Chương 76: Mưu sát chứ không phải tự tử

Tạm biệt Sir Alex

May mắn là Chu Hiểu Xuyên hiểu được chỗ này không nên cười, cho nên hắn cố gắng nhịn cười, bước chân vào trong căn phòng đang mở rộng cửa. Lúc vừa bước chân vào phòng, Chu Hiểu Xuyên liền nhìn thấy Lâm Thanh Huyên cùng với những cảnh sát đồng nghiệp khác đang đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng thảo luận quan điểm và kiến thức nghiệp vụ. Lâm Thanh Huyên đang quay lưng về phía cửa cho nên không phát hiện Chu Hiểu Xuyên đang bước vào trong phòng. Mà vị cao nhân vừa đạo văn của thám tử Conan kia có vẻ mặt mười phần tin tưởng, biểu hiện kiểu “Ta không nói thì thôi mà đã nói thì chuẩn hơn Lê Duẩn”, tướng mạo người này khá anh tuấn, có thể so sánh với những ca sĩ, diễn viên Hàn Quốc. Hắn đứng gần đám người Lâm Thanh Huyên trình bày cách nhìn của hắn về vấn đề hiện tại:

- Mọi người hãy nhìn xem, bên trong căn nhà này rất sạch sẽ gọn gàng, từ đó suy ra không có dấu vết của việc vật lộn hay lục soát. Mà theo khám nghiệm pháp y, trong dạ dày và miệng nạn nhân có dấu hiệu của cồn, chắc chắn trước khi nạn nhân chết đã uống bia rượu, hơn nữa uống không ít. Ngoài ra, căn cứ theo những điều hàng xóm xung quanh cung cấp, hai ngày trước, nạn nhân cùng với bạn trai của mình xảy ra tranh cãi kịch liệt, thậm chí xảy ra bạo lực. Mà điều quan trọng nhất, có thể chứng minh nạn nhân tử tử, đó là bức ‘Di thư’ mà nạn nhân để lại, nội dung đại khái của nó là: “Tôi đã chán ghét cuộc sống này lắm rồi, tôi muốn chấm dứt tất cả…”

Sau khi thao thao bất tuyệt, đem cách nhìn của mình trình bày một lần. Hắn ta đưa tay nâng cặp kính gọng vàng trên sống mũi lên, đưa ra một kết luận tổng thể:

- Từ những dấu hiện tại của hiện trường, nơi nạn nhân sống và chứng cứ của những người sống xung quanh cung cấp thì chúng ta có thể kết luận được rằng nạn nhân sau khi đau khổ vì tình, không chấp nhận được sự thực, không tìm ra lối thoát trong vòng luẩn quẩn cho nên mới quẫn bách tự sát!

Mấy nhân viên cảnh sát nghe người này nói xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói:

- Ngôn Vũ nói như vậy quả thực cũng có lý…

Ngôn Vũ nở nụ cười với vẻ đắc ý, đưa ánh mắt nhìn Lâm Thanh Huyên, vẻ mặt khoe khoang cộng thêm chút chờ mong nói:

- Thanh Huyên, em thấy điều tra lần này thế nào?

- Khó mà nói!

Lâm Thanh Huyên cũng không để cho hắn thỏa mãn, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc đáp:

- Tôi sẽ không dễ dàng kết luận nguyên nhân cái chết, phải điều tra kỹ lưỡng mới đươc. Mặt khác, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, mong anh gọi tôi là Lâm Thanh Huyên hoặc là cảnh sát Lâm, đừng gọi là Thanh Huyên. Quan hệ giữa hai người chúng ta chưa thân thiết tới mức độ như vậy.

- Manh mối và chứng cứ đã rõ rành rành rồi. Đây chính là một vụ tử tử vì tình, em cần gì phải lãng phí thời gian ở đây nữa?

Ngôn Vũ nói, trực tiếp bỏ qua mấy câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Huyên luôn. Lâm Thanh Huyên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục quan sát phòng ngủ, cố gắng tìm thêm manh mối để điều tra vụ án.

- Lâm…

Chu Hiểu Xuyên đang tính gọi Lâm Thanh Huyên, sau đó đưa điện thoại cho cô ta, đúng lúc ấy thì A Hổ nhảy xổ tới trước mặt của hắn, vẻ mặt nó vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Ê, tên nhân loại kia, làm sao ngươi đến được đây vậy? Ngươi đâu phải cảnh sát, làm sao có thể bước vào trong hiện trường vụ án đã được phong tỏa.

Chu Hiểu Xuyên cầm cái điện thoại di động màu trắng của Lâm Thanh Huyên ra, hướng tới mặt A Hổ cười khổ nói:

- Điện thoại đi động của chủ nhân mày bị rơi, tao nhặt được cho nên tìm tới đây để trả lại. Còn chuyện làm sao tao vào được trong này thì chính tao cũng chịu thoai!

- Lạ thật, những tên cảnh sát giữ trật tự làm sao có thể để người không có phận sự tiến vào đây được?

Sau khi than thở một tiếng, ánh mắt A Hổ đột nhiên phát sáng, sau đó hưng phấn nói:

- Thôi bỏ qua đi, ngươi tới đúng lúc lắm. Hãy giúp ta chút chuyện nhanh lên!

Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, chần chừ hỏi:

- Tao có thể giúp mày chuyện gì?

A Hổ vội vàng nói:

- Giúp ta nói với chủ nhân rằng, đây là một vụ mưu sát. Nạn nhân bị người ta giết chết chứ không phải là tự tử!

Lúc trước, A Hổ cực kỳ buồn rầu, suy nghĩ mãi không biết làm sao báo cho chủ nhân của mình biết manh mối vụ án mình phát hiện ra để có thể chứng minh rằng tuy nó đã già nhưng bản lĩnh phá án thì vẫn còn pro lắm. Chính vì vậy, khi nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên, A Hổ mới tỏ vẻ khẩn cấp và hưng phấn như vậy

- Cái… Cái gì? Mày nói đây là một vụ mưu sát?

Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc hỏi. A Hổ gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là một vụ mưu sát ngụy tạo hiện trường. Nhưng mà tại sao ngươi lại tỏ vẻ kinh ngạc như vậy?

Chu Hiểu Xuyên chỉ tay vào trong phòng ngủ, nơi cảnh sát và Ngôn Vũ đang đứng nói:

- Không phải sao? Vị cảnh sát trong kia mới tự tin tuyên bố rằng đây là một vụ tự sát. Hơn nữa còn liệt kê ra một đống chứng cứ, cái nào nghe cũng hợp lý cả mà!

- Hợp lý cái rắm!

Không để Chu Hiểu Xuyên nói hết lời, A Hổ liền cắt đứt lời của hắn, kích động nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cái thằng chết tiệt Ngôn Vũ thì biết cái gì, nói tầm bậy tầm bạ. Vụ án này chính xác là mưu sát, làm sao có thể là tự tử được chứ?

Thấy A Hổ và Ngôn Vũ, một người một chó cứ khăng khăng là mình đúng, một người nói là tự sát, một kẻ là mưu sát. Chu Hiểu Xuyên cũng hứng thú, vội hỏi:

- Mày chắc chắn đây là mưu sát, vậy có chứng cứ gì không? Phải có chứng cứ thuyết phục thì tao mới có thể nói cho chủ nhân của mày và mấy cảnh sát kia tin đây là một vụ mưu sát. Chứ nói không thì chả ai tin đâu, có đôi khi còn chửi tao là dã nguy còn tỏ ra nguy hiểm nữa đấy!

- Chứng cứ à? Đương nhiên là có.

A Hổ nói:

- Ta ngửi được mùi ở trong phòng thì ngoài mùi của nạn nhân ra thì còn có mùi của bạn trai cô ấyvà một mùi của một gã đàn ông lạ nữa, mùi của người này cũng có trên người nạn nhân, hơn nữa còn tỏa ra từ ngoài cửa cho đến cả phòng ngủ, thậm chí đến cả bên cửa sổ. Bởi vậy có thể suy đoán được rằng, nạn nhân bị gã đàn ông này chuốc cho say rượu, sau đó được đưa về nhà, kế đến là đẩy nạn nhân từ cửa phòng ngủ xuống dưới. Ngụy tạo thành cảnh tượng tự tử.

Sau khi nghe A Hổ nói xong, Chu Hiểu Xuyên nhịn không được nợ nụ cười khổ nói:

- A Hổ, chứng cứ của mày đưa ra khó có thể nói rõ ràng với người khác, làm cho người ta tin thì càng khó hơn. Tao không thể chạy lại nói với chủ nhân của mày rằng, ở trong phòng này ngoài mùi của nạn nhân và bạn trai nạn nhan thì còn có mùi của một người đàn ông khác chính là kẻ giết chết nạn nhân được. Bọn họ sẽ cho rằng tao bị điên, phá rối quá trình điều tra chứ làm sao tin tưởng được. Dù sao mày cũng phải hiểu, khứu giác của con người thua xa loài chó, không thính như chúng mày đâu!

- Nói cũng đúng!

A Hổ chợt hẫng hụt, không còn hưng phấn như lúc ban đầu. Lúc trước nó còn muốn phá án lập công để chứng minh bản thân mình chưa già, còn có chỗ hữu dụng, nhưng xem ra nguyện vọng của nó khó có thể dễ dàng đạt được. A Hổ thở dài một hơi, than thở nói:

- Ầy dà... Hung thủ thật sự vô cùng giảo hoạt, ngoài mùi trên cơ thể ra thì không lộ ra manh mối gì khác. Nếu có manh mối gì có tính quyết định, hoặc là có nhân chứng chứng kiến tận mắt thì quá tốt rồi.

- Đúng vậy!

Chu Hiểu Xuyên thở dài tán thành :

- Nếu vụ án này đúng là vụ mưu sát như lời của ngươi mà không phải là tự sát thì những cảnh sát này tìm không ra chân tướng sự việc, kết luận rằng tự sát thì sẽ rất oan uổng cho nạn nhân!

Đúng lúc đó, có một âm thanh yếu ớt vang lên lọt vào tai Chu Hiểu Xuyên và A Hổ :

- Tôi... Tôi nhìn thấy tận mắt mọi chuyện xảy ra. Nhưng mà tôi không phải là con người, bằng chứng sẽ không có hiệu lực. Nhiều lắm thì có thể coi là một con chuột nhìn thấy mọi chuyện mà thôi...