Lâm Thanh Huyên cũng ngồi xổm xuống, ngay bên cạnh Chu Hiểu Xuyên, nàng dường như muốn kể rõ với Chu Hiểu Xuyên, hoặc là tự than thở nói:
- Không biết có phải là vì A Hổ đã già quá rồi không? A Hổ đã chừng mười tuổi, có thể tính là một con chó đã già rồi. Những vết thương trong quá trình huấn luyện và thi hành nhiệm vụ lúc nó còn trẻ hình như gần đây có dấu hiệu tái phát. Khoảng thời gian này, mọi người trong đồn công an hay đùa nói: “A Hổ già rồi, không biết có sức mà ăn cơm nữa không?” Tuy rằng A hổ không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng tôi nghĩ rằng ít nhiều nó cũng hiểu được ý tứ của bọn họ thông qua lời nói. Thời gian gần đây nó có vẻ bực bội, tinh thần không được thoải mái, vui vẻ.
Nói đến đây, cô thầm thở dài một hơi, vuốt đầu A Hổ, dịu dàng nói:
- Trước đây tôi đã cân nhắc có nên để A Hổ ở nhà, thu xếp cho nó những ngày cuối đời, không cần phải đến đồn công an làm việc nữa. Nó khổ cực cả đời rồi, những ngày cuối đời cũng nên có một khoảng thời gian nhàn nhã!
Đang chăm chú khám bệnh cho A Hổ, đồng thời nghe Lâm Thanh Huyên kể chuyện, đột nhiên Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu lên nói:
- Ý nghĩ này của cô đúng là vì sức khỏe của A Hổ, không có gì là sai cả. Nhưng cô có nghĩ tới cảm nhận của nó không?
- Hử? Cảm thụ của nó?
Lâm Thanh Huyên lặng đi một chút, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, vẻ mặt mê mang, nghi ngờ hỏi:
- Ý của anh là sao?
Vốn dĩ lúc Lâm Thanh Huyên mới kể đầu đuôi câu chuyện thì Chu Hiểu Xuyên cũng phiên dịch cho A Hổ nghe. Kết quả, khi A Hổ nghe được tính toán của Lâm Thanh Huyên cho nó cáo lão từ quan, về quê hưởng phúc, nó lập tức bực bội. Tuy rằng nó có nghe qua điển cố ‘Liêm Pha già rồi, không biết có thể ăn cơm hay không?’ và dù cũng không biên tên Liêm Pha ấy là thần tiên phương nào, bất quá nó lại cho rằng bản thân nó tuy là già yếu nhưng đủ bản lĩnh để bắt lũ tôm tép đầu đường xó chợ. Những vụ án lớn có lẽ nó không làm được nữa nhưng những vị lặt vặt thì nó vẫn còn dư sức. Hơn nữa, bản thân A Hổ quen với bận rộn rồi, không thích yên tĩnh. Nếu mà nó theo lời Thanh Huyên nói, về nhà hưởng phúc thì sẽ có nhiều thứ không quen, nói không chừng, còn sinh ra những tật xấu gì không biết. Đáng tiếc rằng nó không thể nói chuyện được với Lâm Thanh Huyên, chỉ đành trông cậy vào Chu Hiểu Xuyên truyền đạt ý kiến của nó cho cô chủ nghe. Còn Lâm Thanh Huyên chỉ nghe thấy nó phát ra những tiếng “Ô ô” lại tưởng nó sợ hãi, đưa tay ra xoa đầu nó an ủi. Lúc này Chu Hiểu Xuyên đã khám cho A Hổ xong rồi, hắn liền đứng dậy nói:
- Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thấy A Hổ cũng không muốn ‘về hưu’ sớm như vậy. Dường như nó cho mình vẫn còn chút tác dụng, vẫn có thể giúp các cô phá được những vụ án không quá phức tạp.
- Là như vậy à?
Lâm Thanh Huyên ngẩng đầu lên nhìn Chu Hiểu Xuyên theo bản năng, nhât thời lâm vào trầm tư, chắc hẳn là đang lo lắng làm thế nào để an ủi A Hổ.
- Ơ!...
Chu Hiểu Xuyên cũng đột ngột ngây người, ánh mắt không tự chủ được mà híp lại. Vốn hôm nay Lâm Thanh Huyên vì nghỉ phép cho nên không mặc đồng phục cảnh sát, mà thay vào đó là một chiếc áo thun T-shirt thời trang. Lúc nãy ngồi ngay bên cạnh thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ cô ta đang cúi xuống an ủi A Hổ, cho nên để hở xuân quang, toàn bộ đều lọt vào mắt Chu Hiểu Xuyên, không sót cái gì.
“Quả thực là xinh đẹp!” Nhìn thấy bộ ngực to tròn, trắng như mỡ đông, Chu Hiểu Xuyên nhìn suýt lác cả mắt. Mặc dù Lâm Thanh Huyên không nhận ra được cảnh xuân của mình lộ ra ngoài, nhưng A Hổ nhạy cảm lại phát hiện ra mọi chuyện. Tuy rằng nó rất có hảo cảm với Chu Hiểu Xuyên, nhưng do trung thành bảo vệ chủ nhân nên nó nhanh chóng đứng lên nhe răng nhếch miệng uy hiếp Chu Hiểu Xuyên:
- Ê, tên nhân loại kia, đang nhìn đi đâu đấy? Có tin hay không ta tợp một phát là mất luôn công cụ gây án không?
- Công cụ gây án?
Chu Hiểu Xuyên sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó mới kịp phản ứng, hiểu được những lời của A Hổ. Mặt mày xám xịt nói:
- Fuck! Sao mày ác dữ vậy hả?
Lâm Thanh Huyên không hiểu chuyện gì, thấy A Hổ tự nhiên nhe răng múa vuốt với Chu Hiểu Xuyên, vội vàng túm lấy vòng cổ giữ lại rồi mắng xối xả một trận khiến A Hổ tràn đầy ủy khuất. Là kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện, Chu Hiểu Xuyên lè lưỡi xin lỗi A Hổ, sau đó hướng Lâm Thanh Huyên nói:
- Được rồi, cô không cần mắng A Hổ nữa, thật ra nó không có ác ý mà. À, nhìn vào tình hình sức khỏe của A Hổ, tôi sẽ cho nó uống một ít Vitamin, cùng với chất kích thích tiêu hóa. Sau này, cô cố gắng cho nó uống đúng liều, đúng buổi thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Mặt khác, còn một việc nữa là tuổi tác hiện tại của A Hổ đã khá lớn tuổi cho nên chức năng của bộ máy tiêu hóa cũng đã không còn được như trước kia, cho nên khi cho nó ăn, cố gắng chọn những thức ăn dễ tiêu hóa một chút.
Lâm Thanh Huyên sờ cằm đáp:
- Được rồi, đã làm phiền anh rồi!
Sau đó nhíu mày nói thầm: “Trong trụ sở công an bọn mình, mọi người hay mua đồ ăn vặt cho A Hổ, xem ra sau này về đồn phải cấm tuyệt đối chuyện này mới được!”
Đáng thương là nhân vật chính A Hổ, khoảng thời gian được cho ăn vặt vào buổi chiều nó thích nhất sẽ đi về nơi xa sau ngày hôm nay. Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đưa thuốc cho Lâm Thanh Huyên, bỗng một giọng hát du dương từ trong túi quần của Lâm Thanh Huyên truyền ra, điện thoại của nàng rung lên.
- Alô!
Lấy điện thoại đi động ra, Lâm Thanh Huyên cũng không nhiều lời, lập tức hỏi có chuyện gì, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc, bật dậy nói:
- Anh nói cái gì? Được rồi. Tôi sẽ đến ngay!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Chờ khi Lâm Thanh Huyên cúp điện thoại, Chu Hiểu Xuyên tò mò hỏi. Lâm Thanh Huyên cũng không có dấu diếm nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, nói:
- Đồn công an của chúng tôi mới nhận được báo cáo của người dân, nói rằng ở hang Tiếu gia phát hiện ra một tử thi phụ nữ. Tôi phải đi qua bên ấy xem tình hình thế nào!
Dứt lời, nàng quay sang A Hổ gọi một tiếng:
- A Hổ!
Ngay khi Lâm Thanh Huyên nghe điện thoại, A Hổ đã có chút phấn chấn. Tuy rằng nó nghe không hiểu tiếng người nhưng có thể đoán được cơ bản nội dùng sự việc qua ngữ khí của Lâm Thanh Huyên. Vì vậy khi nghe Lâm Thanh Huyên gọi tên mình, nó đứng dậy ngay lập tức, hưng phấn hét lên:
- Lại có vụ án phải không? Giao cho ta xử lý đi, nhất định ta sẽ xử lý thỏa đáng. Ta muốn chứng minh cho các ngươi thấy, tuy rằng ta đã già nhưng vẫn không phải là thứ vô dụng!
Ngay khi Lâm Thanh Huyên dắt A Hổ bước ra khỏi phòng khám thú cưng, Chu Hiểu Xuyên cũng vội vàng đuổi theo nói:
- Đợi đã!
- Sao vậy? Có chuyện gì thế?
Lâm Thanh Huyên cũng không dừng bước, chỉ quay đầu lại hỏi.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Phòng khám thú cưng cách hang Tiếu gia rất xa, bên đó lại không có Taxi qua lại thường xuyên, hay để tôi đưa cô đi!
Nghe vậy, Lâm Thanh Huyên dừng bước, do dự nói:
- Được vậy thì quá tốt. Nhưng mà như vậy không phải là anh nghỉ làm sao?
- Vụ án mạng này quan trọng hơn. Cô chờ một tí, tôi mượn xe để đưa cô đi.
Nói xong Chu Hiểu Xuyên liền đi đến nhà gần bên phòng khám, mượn được một chiếc xe đạp điện, chở Lâm Thanh Huyên đi tới hang Tiếu gia. A Hổ thì chạy theo sát phía sau xe đạp điện.