Tuy không ai có thể thấy rõ ánh mắt của Ngôn Vũ nhưng A Hổ lại có thể tinh nhạy nhận ra nó, lập tức hớt lẻo:
- Ê, con người, mặc dù tên kia đang xin thứ lỗi ngươi nhưng trong ánh mắt hắn có hung quang, hiển nhiên trong lòng rất bất mãn! Nếu ta đoán không sai thì lúc này hắn rất hận ngươi, đang tính kế để trả thù!
Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, ra vẻ hiểu, cười lạnh nghĩ: “Thằng này mà thật tâm xin lỗi thì trời sập!”
Đợi đến khi Ngôn Vũ ngẩng đầu lên, Chu Hiểu Xuyên mới nói:
- Thôi, tôi cũng không muốn phí thời gian với anh nữa. Lời xin lỗi của anh, tôi miễn cưỡng chấp nhận. Bất quá anh đừng cho rằng tôi không biết tuy anh đang xin lỗi nhưng trong lòng thì lại thầm chửi rủa tôi, đồng thời cũng đang lên tính đường trả thù tôi…
Ngôn Vũ nói vậy liền cả kinh, nhìn Chu Hiểu Xuyên như gặp quỷ, thầm nghĩ: “Hắn biết rõ được trong lòng mình nghĩ cái gì, chẳng lẽ hắn có thể đọc được suy nghĩ người khác? Không thể nào, có lẽ hắn chỉ đoán mò thôi, trên đời này làm gì có điều đấy tồn tại chứ! Đúng như vậy, nhất định là hắn chỉ đoán mò trúng mà thôi!”
Chu Hiểu Xuyên cũng không biết trong lòng Ngôn Vũ nghĩ gì, nhưng vẫn nói:
- Tuy rằng anh là một cảnh sát, tôi chỉ là một thường dân, bất quá tôi không có sợ anh đâu. Nếu anh muốn trả thù cứ làm luôn đi! Chẳng qua tôi chỉ muốn nói với anh một câu rằng đến lúc đó anh muốn nói xin lỗi thì tôi vẫn có thể cho qua!
Chu Hiểu Xuyên nói nhưng lời này rất khí phách, thập phần tự tin, khiến những người nghe ở đây không tự chủ được mà gật đầu. Hắn thực sự không sợ bởi hắn có năng lực thần bí ở trong người, điều này giúp hắn rất tự tin. Chỉ còn mỗi Ngôn Vũ khi nghe những lời nói này thì âm thầm cười lạnh không ngớt: “Không hổ là thằng ngu thích tỏ ra nguy hiểm, nói dối mà thở không gấp, mặt không đỏ. Thử xem, tới lúc mày không có đám người Lâm Thanh Huyên hỗ trợ thì có còn dám to còi như vậy nữa không?...”
Tất nhiên, Chu Hiểu Xuyên cũng chả thèm đoán coi tên Ngôn Vũ kia đang tính cái gì cả, chỉ hướng qua Lâm Thanh Huyên mỉm cười, nói:
- Được rồi, mọi người còn bận, tôi xin phép về phám khám của mình trước, bên đó còn khá nhiều việc.
- Để tôi tiễn anh xuống lầu.
Lâm Thanh Huyên nói xong tính đi cùng với Chu Hiểu Xuyên xuống lầu, bỗng nàng đột nhiên nhớ đến chuyện vừa nãy, tò mò hỏi:
- Ây, ây! Chu Hiểu Xuyên, vừa rồi anh làm cách nào phát hiện ra nhưng manh mối đó vậy? Chẳng lẽ ngoại trừ làm bác sĩ thú y ra thì anh có học qua cách phá án sao?
Thắc mắc này của Lâm Thanh Huyên cũng chính là thắc mắc của tàn bộ cảnh sát ở đây. Trong tích tắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Chu Hiểu Xuyên. Hắn mỉm cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ thú y thôi, đâu dễ dàng hiểu được những thứ về phá án chứ! Những tình tiết vụ án tôi vừa nói xong đều là do nó cho tôi biết đấy.
Nói xong, hắn chỉ vào A Hổ đang đứng cạnh Lâm Thanh Huyên.
- Anh nói là A Hổ cho anh biết?
Lâm Thanh Huyên ngây cả người ra, những cảnh sát khác cũng tương tự như vậy, trong đầu đều có một dòng suy nghĩ: “A Hổ là một con chó không hơn không kém thì làm sao có thể phân tích được vụ án chứ?”
Về phần Ngôn Vũ thì lại xanh lét mặt, giơ tay chỉ về phía Chu Hiểu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi, dùng âm thanh run rẩy chất vấn:
- Ý của mày là… là… tao không bằng một con chó sao? Khinh người quá đáng! Mày thực khinh người quá đáng…
Chu Hiểu Xuyên không ngờ Ngôn Vũ lại hiểu lầm ý của hắn, nhưng hắn không tính giải thích gì với tên cảnh sát nửa muà kia, đơn giản là cười lạnh hồi đáp:
- Khinh người quá đáng? Ha… ha… Ừ đó, sao nào?
- Mày… Mày…
Ngôn Vũ giận tím mắt, muốn nhào lên giáo huấn Chu Hiểu Xuyên nhưng lại bị các cảnh sát ở xng quanh ngăn lại. Đến lúc này thì Lâm Thanh Huyên với những cảnh sát khác mới phản ứng trỏ lại, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, trong lòng đều nghĩ: “Đang ngẫm về lời nói của anh ta thì không ngờ nó lại thành lời nhục mạ. Thiệt tình, A Hổ chỉ là chó thôi, lấy đâu ra trí thông minh để phá án chứ…”
Còn Chu Hiểu Xuyên thì hắn lại lắc đầu cười khổ, trong lòng bất đắc dĩ: “Năm nay là năm gì vậy? Sao mình nói cái gì mà cũng chả có ai tin? Ai~~~, đúng là nghịch đời mà!”
- Anh nha! Không chịu buông tha cho người ta.
Lâm Thanh Huyên bật cười “hì hì” một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng Chu Hiểu Xuyên:
- Được rồi, mau đi thôi, nếu anh còn ở lại đây thì sẽ khiến cho người nào đó đột tử mất!
Cô quay lại liếc mắt nhìn Ngôn Vũ, trong ánh mắt có sự vui sướng khi người khác gặp họa.
- OK, chúng ta đi.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu, không giải thích gì thêm nữa, bởi hắn rõ càng giải thích càng rối.
- Khoa đã!
Ngay lúc Chu Hiẻu Xuyên và Lâm Thanh Huyên vừa nhấc chân lên thì Ngôn Vũ gọi giật lại. Chu Hiểu Xuyên xoay lại nhìn hắn nói:
- Chuyện gì?
Ngôn Vũ vật vã lắm mới đè được cơn tức xuống, thở hổn hển nói:
- Mày mau xóa cái đoạn ghi âm kia đi!
Xem ra hắn vẫn lo lắng Chu Hiểu Xuyên sẽ chỉnh sửa lại đoạn ghi âm kia rồi đăng lên inte, gây bất lợi cho hắn.
- Ghi âm? Cái gì ghi âm cơ?
Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười:
- Tôi hù anh thôi, căn bản không hề ghi âm. Anh nên biết là bộ nhớ cái điện thoại Qmobile cùi của tôi có hạn, nhiều nhất chỉ ghi được cơ mấy chục giây là cùng, làm sao có thể ghi âm được lâu vậy chứ?
Ngôn Vũ không hề tin, nói:
- Không có ghi âm? Tao không tin, đưa cái đoạn thoại của mày ra đây!
- Đưa di động cho anh? Nhưng mà tôi sợ mất lắm! Lâm Thanh Huyên, cô kiểm tra đi, rồi nói cho anh ta biết trong chiếc điện thoại này có ghi âm hay không.
Dứt lời, Chu Hiểu Xuyên nhét cái QMobile của mình vào trong tay Lâm Thanh Huyên. Lâm Thanh Huyên nhận lấy chiếc điện thoại, kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới ngẩng đầu lên nói:
- Quả thực không có.
Đối với Lâm Thanh Huyên, Ngôn Vũ thập phần tin tưởng, tuy rằng hiện tai có vẻ như cô đang đứng về phía Chu Hiểu Xuyên. Cho nên khi nghe Lâm Thanh Huyên nói xong, vẻ mặt Ngôn Vũ hết sức đặc sắc, phải ước chừng vài giây đồng hồ hắn mới tỉnh lại, run run chỉ tay vào mặt Chu Hiểu Xuyên, nghẹn họng nói:
- C… Cái… Cái gì? Không có ghi âm? Tao lại để… một thằng bác sĩ thú y như mày lừa sao?
Chu Hiểu Xuyên nhún vai một cái, nói:
- Ngu thì bị lừa, trách ai được!