Đến đêm khuya Chu Hiểu Xuyên cũng không biết mình ngủ lúc nào. Sáng ngày hôm sau hắn giật mình tỉnh dậy, cả đêm lăn lộn khó ngủ nhưng tinh thần của hắn cũng không hề mệt mỏi, uể oải. Bởi vì dòng năng lượng thần bí đang chảy trong cơ thể hắn làm cho hắn tỉnh táo, sảng khoái, loại trừ toàn bộ cảm giác mệt mỏi về thể chất và tinh thần. Sau khi đánh răng rửa mặt, Chu Hiểu Xuyên liền đi sang nhà Trương Đại Gia. Lúc này mới là sáu giờ sáng, cho nên Trương Đại Gia và Trương Ngả Gia còn đang đắm chìm trong giấc ngủ, Chu Hiểu Xuyên phải gõ cửa chừng năm sáu phút thì cửa phòng mới được mở ra. Trương Ngả Gia mặc áo ngủ, vẻ mặt mệt mỏi ngáp dài đứng sau cửa bất mãn nói:
- Có chuyện gì mà đến gõ cửa sớm như vậy chứ? Chẳng lẽ anh không biết phá rối giấc ngủ người khác là bất lịch sự lắm sao?
Chu Hiểu Xuyên cất tiếng xin lỗi sau đó nói:
- Tôi đến nói cho cô biết một chuyện, đề nghị của cô ngày hôm qua chúng tôi đã đáp ứng...
- Đề nghị? Đề nghị gì?
Trương Ngả Gia đưa hai tay xoa đôi mắt kèm nhèm đang buồn ngủ, vẻ mặt mơ màng hỏi, đương nhiên là còn đang ngái ngủ chưa tỉnh táo. Mặt mày Chu Hiểu Xuyên xám xịt nói:
- Chính hôm qua cô mặt dày đề nghị mở nhập cổ phần, mở chi nhánh của Phòng khám thú cưng chứ gì nữa?
Có một làm gió nhẹ lạnh thổi qua, làm cho Trương Ngả Gia tỉnh táo lại không ít, xua đi cơn buồn ngủ, thần trí tỉnh táo gật đầu cười nói:
- Tôi nói rồi, như vậy mới là quyết định đúng đắn mà.
Trương Ngả Gia mời Chu Hiểu Xuyên vào trong nhà, cùng hắn bàn bạc chuyện cổ phần và thủ thục mở chi nhanh của phòng khám. Lúc này, Trương Đại Gia cũng ở trong phòng ngủ của lão bước ra. Khi thấy cảnh Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì nhếch miệng nở một nụ cười, không lên tiếng cắt đứt hai người mà xoay người về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại phòng khách không tính ra rộng lớn này nhường lại cho hai người. Lần bàn bạc này, phải đến hơn tám giờ sáng mới tạm thời chấm dứt. Chu Hiểu Xuyên đứng dậy chào tạm biệt, còn Trương Đại Gia bước từ phòng ngủ ra hỏi:
- Sao rồi? Cháu tính gia nhập cổ phần vào Phòng khám thú cưng, tính đi theo Tiểu Chu cùng nhau chữa bệnh cho thú cảnh hả?
- Vâng!
Trương Ngả Gia gật đầu xác nhận:
- Quả thực cháu có xem trọng Chu Hiểu Xuyên, cháu tin tưởng Phòng khám thú cưng ở trong tay anh ấy sẽ phát triển lớn mạnh. Hiện tại gia nhập trở thành cô đông sẽ dễ dàng hơn nhiều với việc sau này phát triển rồi mới tính tới...
- Ông cũng xem trọng Chu Hiểu Xuyên.
Nói đến đây, Trương Đại Gia đột nhiên đổi giọng:
- Nhưng mà, cháu mua cổ phần nhiều như vậy, tới hai mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty, có cảm thấy mệt mỏi lắm không?
- Mệt?
Trương Ngả Gia mỉm cười, lắc đầu nói:
- Mệt là mệt thế nào chứ? Cháu còn cảm thấy hơi ít đấy. Bỏ nhiều tiền như vậy mà chỉ có được hai mươi lăm phần trăm gốc cổ phần của công ty. Thôi, mọi chuyện cứ từ từ rồi tính tiếp vậy.
Trương Đại Gia gật đầu nói:
- Về chuyện đầu tư cháu biết nhiều hơn lão già này, cháu cảm thấy là chuyện tốt thì cứ phóng tay mà làm. Nhưng mà có một chuyện ông cần phải nhắc nhở cháu. Mặc dù có cổ phần trong Phòng khám thú cưng, đã trở thành một cổ đông, nhưng ông không hy vọng cháu khoa tay múa chân, can thiệp quá sâu vào chuyện tình của phòng khám...
Trương Ngả Gia cười hì hì, bước đến sau lưng Trương Đại Gia, đưa tay lên mát xa vai cho ông, nói:
- Ông nội, cháu hiểu ý của ông mà. Có phải ông sợ cháu không đủ chuyên môn, can thiệp lung tung, phá hủy chuyện làm ăn của phòng khám đúng không? Ông yên tâm, cháu không giống những người kia, cháu chỉ nắm chắc những cái cháu có trong tay thôi. Phòng khám thú cưng này vẫn do Chu Hiểu Xuyên chủ trì, nhiều lắm cháu chỉ đưa ra ý kiến đóng góp, tham khảo mà thôi.
- Cháu hiểu được là tốt.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Trương đại gia lại thầm than: “Nha đầu Ngả Gia này không biết đên khi nào thì mới có thể hòa thuận cùng Lân Khải đây... Ài.."
Tới Phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên liền đem quyết định của mình với Vũ Hàm, và thương nghị của mình cùng Trương Ngả Gia ra nói cho Hoàng Hiểu Uyển nghe. Về chuyện mở chi nhánh phòng khám, Hoàng Hiểu Uyển rất động tâm, nhưng việc mở chi nhánh không phải cứ nói là mở được. Trước tiên, phải tìm được mặt bằng đẹp, không cần lớn nhưng không được quá nhỏ, phải là nơi có địa thế đẹp. Ngoài ra còn phải trang trí, chưa tính đến thông báo tuyển dụng, rồi mua sắm trang thiết bị. Tính sơ sơ cũng phải mất vài tháng mới có thể khai trương phòng khám. May mắn là tất cả mọi chuyện đều được Trương Ngả Gia chủ động gánh vác, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển không cần bận tâm, cho nên sẽ không bị trễ nải công việc của phòng khám hiện tại.
Mấy ngày kế tiếp, công việc làm ăn của phòng khám vẫn rất thuận lợi. Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển tuy bận rộn luôn chân luôn tay nhưng vui vẻ vô cùng. Thời gian nhanh chóng trôi đi, nháy mắt đã qua được một tuần. Trong một tuần này, Chu Hiểu Xuyên lại đạt được hai luồng năng lượng thần bí, khiếnênsợi năng lượng thần bí trong cơ thể của hắn đã to dần lên cỡ bằng cây tăm, ánh sáng tỏa ra như ngọc, mà nhìn kỹ lại giống như mầm cây đậu mới mọc. Tuy rằng sợi năng lượng thần bí lại thay đổi bộ dáng, nhưng Chu Hiểu Xuyên không phát hiện ra năng lực mới lạ gì.
Hôm nay cũng là một ngày bận rộn, từ lúc mở cửa tới lúc trời tối đen. Sau khi từ biệt Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên ngồi lên chiếc xe đạp cũ nát của mình cút kít đạp về tiểu khu Ngân Hạnh. Trên đường về nhà, Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy bóng người quen thuộc, hắn liền đạp xe lại trước mặt người kia, phanh xe lại và cười hỏi:
- Cảnh sát Lâm, dẫn chó đi đâu vây? Đang đi tuần tra hả?
Đứng trước mặt Chu Hiểu Xuyên chính là chủ nhân của A Hổ, nữ cảnh sát Lâm Thanh Huyên
- Ầy, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là bác sĩ Chu, anh đang đi dạo chơi hay là vừa mới đi làm về đấy?
Lâm Thanh Huyên học theo giọng điệu của Chu Hiểu Xuyên vui đùa nói. Chu Hiểu Xuyên nhịn không được phải bật cười trả lời:
- Vừa mới đi làm về, đang chuẩn bị về nhà nấu ăn, kiếm gì bỏ bụng chứ đói quá rồi.
Lâm Thanh Huyên cũng sảng khoái cười, đáp lời:
- Tôi cũng vừa mới tan ca, ở nhà nhàn rỗi cũng chán, dẫn A Hổ đi dạo chơi, sẵn tiện tuần tra luôn.
- Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng cô phải chấp hành nhiệm vụ mặc thường phục chứ.
Nói đùa một lúc, Chu Hiểu Xuyên nhớ lại một chuyện vội hỏi:
- À, vụ án kia tiến triển đâu rồi? Thủ phạm gây ra mấy cái chết thần bí đã bắt được chưa?
- Tuy rằng chưa bắt được nhưng cũng đã có manh mối, tôi tin rằng không bao lâu nữa thì có thể gô cô hắn đưa ra ánh sáng.
- Vậy thì tốt rồi...
Chu Hiểu Xuyên chưa kịp nói xong thì đột nhiên hắn thấy mộ tia ánh sáng mỏng manh phía sau lưng Lâm Thanh Huyên khoảng mười mét lóe lên.
- Mau tránh ra…
Chu Hiểu Xuyên không cần suy nghĩ, một tay kéo lấy Lâm Thanh Huyên ôm vào trong lòng, muốn lăn người qua một bên tránh né. Nhưng tốc độ của ánh sáng kia quả thực quá nhanh, nháy mắt đã đến gần sau gáy Lâm Thanh Huyên, cách hai, ba thước. Mục tiêu nhắm tới là sau gáy Lâm Thanh Huyên.