hập, Mạc Thế Triệu không khỏi nuốt nước miếng. Mạc Thế Di không tham ăn như Mạc Thế Triệu, nhưng càng đến gần quê hương thì càng kích động. Sắp được gặp người thân, bàn tay cầm roi ngựa của Mạc Thế Di có đôi chút run rẩy.

Hai con ngựa đồng thời dừng lại trước cửa lớn của Tuyết cốc Mạc gia. Không chờ ngựa đứng vững, hai người liền lập tức nhảy xuống. Chạy đến trước cửa, Mạc Thế Triệu nhấc tay liền gõ cửa.

“Rầm rầm keng! Rầm rầm keng!”

Nhưng điều làm Mạc Thế Triệu khó hiểu là, cửa lớn đáng lẽ phải lập tức mở ra lại chậm chạp không có người tới mở. Chẳng lẽ cha nương không ở nhà? Mạc Thế Triệu quay đầu nhìn mắt Mạc Thế Di. Không thể chứ, cứ cho là cha nương không ở nhà, trong phủ cũng sẽ không thể không có người được.

Nội tâm kích động của Mạc Thế Di vì tình huống không bình thường này mà cấp tốc phục hồi. Hưng phấn trên mặt Mạc Thế Triệu cũng biến thành cẩn thận. Hắn lại gõ cửa thật mạnh, qua một lát, bên trong truyền ra tiếng một người thật cẩn thận hỏi: “Ai đấy?”

Tuyệt đối có vấn đề! Mạc Thế Triệu lập tức cao giọng nói: “Là ta, Thế Triệu.”

“Đại thiếu gia!” Tiếng người bên trong lập tức thay đổi, mang theo niềm hoan hỉ đến phát khóc vì nhân vật cứu mạng nào đó cuối cùng cũng trở về.

Cửa rất nhanh mở ra, còn không đợi Mạc Thế Triệu hỏi, lão giả mở cửa liền nước mắt lưng tròng nắm chặt hai cánh tay Mạc Thế Triệu, mắt đầy lệ nóng mà nói: “Đại thiếu gia ơi, cuối cùng cậu đã về rồi!”

“Lưu bá, xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Triệu đánh hơi được sự khác thường.

Lưu bá gật đầu trả lời, hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh Mạc Thế Triệu. Đầu tiên hắn cả kinh, rồi mới khóe miệng run rẩy, hô to lên: “Nhị thiếu gia! Sao các cậu lại không trở về sớm một ngày chứ?”

“Lưu bá, trong nhà xảy ra chuyện gì?”

Âm thanh của Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu tràn ngập lạnh lẽo, Mạc Thế Triệu đỡ Lưu bá đi vào bên trong. Lưu bá lớn giọng: “Lão gia! Phu nhân! Tiểu thư! Cô gia! Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi! Lão gia phu nhân! Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi !”

“Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi?”

“Nhị thiếu gia cũng đã về rồi?!”

Sân nhà vốn đang yên tĩnh đến mức lạnh lẽo lập tức náo nhiệt lên, rất nhiều người đều chạy từ trong phòng ra. Có hai vị lão nhân gia được người đỡ, thần sắc kích động mà nôn nóng đi ra từ chính đường. Thấy tình cảnh đó, Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu có thể khẳng định trong nhà đã xảy ra chuyện, bởi vì trai tráng trong nhà mang vết thương rõ ràng trên người.

“Đại ca! Nhị ca!”

Một tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, nhanh tiếp theo một nữ tử chạy đầu tiên từ trong đám người ra, trực tiếp nhào vào trong lòng Mạc Thế Triệu.

“Tiểu muội.”

“Đại ca…… Huynh, sao bây giờ các huynh mới trở về vậy?”

Nước mắt nữ tử rơi xuống liên tiếp. Nàng buông Mạc Thế Triệu ra, nhìn Mạc Thế Di, rồi mới lại nhào vào trong lòng y, ôm chặt: “Nhị ca…… Nhị ca…… Huynh đã trở lại, huynh đã trở lại……”

“Có chuyện gì?” Ánh mắt Mạc Thế Di lạnh đến dọa người. Tuy đã chia lìa mười mấy năm nhưng trong thời điểm này vẫn không hề có chút ngăn cách nào, chỉ có chờ mong và uỷ khuất nồng đậm của người thân với sự trở về của họ.

“Cha, nương, có chuyện gì?”

“Đại ca, nhị ca.”

Một nam tử đỡ Tuyết cốc cốc chủ Mạc Chiến Lương, cung kính chào hai người. Hắn là Thang Tả Sơn, con rể của Mạc gia, phu quân của Mạc Chiêu Yến, muội muội duy nhất của Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu, cũng chính là nữ tử vừa rồi lao vào lòng họ. Thang Tả Sơn lúc nhỏ mất cha nương, được Mạc Chiến Lương nhận làm đồ đệ, sau khi thành thân với Mạc Chiêu Yến thì hai người cũng không rời khỏi Mạc gia. Cũng bởi vì có Thang Tả Sơn ở đây nên Mạc Thế Triệu mới có thể yên tâm rời nhà nhiều năm như thế. Nhưng trên mặt Thang Tả Sơn lại hiện lên một vết thương rõ ràng, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đó là vết thương vừa mới lưu lại không lâu.

“Tả Sơn, rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Triệu áp lửa giận hỏi, không ai có thể làm khó dễ Mạc gia!

Thần sắc của Mạc Chiến Lương coi như bình tĩnh, mở miệng: “Vào nhà nói đi.” Tiếp theo ông nhìn về phía con thứ đã nhiều năm chưa từng được gặp mặt, tràn đầy từ ái nói: “Thế Di vất vả lắm mới trở về được một chuyến, đừng khóc lóc kể lể nữa, sự tình vốn cũng không nghiêm trọng như vậy. Vào nhà nói.”

Mạc Thế Di buông muội muội ra, đi lên cung kính quỳ trước cha nương: “Cha, nương.”

“Thế Di……” Lúc này nước mắt của Mạc lão phu nhân đã rơi xuống. Bà vội vàng nâng đứa con dậy, ngón tay run rẩy sờ mặt nạ lạnh lẽo của y, rồi mới cầm tay y: “Vào nhà.”

Mạc Thế Di đỡ mẫu thân, Mạc Thế Triệu và muội phu đỡ phụ thân, một đám người vào phòng. Trong phòng ngoài vài vị lão nhân bí mật của Mạc gia, đại bộ phận đều là đồ đệ của Mạc Chiến Lương. Mạc Chiến Lương làm người khiêm tốn, rất nhiều đồ đệ vốn có thể xuất sư nhưng không muốn rời khỏi Mạc gia. Cứ như vậy, môn quy của Mạc gia càng lúc càng lớn, số lượng đồ đệ không muốn rời khỏi Mạc gia cũng càng lúc càng nhiều. Tuy nhiên các đồ đệ cũng không phải chỉ ỷ lại Mạc gia mà không đi, bọn họ vẫn giúp sư phụ làm Mạc gia lớn mạnh, vừa kiếm được tiền mà vẫn có thể hiếu thuận sư phụ và sư nương.

Ngồi xuống, Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu cùng nhau hỏi: “Cha nương, trong nhà có chuyện gì?” Nước mắt Mạc Chiêu Yến lại rơi xuống, Mạc lão gia thì nói: “Không phải chuyện gì lớn. Chỉ là trong nhà đã lâu chưa từng có chuyện như vậy, bọn họ có chút không chịu nổi.”

Mạc Chiêu Yến nói thẳng: “Đại ca, nhị ca, đêm qua khi chúng ta vừa cơm nước xong thì đột nhiên có người tới đá cửa, nói là muốn tới luận võ. Nào có ai vừa đầu năm đã tới cửa đòi thách đấu? Nhưng người ta tìm tới cửa rồi, chúng ta cũng không thể không chiến. Hắn bảo cha chọn mười người đấu với hắn, nếu thua một thì phải để hắn vào phòng kiếm của chúng ta chọn một thanh kiếm. Nếu mười người đều thua, vậy hắn sẽ chọn cả mười thanh.”

Liếc nhìn các sư đệ đang ủ rũ, trong lòng Mạc Thế Triệu đã rõ, thế kia là đều thua chứ gì. Quả nhiên, Mạc Chiêu Yến hút hút cái mũi: “Võ công của người nọ quá lợi hại, các sư đệ cũng không là đối thủ của hắn, hắn còn làm mặt Tả Sơn bị thương.”

Thang Tả Sơn áy náy mở miệng: “Người nọ cũng không phải kẻ ác, chỉ là đến luận võ mà thôi. Bị thương thì chỉ có thể trách đệ võ nghệ không tinh, không tránh kịp, hắn cũng không cố ý đả thương ai. Hơn nữa sau khi chọn kiếm thì hắn liền đi ngay.”

“Nhưng muội cảm thấy hắn không đơn giản là tới luận võ, có ý đến cướp kiếm thì đúng hơn.” Mạc Chiêu Yến bất mãn nói: “Hắn muốn kiếm thì có thể trực tiếp đề nghị với cha mà, cha cũng không phải người keo kiệt. Vừa đầu năm đã tới cửa đá quán, còn làm người khác bị thương, này không phải xui cả năm sao?”

“Người nọ có để lại tính danh?” Mạc Thế Di hỏi. Đầu năm Mạc gia đã bị người tới cửa đá quán, còn thua, đây là sự khiêu khích với Mạc Thế Di y.

Mạc Chiêu Yến lập tức trả lời: “Hắn vừa đến liền báo tính danh, nói hắn tên Nguyệt Bất Do.”

“Nguyệt Bất Do?” Mạc Thế Triệu nhìn về phía Mạc Thế Di, hắn chưa từng nghe qua người này. Tuy nhiên hắn đã rời khỏi Trung Nguyên mười mấy năm, chẳng lẽ là một nhân vật lợi hại mới xuất hiện trong võ lâm?

Mi tâm Mạc Thế Di vắt lại, y cũng chưa nghe qua người này. Thang Tả Sơn nói: “Bọn đệ cũng chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng điều kỳ quái là võ công người này rất mạnh, nhìn dáng vẻ thì tuổi hẳn là cũng không lớn, hình như là một thiếu niên. Chuyện này rất lạ, người như vậy trên giang hồ không nên không có chút phong thanh nào như thế.”

“Các ngươi không thấy rõ diện mạo của hắn?” Mạc Thế Triệu nghe ra chút ý tứ.

Nào biết, Mạc Chiêu Yến trên mặt vẫn còn vương nước mắt bỗng phì cười một tiếng rồi nói: “Cả người hắn bẩn hề hề, mặt cũng đen sì, không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có của hắn là gì, trông chẳng khác gì tên ăn mày. Chọn xong kiếm rồi hắn còn chực thêm bữa cơm nữa.”

“Khinh công của hắn vô cùng tốt, vốn là bọn đệ còn muốn theo hắn xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, nào biết hắn vừa cơm nước xong liền nhanh như chớp không thấy bóng dáng, nhanh đến mức bọn đệ không kịp phản ứng.” Thang Tả Sơn bổ sung.

Ánh mắt Mạc Thế Triệu và Mạc Thế Di chạm nhau, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng là tên ác nhân nào tới cửa, nhưng bây giờ xem ra lại là một người tính tình cổ quái.

Lúc này Mạc Chiến Lương mới mở miệng: “Đến thách đấu, cướp kiếm cái gì ta cũng không để ý, đang ở giang hồ, điều này là không thể tránh được. Chỉ là người này thân phận không rõ ràng, lại chọn đúng lúc đầu năm mới nên khó tránh khỏi sẽ làm người ta bất an. Thế Di, Thế Triệu, vài năm nay cha đã không quản nhiều chuyện giang hồ nữa, ta hy vọng Mạc gia có thể bình an, rời xa những thị phi này.”

Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu gật đầu, nếu chỉ đơn thuần đến luận võ thì không sao, chỉ sợ sau chuyện này có ý tứ khác. Nhất là Mạc Thế Di, y không hy vọng chuyện này có liên quan tới kinh thành. Mạc Chiến Lương nhìn con thứ, đứng dậy đi đến trước mặt y, một tay đặt lên bờ vai của y, trong mắt là vui sướng vì được gặp con trai: “Con cao hơn rồi, cũng khỏe mạnh hơn trước nhiều.”

Cằm Mạc Thế Di buộc chặt, y đè lại bàn tay của cha, gương mặt đã già đi rất nhiều của cha hiện ra trước mắt. Nước mắt Mạc lão phu nhân lại rơi xuống, bà vội vàng nói: “Lão gia, Thế Di thật vất vả mới trở về được một lần, ông hãy để nó vui vẻ uống cùng ông một chén. A Toàn, mau sai người đi chuẩn bị cơm trưa.”

“Vâng.”

Quản gia lau đi giọt lệ chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.

Không khí trong phòng bởi vì Mạc Thế Di trở về mà sinh ra một chút xót xa cùng đau lòng, Mạc Thế Triệu làm bộ bất mãn: “Nương, con cũng đã mười mấy năm không trở lại, sao nương không bảo con cũng uống với cha một chén chứ?”

“Hai huynh đệ các con cùng uống, cùng uống.” Cuối cùng lão thái thái cũng lộ ra một nụ cười vui sướng từ đáy lòng. Từ lúc con thứ bị những người đó “đón đi”, sau đó con trưởng lại rời nhà, bà cũng rất ít khi cười thực sự vui vẻ như vậy.

Việc bị người thách đấu tạm thời bị quăng sang một bên, Mạc gia từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong niềm vui vì hai vị thiếu gia đã trở về. Đối với người Mạc gia mà nói, ngày tết chỉ vừa mới bắt đầu. Mạc Thế Di cảm nhận được tình thân đã quá nhiều năm không thấy, chỉ là y không thể lấy gương mặt thật đối diện với người thân, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tiếc nuối. Nhất là Mạc lão phu nhân, trong trí nhớ của bà chỉ có dáng vẻ của Mạc Thế Di khi còn nhỏ. Có lẽ sau khi con trai tháo mặt nạ xuống, bà cũng không nhận ra đây là con trai của mình nữa.

Mạc Chiêu Yến là sau khi Mạc Thế Di rời khỏi Mạc gia mới thành thân sinh con, cho nên ba đứa con của Mạc Chiêu Yến đều chưa từng gặp vị nhị cữu này. Lần này gặp được nhị cữu lợi hại trong truyền thuyết của Vân Hải sơn trang, ba cậu nhóc đều rất muốn được cùng nhị cữu luận bàn. Người Mạc gia cũng không kiêng dè nhắc đến Mạc Thế Di ở trước mặt bọn nhỏ, nghiễm nhiên y chính là nhị thiếu gia chân chính của Mạc gia. Chẳng qua người biết thân phận thật của Mạc Thế Di cũng không nhiều, các hậu bối lại càng không người nào biết. Mười mấy năm qua Mạc Thế Di đều cô đơn vượt qua từng ngày, bỗng nhiên lại có nhiều người thân như thế ở bên cạnh, giữa cảnh náo nhiệt này y vẫn thoáng có chút không quen, nhưng trong lòng y là vui sướng.

Tâm tình Mạc gia tốt hơn rất nhiều, có một người tâm tình cũng cực kì tốt. Ở trong rừng “lủi trên nhảy dưới”, trên mặt Nguyệt Bất Do treo một nụ cười thật lớn. Tốt, tốt lắm, kiếm của Mạc gia Tuyết cốc quả nhiên là tốt. Một hơi lôi cả mười thanh kiếm ra thử, Nguyệt Bất Do chọn hai thanh thuận tay nhất, những thanh còn lại cũng được cất cẩn thận, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.

Kiếm đã vào tay, Nguyệt Bất Do đã không còn gì lo lắng nữa, hắn có thể thuận lợi đi Đồng Xuyên. Vỗ vỗ mông ngựa, Nguyệt Bất Do nói với con ngựa: “Huynh đệ, kế tiếp ta còn muốn đi nữa, đành vất vả ngươi một lần vậy. Nhưng mà ta cam đoan, đợi đến Đồng Xuyên ta nhất định cho ngươi ăn một bữa thật ngon.”

Phát ra tiếng phì phì trong mũi, con ngựa vẫy vẫy cái đuôi, dường như nói với Nguyệt Bất Do nó tuyệt đối không thành vấn đề. Nguyệt Bất Do lại sờ đầu ngựa, xoay người lên ngựa. Lấy trong túi ra một tấm bản đồ rách tung toé, Nguyệt Bất Do nghiên cứu nửa ngày, rồi mới kẹp chặt bụng ngựa.

“Giá!”

Con ngựa phát ra một tiếng hí dài, chạy rất nhanh về phía nam. Gió thổi lạnh thấu xương, nhưng ánh mắt Nguyệt Bất Do lại sáng ngời, Mạc Thế Di, Mạc Thế Di, Mạc Thế Di……

Nằm trên chiếc giường mình từng ngủ trước đây, Mạc Thế Di mất ngủ. Đêm nay, y nhất định sẽ mất ngủ. Hôm nay, mẫu thân tự tay xuống bếp nấu đồ ăn khi còn nhỏ y thích ăn nhất, vẫn là hương vị như trong trí nhớ. Hôm nay, y cùng cha uống vài chén rượu, y thấy được ướt át trong mắt cha. Hôm nay, tiểu muội đo kích thước của y, may y phục mới cho y…… Mạc Thế Di nhắm chặt hai mắt, nơi này, đây mới là nhà của y.

“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Mạc Thế Di nhanh chóng đứng dậy.

Mở cửa ra, nhìn thấy hai vị lão nhân đứng ở cửa, hốc mắt Mạc Thế Di nóng bỏng. Y vội vàng đỡ hai vị lão nhân vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách với rét lạnh bên ngoài phòng.

Hai vị lão nhân không nói gì, bọn họ chỉ ngẩng đầu nhìn Mạc Thế Di mãi, đau lòng nhìn chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt y.

Hầu kết Mạc Thế Di di động vài cái, hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt lão nhân, nâng tay tháo mặt nạ.

“Thế Di……”