Chương 30: Chương 30

Sát đường có một quán rượu, hai nam tử ăn mặc rõ ràng là người giang hồ ngồi sát bên cửa sổ. Hai người đều đội mũ sa màu đen, bên hông đeo hai thanh loan đao. Một vị thân hình cao lớn, một vị dáng người thấp bé không ít so với nam tử cao lớn kia, nhưng thoạt nhìn cũng rất tinh tráng. Hai người trầm mặc ăn bữa sáng, uống rượu. Một chân của nam tử thấp bé dẫm lên ghế, cử chỉ rất là giang hồ.

Quán rượu tuy nhỏ nhưng lão bản đối với những người giang hồ này đã sớm thấy nhưng không thể trách. Nơi này là chỗ nào? Đây là kinh thành. Kinh thành không thiếu nhất chính là người, người đi khắp các nẻo đường. Dù là người giang hồ thì cũng đâu có sao. Cho nên tuy rằng này hai người ăn mặc thoạt nhìn có chút thần bí, nhưng ai cũng không chú ý tới họ. So với những người giang hồ khác mặt mày dữ tợn, sẹo do đao chém trải rộng mà nói, bọn họ đâu đã là gì nha.

Uống xong một vò rượu, nam tử thấp bé lại gọi một vò rượu nữa. Đừng nhìn quán rượu nhà này diện mạo xấu xí, vị trí này của nó cũng là “đường tốt” nhất định phải qua để vào kinh. Đường tốt này là chỗ nào vậy? Chỗ này thế mà là nơi ở của các vương công quý tộc, quan lớn triều đình, cũng là nơi đặt phủ đệ của ngũ hoàng tử Thành Khiêm.

Một chiếc xe ngựa chạy qua trước cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây, các quan viên ở trong triều bận việc một ngày cũng nên hồi phủ. Đối với dân chúng kinh thành, ngoài những người trong hoàng cung và Đông cung, những người khác, cho dù là hoàng tử, bọn họ đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ lâu. Cho nên cho dù là đương triều Thừa tướng về phủ, dân chúng cũng làm gì thì vẫn cứ làm cái đó, một chút cũng không hiếu kì.

Lại có một chiếc xe ngựa chạy qua, còn có hộ vệ đi theo. Nam tử cao lớn buông chén rượu, gõ xuống mặt bàn. Nam tử thấp bé giơ tay: “Chưởng quầy, tính tiền.”

Tiểu nhị lập tức chạy tới. Thanh toán tiền xong, nam tử thấp bé cầm theo nửa vò rượu chưa uống, đi ra cùng với nam tử cao lớn. Hai người ra khỏi quán rượu cũng không lập tức rời đi mà nhìn về phía đám người đã đi qua kia. Có một phụ nhân vội vàng chạy qua cạnh chỗ họ, dường như gấp gáp về nhà nấu cơm. Nhưng khi phụ nhân đó đi ngang qua bọn họ thì lại nhỏ giọng nói một câu: “Thành Khiêm đang ở bên trong xe.”

Phụ nhân rẽ vào trong một ngõ nhỏ trên phố, biến mất. Nam tử thấp bé liên tục đè mũ, đột nhiên dưới chân đạp mạnh một cái, hắn bay tới chỗ đám nhân mã phía trước.

“A — !”

Tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên, hai thị vệ đi phía sau chiếc xe ngựa theo bản năng quay đầu lại nhìn, nháy mắt mặt hai người đã không còn chút máu. Một người bay tới chỗ họ cực nhanh, đồng thời còn có một vò rượu bay đến.

“Vèo!”

Một cục đá bay vọt qua khoảng không đến, chuẩn xác đánh vào vò rượu. Xoảng một tiếng, vò rượu vỡ tan phía trên đầu đội ngũ, một ngọn lửa cũng theo đó bốc lên.

“Oanh!”

“Bảo vệ điện hạ!”

“A a!!”

Ngã tư đường vốn đang trật tự lập tức rối loạn. Thật giống như một vầng lửa trời đang bùng cháy phía trên đoàn xe của ngũ hoàng tử Thành Khiêm, tất cả phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt.

Loan đao đảo qua, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ầm! Lại là một tiếng nổ. Người bên trong phá xe nhảy ra, cũng rống to với thủ hạ: “Lập tức về cung xin viện binh!” Khi đang nói, thích khách đã bắt đầu đánh nhau với ngũ hoàng tử và thủ hạ của hắn.

“Điện hạ! Ngài đi mau!”

Bọn thị vệ rất trung thành.

“Thành Khiêm, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”

Thích khách lại cực kì tàn nhẫn.

Một tiếng ngàn dặm truyền âm, mang khẩu âm quái dị không biết ở nơi nào, loan đao của thích khách vọt tới qua không trung. Thành Khiêm khó khăn né tránh, loan đao cắm vào chiếc xe ngựa đã hư hỏng.

Lại một thích khách xuất hiện. Thích khách có thân hình cao lớn nhanh chóng làm bọn thị vệ không thể chống đỡ được. Thích khách thấp bé nhân cơ hội yên tâm lớn mật đi đòi mạng nhỏ của Thành Khiêm. Một thị vệ có dáng người còn thấp bé hơn hắn chặt chẽ che chắn cho Thành Khiêm, phối hợp cực kì ăn ý với Thành Khiêm để tránh né những đòn sát thủ của thích khách thấp bé.

Ngã tư đường vang trời tiếng kêu la, đã có người thừa dịp loạn đi vào cung xin viện binh. Thời gian của thích khách không nhiều lắm, nếu càng kéo dài thì một khi thị vệ hoàng cung hoặc thủ vệ kinh thành đến đây, bọn họ lại càng không có cơ hội ra tay.

Hai gã thích khách có võ nghệ cực kì cao cường. Bọn thị vệ gần như đều bị đả thương. Thành Khiêm cũng dần dần rơi xuống thế hạ phong. Thích khách thấp bé bắt lấy cơ hội, một chưởng đánh tới. Nhưng có một người còn nhanh hơn chắn trước mặt Thành Khiêm, thay hắn đỡ một chưởng kia.

“Lục Nhi!”

Thành Khiêm cả kinh kêu!

“Hả?!”

Thích khách kinh ngạc.

“A!”

Thành Khiêm kinh hô.

“Điện hạ — ! !”

Thị vệ kêu lên sợ hãi.

Rút thanh loan đao dính máu ra, liếc thấy quan binh đã xuất hiện ở đầu phố, thích khách cao lớn nhanh chóng nói với thích khách thấp bé: “Rút!”

Thích khách thấp bé nhìn thị vệ có khuôn mặt so với hắn còn non nớt hơn vừa thay Thành Khiêm đỡ một chưởng kia, nhanh chóng rời đi cùng thích khách cao lớn, chẳng qua trước khi chạy hắn còn kịp hung hăng đá vào bụng ngũ hoàng tử kia một cú.

“Phốc –”

“Điện hạ!”

Miệng ngũ hoàng tử phun máu tươi, lúc này ngã xuống đất bất tỉnh.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Bắt lấy thích khách! Đừng để thích khách chạy!”

“Mau cứu điện hạ! Mau hồi cung bẩm báo hoàng thượng!”

“Nhanh lên a a a a a a — !”

Bọn quan binh vội truy thích khách, nâng ngũ hoàng tử lên, toàn bộ kinh thành bởi vì hai thích khách mang mũ sa này mà lâm vào hỗn loạn.

Nhưng nơi này dù sao cũng là kinh thành, sao có thể dung kẻ liều lĩnh như vậy gây chuyện ở kinh thành. Thủ vệ kinh thành sau khi nhận được tin tức thì phản ứng cực nhanh, đóng cửa thành lại. Quan cai quản thủ vệ là đại ca ruột của hoàng hậu nương nương, Vương Hiến Vương đại nhân lập tức tự mình dẫn quân thủ vệ tiến hành tróc nã thích khách.

Thích khách chạy mãi, chạy mãi, không ngừng chạy mãi. Nhưng mỗi lần bọn họ quay đầu lại nhìn, phía sau đều có một cái đuôi thật dài cắt mãi không được. Cái đuôi này không chỉ dài, hơn nữa mang thần sắc dữ tợn, binh khí trong tay sáng lòe lòe. Không cần đoán, vạn nhất cái đuôi này chạm đến mông bọn họ, họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Đại nhân! Bọn chúng chạy vào ngõ nhỏ phía tây!”

“Đuổi theo! Tuyệt đối không thể để chúng trốn!”

“Vâng!”

Quan binh càng ngày càng nhiều, thích khách gần như không còn đường trốn. Bọn họ nhảy lên cao, thích khách cao lớn xoay người tung một cái túi về phía đám quan binh đang theo sát họ. Thứ trong túi văng tới mặt những quan binh đang gào thét.

“Má ơi!”

“A a a !”

“Là rắn ! A a ! ! Bọ cạp ! Là bọ cạp !”

“Má ơi ! Còn cả rết nữa !”

“Tất cả đi vào nhà ! Ai cũng không được phép ra ngoài!”

Hướng lên trời rống một tiếng, ra lệnh cho những dân chúng ra ngoài xem náo nhiệt mau chóng vào nhà, một vị võ quan cầm đầu nhịn xuống ghê tởm gạt hết trùng bọ trên người xuống đất, nặng nề đạp chết.

“Đuổi theo!”

“Mau đuổi theo!”

Lại chạy, lại chạy, tiếp tục chạy, chạy thế nào cũng không cắt cái đuôi được. Hai gã thích khách chạy tán loạn xung quanh các nóc nhà, bọn quan binh phía dưới thì dường như không biết mệt mỏi đuổi theo không rời. Rất nhanh, thủ vệ kinh thành cũng gia nhập đội ngũ đuổi bắt. Hai thích khách đã sắp chạy đến cuối phố tây, mắt thấy sắp không còn chỗ để trốn, bọn họ từ nóc nhà nhảy xuống đất.

“Mau mau mau! Vây quanh tiểu viện kia! Đừng để chúng chạy thoát!”

“Nhanh lên nhanh lên!”

Có thể nhận ra bọn quan binh ngày thường vẫn rất cần cù thao luyện. Cái tiểu viện vừa nghiêng vừa nhỏ này nhanh chóng bị quan binh vây hai lớp trong ngoài. Vì sao không phải ba lớp? Ngõ nhỏ rất hẹp, chỉ có thể vây hai lớp thôi.

Bên này vừa mới vây quanh, bên kia liền có một hán tử trung niên mặc nhuyễn giáp đi tới. Có người gọi hắn là đại nhân. Vị đại nhân này tay cầm đại đao, rất hung hãn, một cước đá văng cửa viện.

“Sưu (Lục soát)!”

Vị đại nhân này đi trước làm gương, vọt đi vào, các quan binh khác cũng gào thét vào theo.

“Sưu sưu (vèo vèo)!”

Chú ý, là sưu (vèo), không phải sưu (lục soát). Hai tiếng vèo vèo vang lên, hai thanh loan đao phá cửa sổ ra. Vừa thấy loan đao, ánh mắt mọi người đều đỏ bừng một mảnh! Quả nhiên thích khách ở trong này !

Thoải mái đánh bay hai thanh loan đao, đại nhân hét lớn một tiếng: “Bắn tên vào trong phòng!” Đại nhân lập tức tránh sang một bên, vèo vèo vèo, giờ thì toàn tiếng vèo. Mưa tên bắn nát cửa sổ, bắn vào trong phòng. Sau một trận loạn xạ như dời non lấp biển, trong phòng không còn động tĩnh. Vương đại nhân giơ một bàn tay lên, ý bảo tạm dừng.

Lại lắng tai nghe trong chốc lát, vị Vương đại nhân này gật đầu với bọn quan binh, hắn lấy đại đao nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa. Vừa nhấc rèm cửa lên, một con bọ cạp đột nhiên từ trên rèm cửa rớt xuống, thẳng xuống gáy Vương đại nhân. Đã trải qua trận rắn rết vừa rồi, Vương đại nhân coi như tỉnh táo. Một đao vung lên, bọ cạp thành hai nửa.

“Đại nhân đừng lo !”

“Phóng hỏa!”

Vương đại nhân thật sự nổi giận.

Bên này hai chữ phóng hỏa của hắn vừa mới thốt ra, bên kia liền có người nhảy ra từ cửa sổ. Hiển nhiên là người trong phòng vừa nghe sẽ đốt lửa, bọn họ không thể ngồi chờ chết thêm nữa.

Tình cảnh bỗng trở nên khó khống chế. Thích khách đi ra, hoặc là bắt lấy thích khách đi báo cáo kết quả với hoàng thượng, hoặc là bị thích khách giết chết. Ai cũng không muốn bị giết, ai cũng muốn báo cáo kết quả lĩnh thưởng. Mọi người đều liều mạng. Đây chính là thời điểm liều mạng. Hai gã thích khách vừa nhảy ra lập tức bị vây quanh, vị Vương đại nhân này rất dũng mãnh, chỉ vài nhát đã làm bị thương một thích khách. Nhanh tiếp theo, trong phòng lại có thêm bốn năm người nhảy ra. Thì ra thích khách còn có đồng bọn! Vương đại nhân hét lớn một tiếng: “Bất kể chết sống!”

Thích khách sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Vương đại nhân, tiếp theo thần sắc thích khách trở nên âm độc không ít, có một người hét lên với đồng bọn: “Chúng ta bị bán đứng! Mở đường máu xông ra!”

Bán đứng? Thần sắc Vương đại nhân khẽ biến. Những người khác cũng là vẻ mặt khó hiểu. Nhưng hiện tại không phải lúc khó hiểu, Vương đại nhân làm gương cho binh sĩ, chặt chẽ ngăn trở thích khách, không để bọn chúng đào thoát.

Sân vốn đã nhỏ lại chật ních người, động tác của mọi người khó tránh bị hạn chế. Có thích khách nhảy lên nóc nhà, những quan binh có công phu tốt cũng nhảy lên. Lúc này, trên nóc và trong viện đều là người, đến sân cách vách cũng không thể may mắn thoát khỏi. Không có biện pháp, chỗ này thật sự là quá nhỏ.

Khi bên ngoài đánh nhau toé lửa, có hai gã tiểu binh một cao một thấp tạm thời không giúp được gì không biết nghĩ thế nào lại đi chém rơi rèm cửa, đá văng cửa phòng. Bọn họ vừa hành động liền kinh động tới những người tạm thời không có việc gì khác. Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, nơi này quá nhỏ, bọn họ tạm thời không thể ra tay được. Nếu không ra tay được vậy tìm chút việc khác làm thôi. Bọn họ cũng theo hai gã tiểu binh vào nhà.

“Đại nhân!”

Trong phòng truyền đến tiếng tiểu binh kêu sợ hãi. Hai gã quan nhỏ cũng tạm thời không thể giúp sức vội chạy nhanh vào nhà. Vừa nhìn thấy bố trí trong phòng, bọn họ liền hít vào một ngụm khí lạnh. Hai gã quan nhỏ liền chạy nhanh ra khỏi phòng, ngửa đầu lên nhìn. Tốt lắm, có vẻ Vương đại nhân đã giải quyết xong hai tên. Thấy thần sắc hắn, những người khác tạm thời không giúp được gì cũng thay phiên vào nhà xem, rồi lần lượt hít khí lạnh.

Vị Vương đại nhân này và quân thủ vệ hắn mang đến kinh thành quả nhiên lợi hại. Chỉ đáng tiếc là toàn bộ bọn thích khách bị giết, không để lại người sống. Kỳ thật Vương đại nhân cũng muốn giữ lại người sống, nhưng bọn thích khách rất hung tàn, thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn cũng chỉ có thể giết.

Thích khách chết, Vương đại nhân lại không thể thở phào, không tra được thích khách là do ai sai đến, hắn vẫn không thể báo cáo kết quả. Đang phiền muộn, có người ở phía dưới kêu: “Đại nhân, ngài mau xuống dưới nhìn xem!”

Vương đại nhân vội vàng thu lại tâm tình nhảy xuống khỏi nóc nhà, được đối phương dẫn đường vào phòng. Vào trong phòng, hắn cũng giống những người khác, hít vào một ngụm khí lạnh. Trong phòng có một đàn tế, trên đàn tế có bày vài thứ. Trước không nhìn những cái khác, chỉ nhìn cái khố chói lọi kia cũng đủ làm những người ở đây đủ run sợ. Mà đây còn không phải điều khủng bố nhất, kinh khủng nhất là trong cái bát đặt trên khố có một con nhện thật lớn. Con nhện kia không biết là thật hay giả, dù sao nhìn qua cũng khiến người ta sởn tóc gáy. Mà bên cạnh con nhện lớn còn có một đám nhện nhỏ, rết nhỏ, bọ cạp nhỏ vây quanh một vòng.

Máu trên mặt Vương đại nhân lập tức rút sạch, thậm chí còn có chút xanh lét. Hắn nuốt nuốt cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào đàn tế kia, thanh âm không xong nói: “Ta lập tức tiến cung bẩm báo hoàng thượng, các ngươi trông chừng nơi này, ai cũng không được làm loạn, trái lệnh, chém!”

“Rõ!”

“Đại ca! Đã bắt được thích khách chưa?” Một người dẫn một nhóm nhân mã vội vàng đuổi tới. Vương đại nhân xoay người, người tới vừa lúc vào phòng.

“Đại ca, thích khách đâu?”

“Sao giờ đệ mới đến!”

Vương đại nhân quát lớn. Sắc mặt người tới hơi hơi cứng đờ, môi giật giật, nói: “Hôm nay đệ ra khỏi thành, vừa mới nhận được tin tức nói điện hạ xảy ra chuyện.”

Vương đại nhân cũng không định răn dạy huynh đệ nhà mình trước mặt người ngoài, trầm mặt nói: “Đệ canh phòng nơi này, ta lập tức tiến cung gặp hoàng thượng.”

“Thích khách đâu?” Người tới nhìn bốn phía.

Vương đại nhân tỏ vẻ đáng tiếc: “Đều chết. Đệ ở lại đây đi.”

“Được.” Người tới nhìn về phía sau Vương đại nhân, dường như lúc này mới phát hiện trong phòng có cái gì khác thường. Hắn hít sâu một hơi, lùi lại một bước: “Đó là cái gì?!”

“Không có thời gian giải thích! Ai cũng không được làm loạn! Đệ trông chừng chỗ này!” Lại vội vàng ra lệnh một câu, Vương đại nhân mang vài tên phó tướng và thi thể của thích khách nhanh chóng rời đi. Nhìn đại ca đem thi thể đi, vị Vương Tông Vương tiểu đại nhân vừa đến này lập tức trở lại trong phòng.

Dường như đã quên hoặc là vừa rồi không nghe thấy mệnh lệnh của đại ca, hắn lấy kiếm đi đến trước đàn tế. Vừa định có động tác, một người ngăn cản hắn.

“Đại nhân, Vương đại nhân nói bất kì kẻ nào cũng không thể làm loạn, trái lệnh, chém.”

Vương Tông quay đầu nhìn lại, là một tiểu binh, một tiểu binh lạ mặt.

Tiểu binh thu tay lại, lúc này trong phòng vài tên quan viên khác kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: “Đô đài đại nhân, trước khi đô đài đại nhân tới Vương tướng quân từng hạ lệnh bất kì kẻ nào cũng không thể tới gần đàn tế, trái lệnh chém.”

Huynh trưởng nhà mình đã hạ lệnh, nơi này lại có nhiều người nhìn như thế, Vương tiểu đại nhân thu kiếm lại nói: “Ta chỉ muốn nhìn thử. Nếu đại ca đã hạ lệnh, ta sẽ không xằng bậy.”

Nói rồi, hắn liền lùi ra sau vài bước, rời xa đàn tế.

Tiểu binh thấp bé cúi đầu, có vẻ là sợ mình sẽ rước lấy sự ghét bỏ của đô đài đại nhân, có chút sợ hãi. Tiểu binh có vóc dáng thấp, Vương đô đài chỉ có thể nhìn thấy mũ hắn, tuy nhiên trong lòng cũng để ý hơn tới tên tiểu binh dám can đảm ngăn cản hắn này. Nhìn cái khố chói lọi trên đàn tế, ánh mắt Vương tiểu đại nhân lóe lóe. Tiểu binh cao lớn đứng phía sau khi thấy ánh mắt Vương đại nhân chợt lóe, ánh mắt y cũng lóe lóe.

Không khí chờ đợi ngưng trọng mà nặng nề. Trong một tiểu viện không đáng để mắt tới này lại không chỉ phát hiện thích khách, còn phát hiện một đàn tế nhìn qua đã biết là để hại người, ai cũng thấy sợ hãi.

Đợi không đến nửa canh giờ, lại có một đại đội nhân mã đến đây. Bọn họ mặc nhuyễn giáp, thần sắc lạnh lùng, nhìn mà khiến những quan binh phổ thông không khỏi rùng mình. Quan binh bị rút ra ngoài, nhóm binh lính vừa nhìn đã biết là không thể coi thường này chiếm cứ vị trí của các quan binh. Vương đại nhân lại xuất hiện, bên người có thêm vài võ tướng thần sắc cũng lạnh lùng như vậy và một đạo sĩ.

Giống như những người khác, sau khi mấy người này vào phòng liền hút khí liên tục. Đạo sĩ kia gật đầu với Vương tướng quân, Vương tướng quân ra lệnh cho người trong nhà thối lui đến cạnh cửa, đạo sĩ bắt đầu tác động lên đàn tế. Các quan lớn quý tộc ở kinh thành đều biết đến vị Linh Thông đạo sĩ này, nghe nói hắn đuổi ma trừ yêu rất hiệu nghiệm. Ngay cả Vương hoàng hậu và hoàng thượng cũng từng mời hắn tiến cung đuổi ma rồi.

Linh Thông đạo sĩ ở bên cạnh vừa hát vừa nhảy, khụ khụ, làm phép đuổi ma. Bên Đông cung cũng rối loạn. Sinh bệnh vài ngày, hôm nay lại mới từ trong cung trở về không bao lâu, thái tử điện hạ đột nhiên nôn ra một búng máu lớn. Tiếp theo lại nôn ra một ngụm, rồi lại một ngụm. Cái này cũng chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là dưới giường thái tử có một con rắn bò ra, còn có mấy con rết.

Bị dọa vỡ mật, tiểu thái giám bỏ chậu rửa mặt xuống chạy ra ngoài, miệng hô to: “Người đâu mau tới! Người đâu mau tới!”

Hoàng cung vì phát hiện của Vương đại nhân mà trở nên khẩn trương, Đông cung bên này lại càng là lửa cháy đổ thêm dầu. Vương hoàng hậu tới, hoàng thượng tới, ngự y tới, thống lĩnh đại nội thị vệ cũng tới. Ngũ hoàng tử bị ám sát, đang bị thương nặng ở trong Thái y viện cứu chữa, hiện tại thái tử lại hộc máu, còn có rắn rết đáng sợ, bên kia lại phát hiện khố màu minh hoàng tại một đàn tế, hoàng thượng quyết đoán hạ lệnh: “Nghiêm tra!”

Một ngày này hoàng cung và kinh thành nhất định không thể bình tĩnh, mà một ngày không bình tĩnh này trực tiếp làm cho hoàng cung và kinh thành có một đoạn thời gian rất lâu sau không thể bình tĩnh.

Sau khi đạo sĩ làm phép xong, đàn tế và những thứ trên đó cùng đồ đạc có trong phòng đều bị mang vào hoàng cung, mang đến trước mặt hoàng đế đang thịnh nộ.

Trải qua xem xét, cái khố màu minh hoàng kia là của thái tử. Tóc bị ngâm trong máu loãng kia là của thái tử, một nhúm móng tay bị nhuộm đỏ kia cũng là của thái tử. Tóm lại, những thứ dùng để hại người trên đàn tế đều thuộc về thái tử. Không chỉ như thế, Vương đại nhân còn tìm thấy trong gian phòng kia áo ngủ của thái tử, vải bó chân của thái tử, vải đỏ viết ngày sinh tháng đẻ của thái tử, chén uống nước của thái tử, một đống đồ của thái tử. Sự thật đã rất rõ ràng, có người muốn mạng của thái tử.

Kinh thành nghiêm tra, bất cứ nơi nào cũng không buông tha. Phủ đệ của Cẩn vương Thành An lại một lần nữa có rất nhiều quan binh vọt vào, mà lúc này phủ đệ của tứ hoàng tử Thành Thông hiện đang không ở kinh thành cũng bị quan binh bao vây tầng tầng. Xác con rết và xà nhà trống không trong phòng ngủ của hắn nhanh chóng bị hoàng đế phát hiện. Kết quả không cần nhiều lời, tứ hoàng tử Thành Thông cấu kết với người Miêu, ý đồ làm hại thái tử và ngũ hoàng tử. Mà Cẩn vương có tham gia hay không thì còn phải tiếp tục tra xét.

Vừa vội vừa tức, Vương hoàng hậu khóc ngất vài lần. Sau khi Thái tử nôn ra máu bị hôn mê trên giường thì vẫn bất tỉnh nhân sự, con út thì bị đâm xuyên qua bả vai, xương ngực cũng gãy, mặt mũi bầm dập hôn mê ở Thái y viện. Hoàng đế hạ chỉ, biếm Thành Thông làm thứ dân, phong ngũ hoàng tử Thành Khiêm làm Trung vương. Sau khi hoàng đế băng hà sẽ do thái tử Thành Lệ kế vị, nếu thái tử chết trước hoàng đế thì con trưởng của thái tử sẽ trở thành thái tử. Tóm lại, ngôi thái tử tuyệt đối sẽ không bị phế, cứ cho hắn đã chết thì cũng là con của hắn kế thừa đại thống, người khác ai cũng đừng có âm mưu gì với ngôi thái tử nữa.

Hoàng đế lúc này thật sự bị tức hỏng rồi. Thái tử của một quốc gia lại bị hết kẻ này đến kẻ khác hại. Vốn hoàng đế còn lo lắng thân thể thái tử có thể kế nhiệm đại thống hay không, hiện tại hắn cũng không quản nữa. Không phải thái tử có con trai sao, thái tử chết thì cho cháu trai đến kế vị, tuyệt đối không truyền cho những người khác!

Hoàng đế làm như thế cũng để nói cho Thành Lệ, không cần lo lắng hoàng đế sẽ vì sức khoẻ của hắn mà phế bỏ hắn, để hắn thanh thản ổn định làm thái tử.

Chuyện này tạm thời cứ bỏ sang một bên. Lại nói đến chuyện đàn tế. Mấy thứ của thái tử, còn có khố và tóc, móng tay của hắn chạy đến chỗ thích khách bằng cách nào đây? Đây đều là vật bên người thái tử, tóc và móng tay lại càng đừng nói nữa. Làm sao đây? Tra xét! Mọi người ở Đông cung, bao gồm thái tử phi và trắc phi, toàn bộ trở thành đối tượng bị tra xét. Dị biến lại phát sinh. Ba gã nô tài bên cạnh thái tử sau khi bị mang đi thì cổ độc phát tác mà chết. Cổ độc! Lại là cổ độc!

Rất nhiều quan binh tiến vào Đông cung, tất cả mọi người trong phủ thái tử đều bị mang đi, hoàng đế khẩn cấp phái thị vệ đại nội bảo vệ thái tử an toàn. Đến người bên cạnh thái tử còn có thể bị cổ độc khống chế, vậy bên cạnh hoàng thượng thì sao? Hoàng đế rùng mình, tra xét nghiêm ngặt cho trẫm! Cả hoàng cung cũng không được buông tha!

Lần này tra cực kì nghiêm ngặt, tẩm cung hoàng thượng có côn trùng, tẩm cung hoàng hậu có côn trùng, tẩm cung sủng phi của hoàng thượng cũng có côn trùng. Tóm lại, những nơi hoàng thượng và hoàng hậu thích tới đều có côn trùng.

“Nghiêm tra cho trẫm!!!”

Uống rượu, ăn sáng, an tâm trốn ở chỗ nào đó, nam tử thấp bé sờ cằm: “Lần này hình như chúng ta làm lớn chuyện rồi. Ha, không ngờ chỗ nào trong cung cũng có côn trùng, đám người này cũng lợi hại đấy nha.”

Ngồi đối diện hắn, nam tử cao lớn sắc mặt bình tĩnh nói: “Thái tử còn không phải hoàng thượng, thái tử chết ‘hắn’ cũng không thể lập tức đăng cơ, không bằng nhanh chóng trừ bỏ luôn hoàng thượng.”

“Chậc chậc, thật là ác độc .”

“……”

“Mạc Thế Di.”

“Gì?”

“Đêm nay…… Ừm, cái kia, ta đến phòng ngươi ngủ được không? Giường phòng ta nhỏ quá.”

“…… Được.”

“Hì hì.”

Kệ xác cái gì côn trùng với cả không côn trùng, người nào đó đêm nay muốn tiếp tục hưởng thụ tư vị được ôm ngủ tuyệt vời. Có vẻ là hắn đã nghiện rồi. Hắc hắc.