Nửa thánh nhanh chóng trôi qua.
Ở đây nửa thánh Chu Hiểu Xuyên đã khống chế được ba tia năng lượng thân bí kia. Chỉ là ba tia năng lượng này cùng với tia năng lượng kia sau khi cùng vào trong cơ thể hắn thì lại không gây ra động tĩnh gì lớn, không tạo ra chút cảm giác nào.
Nhưng Chu Hiểu Xuyên cũng không thất vọng.
Cái gì dễ quá thì cũng không có giá trị.
Hôm nay phòng khám thú y tạm nghỉ, vì Lý Vũ Hàm đã làm xong toàn bộ thủ tục, trong ngày hôm nay sẽ lên đường sang Anh du học. Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển tất nhiên phải đi đưa tiễn. Ở sân bay quốc tế, thấy hai người đến cùng mấy người bạn cũ, Lý Vũ Hàm cười:
- Ta biết hai người nhất định sẽ tới. Ta đi trước, phòng khám giao lại cho hai người. Hiểu Xuyên, cậu đừng quên chuyện đã hứa với ta.
Chu Hiểu Xuyên mười phần tự tin đáp:
- Sư tỷ yên tâm, chờ lúc sư tỷ từ Anh về đệ đảm bảo phòng khám sẽ làm ăn còn tốt hơn bây giờ, lúc đó sư tỷ có thể vì phòng khám này mà tự hào được rồi.
- Ta cũng rất trông chờ ngày đó... -Lý Vũ Hàm nở nụ cười nhẹ, sau đó lại nói:
- À, còn một việc, hy vọng cậu đáp ứng ta.
Chu Hiểu Xuyên nghe vậy liền gật đầu:
- Sư tỷ có gì cứ nói, cần gì khách khí thế.
Lý Vũ Hàm gật đầu:
- Lần này sang học đại học Edinburgh ta không thể mang theo Sa Tử được, nên muốn tìm người thay ta chăm sóc nó ở bên này. Vốn ta muốn nhờ Hiểu Uyển, nhưng nàng dù sao cũng sống cùng cha mẹ nên cũng có chút bất tiện, còn cha mẹ ta... - Nói tới đây Lý Vũ Hàm liếc cha mẹ mình một cái- Ài, họ trước nay vẫn không muốn ta nuôi Sa Tử, lần này nếu giao cho họ chỉ sợ khi về đến xương nó cũng không còn mất. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có sư đệ là thích hợp.
Chu HIểu Xuyên nghe vậy bật cười:
- Tưởng có chuyện gì, cái này thì không vấn đề, Sa Tử cứ giao cho đệ, dù sao nhà đệ cũng đã có một con chó với một con rùa, thêm con mèo thì cũng thêm cái ổ thôi.
- Ồ, vậy thì tốt quá!
Lý Vũ Hàm từ hôm qua tới giờ vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, giờ Chu Hiểu Xuyên đã nhận lời thì tốt quá rồi. Lý Vũ Hàm vội chạy sang nói với cha mẹ về chuyện phòng khám và con Sa Tử.
Thời gian dần trôi, Lý Vũ Hàm đi qua cửa soát vé rồi tiến vào đại sảnh bên trong. Cha mẹ nàng mặc dù rất lưu luyến nhưng vẫn cố tươi cười nói:
- Vũ Hàm, chút nữa là máy bay cất cánh rồi, con lên máy bay đi. Sang bên đó thì nhớ điện thoại về. Một mình sống bên đó thì nên cẩn thận, chăm sóc bản thân tốt một chút a...
Vũ Hàm lau nước mắt, nức nở nói:
- Cha mẹ yên tâm, con sẽ tự chiếu cố bản thân thật tốt. Hai người cũng phải bảo trọng, đợi con gái du học về phụng dưỡng hai người a!
Lúc đưa tiễn thế này người làm cha mẹ tư nhiên không thể thiếu những câu dặn dò cùng những giọt nước mắt. Nếu là bình thường nghe cha mẹ cằn nhằn nhiều như vậy Lý Vũ Hàm nhất định sẽ tức giận, chỉ là bây giờ nàng sắp đi xa nên những lời như vậy nàng lại rất muốn nghe, sau này sang Anh rồi thì có muốn cũng không nghe được nữa.
Mọi người lần lượt lên ôm Lý Vũ Hàm lần cuối. Chu Hiểu Xuyên thì không dám như vậy, ở đây hắn là tên đàn ông duy nhất không tính cha Vũ Hàm. Hắn mặc dù cũng muốn ôm nhưng sợ người ta không muốn, dù sao cũng là phụ nữ, đâu thể tùy tiện, mặc dù giữa hai người từng có một nụ hôn, nhưng đó là ngoài ý muốn thôi.
Ôm hay không ôm?
Chu Hiểu Xuyên một chân tiến một chân lùi. Chợt Lý Vũ Hàm nhìn lại cười:
- Hiểu Xuyên, cậu còn làm gì mà không lại đây? Không muốn ôm ta sao?
- A! Có chứ...à không , ý ta là ...
Vẻ ngượng ngùng của hắn khiến mấy người bạn của Lý Vũ Hàm cười khúc khích. Lý Vũ Hàm cũng cười, sau đó chợt dứt khoát bước tới.
- Hiểu Xuyên, ta đi rồi, mọi chuyện ở đây giao cả cho cậu.
Dứt lời không đợi Chu Hiểu Xuyên kịp phản ứng, Lý Vũ Hàm liền hôn vào má trái của hắn một cái.
Đám bạn Lý Vũ Hàm thấy vậy liền nhao nhao lên.
- Oa, giống như phu thê ly biệt vậy, một cái ít quá, hôn cái nữa đi!
- Ta biết ngay hai người có vấn đề mà, từ lúc sinh nhật Vũ Hàm ta đã biết rồi.
- Oa, hôn mặt làm sao đủ, hôn môi đi ! Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 70: Thơm vào trán mà đủ à? Phải đá lưỡi vào!
Dịch: longhach1811
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc + Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Fix lại c70 lão KimDung làm không được chuẩn
Tạm biệt Sir Alex
Mới đó đã qua được nữa tháng. Trong nửa tháng này, Chu Hiểu Xuyên đã có thêm ba luồng năng lượng thân bí. Nhưng ba tia lực lượng thần bí này tiến nhập vào trong cơ thể lại không xuất hiện nhiều biến hóa, cũng không khiến Chu Hiểu Xuyên có cảm giác gì khác lạ, hay năng lực đặc thù gì cả, nhưng không Chu Hiểu Xuyên không bởi vì thế mà chán nản. Năng lượng thần bí nếu quả thật thăng cấp dễ dàng như vậy thì sợ rằng không biết năng lực liệu có kém đi không? Hôm nay là ngày Phòng khám thú cưng đóng cửa vì Lý Vũ Hàm đã sắp xếp xong mọi thứ và cũng là ngày mà cô sẽ bay sang Anh quốc du học. Chu Hiểu Xuyên cùng với Hoàng Hiểu Uyển dĩ nhiên sẽ tới phi trường để tiễn biệt cô. Ở sân bay quốc tế trên tỉnh, nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển tới tiễn, còn có một số chị em tốt của mình nữa khiến Lý Vũ Hàm cười một cách vui vẻ:
- Chị biết hai đứa nhất định sẽ tới mà. Sau khi chị đi rồi, Phòng khám thú cưng sẽ dựa vào hai đứa. Hiểu Xuyên, ngàn vạn lần đừng bao giờ quên chuyện em đã đáp ứng với chị đó nha.
Chu Hiểu Xuyên khẳng định nói:
- Sư tỷ, yên tâm đi, khi chị từ nước Anh trở về thì em nhất định sẽ điều hành thật tốt Phòng khám thú cưng, chưa biết chừng còn có thể mở rộng hơn nữa kia. Có khi lúc chị về sẽ sướng phát ngất đó!
- Vậy thì thật khiến chị mong chờ nha…. À đúng rồi, còn có một việc chị muốn nhờ em, hi vọng em có thể đáp ứng.
- Sư tỷ có việc gì cần em làm thì cứ nói, cần gì phải khách khí như vậy?
Lý Vũ Hàm gật đầu nói:
- Lần này đi du học ở đại học Edinburgh, chị không thể mang theo Sa Tử đi cùng được, nên chị muốn nhờ em chăm sóc nó mấy năm giùm. Vốn dĩ chị định nhờ Hoàng Hiểu Uyển giúp nhưng dù sao nó cũng ở cùng với bố mẹ, làm thế có chút bất tiện. Về phần người nhà chị …
Nói đến đây nàng liền liếc trộm cha mẹ một cái rồi thấp giọng nói:
- Em cũng biết, họ luôn khuyên chị tặng Sa Tử cho người khác nên nếu nhờ họ trông nom Sa Tử thì đến khi chị đi du học trở về, không biết Sa Tử đã bị xào xả ớt hoặc rượu mận vào bữa nào rồi. Thế nên chị cũng chỉ có thể nhờ em mà thôi.
Chu Hiểu Xuyên bật cười lớn:
- Em còn tưởng chuyện gì to tát lắm, thì ra là chuyện này sao? Không thành vấn đề, Sa Tử cứ giao cho em chăm sóc. Dù sao nhà em đã có sẵn một con chó và một con rùa đen rồi, thêm một con mèo cũng chả thấm vào đâu!
- Thật tốt quá! Chị biết em nhất định không làm chị thất vọng mà. Như vậy Sa Tử đành nhờ em chăm sóc vậy. Giờ chị ra bảo bố mẹ đưa Sa Tử cho em chăm sóc vậy.
Lý Vũ Hàm lập tức chạy đến nói chuyện với bố mẹ cô về chuyện này.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lý Vũ Hàm đã tiến vào đại sảnh để kiểm vé. Cha mẹ cô tuy không muốn nhưng vẫn cố cười vui thúc giục:
- Được rồi! Vũ Hàm, chút nữa máy bay sẽ bay, con cũng nên đi tới sau đại sảnh đợi đi. Nhớ sau khi tới nước Anh rồi thì gọi điện về báo bình an về, đừng để bố mẹ lo lắng nhé. Còn nữa, một mình con ở nước ngoài phải cẩn thận, chú ý giữ gìn bản thân con nhé.
Mặc dù bất mãn với việc bố mẹ ngăn cản không cho làm bác sĩ thú y cùng với chuyện hai người sống chết đòi cô kết hôn, nhưng dù sao thì cũng là do họ quan tâm đến Lý Vũ Hàm mà thôi. Cô bị tình cảm chân thành tha thiết của hai người làm cảm động, một bên lau nước mắt, một bên nức nở nói:
- Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con tự biết lo cho mình. Ngược lại, hai người cũng phải chú ý sức khỏe, đợi con du học trở về sẽ báo hiếu với hai người.
- Tốt, Tốt…
Cha mẹ Lý Vũ Hàm cũng lau nước mắt, liên tiếp gật đầu nói “Tốt”. Lúc đưa tiễn, bậc làm cha mẹ luôn có rất nhiều thứ cần dặn dò, cha mẹ Lý Vũ Hàm cũng không ngoại lệ, bọn họ lưu luyến, cứ quấn lấy Lý Vũ Hàm thao thao bất tuyệt. Nếu bình thường có lẽ Lý Vũ Hàm sẽ tức giận, nhưng hiện tại trong lòng nàng cũng không hề trách cứ, có chăng chỉ là sự cảm động và một chút áy náy mà thôi. Một lúc lâu sau mới dừng lại, Lý phụ kéo tay Lý mẫu nói:
- Được rồi, bà đừng ở đây lải nhải nữa, hãy cho tụi nhỏ có chút không gian, để bọn chúng nói lời tạm biệt với nhau chứ. Hai người chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.
Tuy trong lòng không muốn nhưng cuối cùng Lý mẫu cùng đồng ý lời nói của Lý phụ mà đi sang một bên, nhường thời gian còn lại cho tụi trẻ. Nhìn những chị em tốt trước mặt, Lý Vũ Hàm lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cười nói:
- Mình tuy sang Anh du học, nhưng chúng ta vẫn có thể gặp mặt nói chuyện phiếm trên inte, nên cũng không cần buồn rầu nhiều đâu.... À, Như vậy đi, chúng ta hãy ôm nhau một cái thật chặt, còn bao nhiêu chuyện nữa nói hết bên trong cái ôm này đi.
- Được!
Đối với đề nghị của Lý Vũ hàm, dĩ nhiên là không ai có ý kiến gì, mọi người lần lượt tiến lên ôm lấy nàng, nhịn không được nói mấy lời quan tâm. Nhìn thấy đám người lần lượt đi tới ôm Lỹ Vũ Hàm, Chu Hiểu có vẻ hơi do dự. Hắn không phải không nghĩ tới chuyện ôm Lý Vũ Hàm, chẳng qua bạn của cô ấy đều là nữ, hắn không biết Lý Vũ Hàm có nguyện ý ôm mình không. Mặc dù nói, hắn đã từng ôm hôn nàng nồng nhiệt, nhưng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chứ không phải là cố tình.
“Rốt cuộc nên ôm hay không đây?” Chu Hiểu Xuyên tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào cho thỏa đáng. Lý Vũ Hàm đứng đợi, hai tay dang ra cười nói:
- Hiểu Xuyên, em còn đang nghĩ cái gì đó? Không muốn ôm chị một cái sao?
- Hả? Em cũng được ôm sao?
Trong lúc thất thần, Chu Hiểu Xuyên nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Ha Ha.
Lý Vũ Hàm cảm giác ngọt ngào khi nghe được lời này của của hắn, cười thành tiếng. Lý Vũ Hàm không nhịn được cười mà chủ động đi đến, ôm Chu Hiểu Xuyên một cái thật chặt.
- Hiểu Xuyên, sau khi chị đi rồi, tất cả đều nhờ em đấy.
Sau khi nói xong, không đợi Chu Hiểu Xuyên trả lời nàng liền bất ngờ kiễng chân thơm một cái lên trán hắn, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Hả!
Lần này đúng là khiến Chu Hiểu Xuyên choáng váng.
- Wow!
Lý Vũ Hàm thơm xong ngọt ngào nhìn hắn, cảnh đó lại càng khiến mọi người càng nhịn không được mà kêu lên như ong vỡ tổ nói:
- Chỉ thơm tạm biệt vậy sao? Không hôn sao được, hôn thêm cái nữa đi!
- Hai người này quả nhiên là có vấn đề, lúc trước ở sinh nhật Vũ Hàm tớ đã nghi nghi rồi!
- Thơm vào trán mà đủ à? Cần phải hôn nồng thật nòng nhiệt, đá lưỡi luôn càng tốt