Chương 84: Động cơ của hung thủ

Về tới Phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên lập tức vùi đầu vào công việc, khiến cho hai ngày kế tiếp hắn dường như chỉ đi đến hai nơi, một là căn hộ của hắn, hai là Phòng khám thú cưng. Trong hai ngày này, tuy rằng Chu Hiểu Xuyên nhận thêm được hai dòng năng lượng thần bí nữa nhưng sợi năng lượng thần bí kia vẫn không có gì thay đổi lớn cả. Đối với chuyện này, hắn không lấy gì làm thấy vọng cả, ngược lại nó giúp cho hắn càng thêm nỗ lực, tự tin hơn.Còn cái tên Ngôn Vũ kia muốn trả thù cũng không thấy mò tới, có lẽ hắn sợ rồi hoặc là hắn đang tính toán một âm mưu chu toàn hơn.

Một tuần trôi qua rất nhanh, ngay khi mắt Chu Hiểu Xuyên đã quên mất thời gian là bao lâu thì Lâm Thanh Huyên bỗng dưng dẫn một nữ cảnh sát xinh đẹp đến Phòng khám thú cưng. Mắt nhìn những con thú những con thú ngoan ngoãn nằm trên bàn trị liệu để chữa bệnh mà không chút phản kháng nào làm Lâm Thanh Huyên không khỏi có chút tò mò lẫn cảm khái nói:

- Sinh ý của cái phòng khám này kinh thật, chả suy giảm chút nào. Ai… Sao mấy con thú ở đây lại ngoan ngoãn như vậy chứ? Tôi nhớ mấy phòng khám khác, mỗi khi khám bệnh, đặc biệt là khi tiêm, truyền dịch các thứ đều phải trói vào mới dám làm mà.

Chu Hiểu Xuyên lúc này đang khám bệnh cho một con thỏ bị gãy tai, nghe thấy Lâm Thanh Huyên nói mới ngẩng đầu lên, cười trả lời:

- Ui! Tôi còn tưởng ai lên đây, thì ra là Lâm Thanh Huyên, Lâm đại cảnh quan giá lâm. Nếu cô không có chuyện gì gấp thì ngồi đấy đợi tôi một lát.

- Không vội, anh cứ làm việc của mình đi.

Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, cùng nữ cảnh sát kia ngồi xuống. Chu Hiểu Xuyên cũng không để hai người bọn họ chờ quá lâu, nhanh chóng băng bó cho con thỏ bị gãy tai, nhân lúc phóng khám vẫn còn vắng thì tới trước mặt hai người hỏi:

- Uống trà nha?

Lâm Thanh Huyên xua tay nói:

- Không cần khách khí, chúng tôi không khát.

- Hai người không khát nhưng tôi thực sự khát đây. Từ sáng đến giờ chả được hụm nào cả.

Chu Hiểu Xuyên cười cười, lập tức rót lấy một chén trà, mở ra uống một hớp lớn rồi mới hỏi tiếp:

- Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì thế? Ai… A Hổ đâu? Sao cô không mang theo?

- A Hổ đang ở đồn công an trực ban rồi, không phải anh nói rằng không nên cho nó về hưu sớm đó sao? Hiện tại tôi đang làm theo đúng lời anh nói đây, quả thực có nó thì hiệu suất phá án cao hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Huyên dùng vấn đề về A Hổ để bắt đầu vào đề tài chính:

- Tôi hôm nay đến đây là muốn nói cho anh biết cái vụ án kia quả nhiên đúng như những gì anh phân tích. Chúng tôi theo đó đã lần ra được những manh mối khác và ngày hôm qua cuối cùng cũng đã bắt được hung thủ về quy án…

Nói tới đây, Lâm Thanh Huyên hơi dừng lại, sau đó mới cảm khái nói:

- Lần này đã được anh hỗ trợ nhiều, nói cách khác nếu không có anh thì đừng nói đến phá được án, bắt được hung thủ mà rất có thể sẽ quy thành án tự sát théo như lời tên Ngôn Vũ nói. Đến khi đó thì sẽ mất hết mặt mũi của cảnh sát huyện Phương Đình.

Chu Hiểu Xuyên khoát tay nói:

- Đừng đổ hết công lao lên đầu tôi thế, phá án còn lâu dài, chủ yếu đều là do cố gắng của cảnh sát các người.

Sau đó hắn lại giả bộ ngượng ngùng, nói giỡn:

- Cô mà mà cứ khen nữa làm tôi ngượng lắm. Nhưng mà cô cứ tâng bốc tôi một chút nữa đi cho tôi lâng lâng …

Hắn vừa làm vừa diễn cảm khiến Lâm Thanh Huyên không nhịn được phải bật cười. Cười được một lúc, Lâm Thanh Huyên ngừng cười, thở hổn hển nói:

- A đúng rồi, cái tên Ngôn Vũ kia có tìm anh gây phiền toái không?

- Không có.

Chu Hiểu Xuyên lắc đầu trả lời. Thực ra thì hắn rất mong Ngôn Vũ tới trả thù, như vậy hắn có thể tiện tay giáo huấn, cho tên Ngôn Vũ kia sợ từ giờ đến lúc xuống lỗ luôn. Bất quá điều làm hắn thất vọng chính là, tên Ngôn Vũ kia to mồm là vậy những vẫn chưa hề xuất hiện chứ đừng nói đến trả thù.

“Mọe nó… Chỉ gáy mà không dám làm à? Không có gan mà cũng dám gáy. Tưởng to mồm là ngon lắm sao? Hay thích để tao chờ dài mõm rồi mới xuất hiện? Chẳng nhẽ nó tính thể này để mình lo sợ suốt ngày đêm? Mẹ nó… Ngu vãi cả @#$#@!” Vốn Chu Hiểu Xuyên đã quên béng mất chuyện về Ngôn Vũ rồi, bây giờ Lâm Thanh Huyên nhắc lại mới làm hắn chửi ầm lên trong đầu. Tất nhiên, Lâm Thanh Huyên chả biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ nói:

- Không có là tốt rồi.

Sau đó lại nở nụ cười, đánh, đánh giá từ trên xuống dưới Chu Hiểu Xuyên rồi tò mò hỏi:

- Ây, Hiểu Xuyên, sao anh không hỏi động cơ giết người của hung thủ là gì? Anh là người vạch ra các chứng cứ mà không hứng thú với mục đích của hung thủ sao?

Chu Hiểu Xuyên mỉm cười lắc đầu:

- Có cho rằng tôi là Holmes à? Cho dù có là Holmes cũng đâu thể phân tích ra động cơ của hung thủ chứ? Tôi không hỏi bởi vì tôi biết cô thích thì nói còn không thì có hỏi cũng chả nói. Hờ! Hờ!

- Nguyên lai là vậy, tôi còn tưởng anh thực sự không có hứng thú với chuyện này.

Lâm Thanh Huyên nhịn không được bật cười, quay đầu nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình, nói:

- Nhiêu Xảo, em đem động cơ của hung thủ nói cho Chu tiên sinh đi.

- Rõ.

Nhiêu Xảo nhìn Hiểu Xuyên với ánh mắt cổ quái, rồi bắt đầu nói, giọng có chút hưng phấn:

- Chu tiên sinh, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, hung thủ họ Hùng tên Cường, là một người đứng đầu của một tổ chức xã hội đen! Còn nạn nhân là bồ của Hùng Cường, vốn bởi vì gần đây có bạn trai mới nên mới chia tay với Hùng Cường, đồng thời cũng muốn đòi thêm phí chia tay. Nhưng trong thời gian cặp kè vời Hung Cường thì nạn nhân đã biết được nhiều bí mật không nên biết như là buôn thuốc phiện nên cô ta bắt đầu dọa dẫm vơ vét tài sản và cũng đem luôn việc đó viết vào trong quyển sổ nhật ký. Bất quá nạn nhân không ngờ rằng Hùng Cương giả vờ đáp ứng yêu cầu của mình, cuối cùng đã bị Hùng Cường hãm hại, bày ra hiện trường giả để đánh lạc hướng cơ quan chức năng…

Nguyên toàn bộ những thứ điều tra đã được Nhiêu Xảo nói qua một lần nghe rất êm tai.