Một mình Chu Hiểu Xuyên đi vào phòng bệnh, ánh mắt liếc trộm ra sau, xác định Hoàng Hiểu Uyển và Lý Vũ Hàm bắt đầu bận rộn, không để ý đến mình nữa mới chạy lại bên cạnh Tiểu Hắc, lục tất cả các nghi ngờ trong đầu ra hỏi nhỏ:
- Tiểu Hắc, có phải hôm qua mày cắn tao không? Tao vẫn nhớ những truyện đó, rốt cuộc là ảo giác hay là thật vậy? Tao hiểu được thú ngữ cũng do mày tạo ra phải không? Còn nữa trong cơ thể tao mới bị một luồng năng lượng kỳ bí tràn vào, nó toàn hoàn khắp nơi và cải tạo lại thân thể tao thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Chu Hiểu Xuyên ngàn vạn lần không ngờ là Tiểu Hắc sau khi nghe lời hắn nói, cũng ngẩng đầu há miệng nói đầy nhiệt tình. Mỗi tội cái hắn nghe được không phải là thú ngữ mà lại là tiếng chó sủa như thường ngày hắn được nghe.
- Sao lại như vậy chứ?
Hắn không khỏi ngây người nói:
- Hôm nay đám động vật thi nhau biểu diễn ngôn ngữ tao nghe đều hiểu hết, tại sao đến lúc mày nó tao lại không hiểu gì hết là thế nào?
Sao khi ngạc nhiên hắn lại nghi hoặc hỏi tiếp:
- Tiểu Hắc! Hay là mày đang cố tình nói tiếng mà ta không hiểu à?
- Gâu gâu… oẳng oẳng..
Nhưng Tiểu Hắc vẫn trung thành với ngôn ngữ nó vốn có, Chu Hiểu Xuyên nghe không hiểu gì hết. Bất quá từ ánh mắt của nó, Chu Hiểu Xuyên có thể thấy được vẻ ủy khuất trên đó làm hắn không khỏi nhíu mày, mờ mịt nói thầm:
- Kỳ quái, tại sao bất cứ động vật nào khác tao nghe đều hiểu, còn riêng mày tao nghe lại không hiểu chứ? Rót cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên còn đang trầm tư suy nghĩ thì có một nam tử dáng người khôi ngô dẫn theo một con chó vào nhà. Lý Vũ Hàm hướng nam tử khôi ngô, mỉm cười hỏi:
- Anh cần gì à?
Mỹ nữ mỉm cười vốn có lực sát thương rất lớn đối với nam tử bình thường, còn đối với nam tử khôi ngồ thì một chút tác dụng cũng không có. Nam tử nhíu mày lại, ngữ khí khó chịu hừ hừ nói:
- Nơi này của các cô không phải phòng khám cho thú nuôi sao? Đến đây để mà gì cô còn phải hỏi à? Đương nhiên là để xem bệnh cho thú cưng rồi! Hay là các cô không khám hả?
Nói xong, hắn sút con chó bẩn bay đến trước mặt Lý Vũ Hàm giống như một đồ bỏ, chỉ chỉ vào nó nói:
- Còn ngây ra đấy làm gì? Nhanh chóng chữa trị cho Tiểu Hoa đi!
Cúi đầu nhìn con chó tên Tiểu Hoa, cả ba người Chu Hiểu Xuyên, Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đều nhíu mày. Tiểu Hoa cũng không phải là giống cho gì nổi tiếng, chỉ là một con chó lai bình thường mà thôi, nó có bộ lông màu vàng điểm những khoảng trắng như những bông hoa. Giờ phút này, trên người nó ngập tràn những vết thương và lở loét, một nùng dịch màu đen đang quắn trên người nó khiến bộ lông mao của nó dính lại với nhau, nhìn rất dơ bẩn. Cùng với đó là những con ruồi đua nhau bay tung tăng trên người nó làm nó nhìn đáng thương hơn cả một con chó hoang. Sau khi bị nam tử khôi ngô đá đi ra như món đồ bỏ đi, Tiểu Hoa giãy dụa muốn đứng lên. Đáng tiếc là thân thể nó đã suy nhược quá mức rồi, cuối cùng không còn sức để mà đứng lên nữa, ngược lại còn khiến miệng vài vết thương toác ra, màu tươi từ đó chảy xuống, hòa vào đám nùng dịch màu đen trên người rồi chảy tiếp xuống đất. Theo tình huống trước mắt thì thể trạng của Tiểu Hoa đã quá tệ rồi, gần như có thể bị chết bất cứ khi nào. Lý Vũ Hàm không sợ bẩn, đi đến bên cạnh Tiểu Hoa nhẹ nhàng bế lên, đặt lên bàn chuẩn đoán, kiếm tra qua một lượt một hồi rồi quay đầu nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Hiểu Xuyên. Giúp chị lấy giấy thử khuyển ôn thật và giấy thử Carre(1) ra đây. Chị nghi ngờ nó bị dính hai loại bệnh truyền nhiễm này.
Chu Hiểu Xuyên đáp một tiếng, xoay người cầm hai giấy thử tới bắt đầu làm theo hướng dẫn và chờ đợi. Bất quá, hắn cũng không có nhàn rồi chờ đợi mà cùng với Lý Vũ Hàm kiểm tra toàn bộ các vết thương bên ngoài trên cơ thể nó. Thấy tình trạng cơ thể của Tiểu Hoa quá mức tồi tệ khiến Lý Vũ Hàm càng nhíu chặt mày chặt hơn. Ngẩng đầu nhìn gã nam tử khôi ngô kia đang ngồi ở sau vắt chéo chân nghịch điện thoại, nàng không chịu được mở miệng chất vấn:
- Tiểu Hoa bị thương nghiêm trọng như thế sao lại còn bị bệnh ngoài da vậy? Rõ ràng bệnh ngoài da là do các vết thương kia tạo thành. Tôi hỏi rốt cuộc anh nuôi chó kiểu gì vậy?
Nam tử khôi ngô đặt chiếc điện thoại xuống, trừng hai mắt, gắt giọng nói:
- Cô là bác sĩ thú y hay là cảnh sát hả? Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Còn không nhanh chóng chữa bệnh cho nó sao đi! Tôi nuôi cho thế nào cần phải cô phóng rắm ra à? Hiện tại tôi bỏ qua, nhưng nếu các người chậm trễ việc chữa bệnh cho nó, đừng trách tôi không khách khí với các người
Trong lúc không ai chú ý đến mình, Chu Hiểu Xuyên đã đến bên cạnh Tiểu Hoa, hỏi một ít sự tình. Lúc này thấy nam tử kia uy hiếp, hắn hừ lạnh nói:
- Vết thương trên người Tiểu Hoa rõ ràng là do anh đánh nó, không biết xấu hổ còn cư nhiên uy hiếp chúng tôi!
- Mày nói gì?
Nam tử khôi ngô đứng thẳng dậy, hai mắt trừng trừng nhìn Chu Hiểu Xuyên. Đối mặt vớ năm tử đang phấn nộ, không…nói chính xác hơn là đang kinh ngạc. Bởi vì hắn không hiểu tại sao một bác sĩ thú y chưa gặp lần nào vậy làm sao có thể biết các vết thương kia đều là do hắn tạo ra chứ?
- Chẳng lẽ trước kia mày gặp qua tao rồi? Sao mày dám nói là tao gây ra?
Sắc mặt nam tử âm tình bất định, trong lòng đầy hoài nghi. Lý Vũ Hàm sợ Chu Hiểu Xuyên và nam tử khôi ngo này cãi nhau, vội vàng khuyên nhủ:
- Được rồi Hiểu Xuyên, đừng mất sức với hắn nữa. Em nhìn xem nên chữa cho Tiểu Hoa thế nào đi.
Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, không thèm để ý đến nam tử khôi ngô nữa, cúi đầu dùng nước muối rửa đi những nùng dịch màu đen kia. Nam nhân khôi ngô thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nghiễn răng nghiến lợi nói thầm:
- Tao còn tưởng mày ngon chứ, chưa gì đã xoắn rồi. Xem ra vừa rồi hắn chỉ đoán mò thôi. Hừ còn dám dọa tao lần nữa, để xem tao có một đạo chém chêt tụi mày không?
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên rửa sạch hết những nùng dịch màu đen đi xong, Lý Vũ Hàm cũng cầm hai giấy thử ra nhất thời nhíu chặt mày. Nàng chạy đến bên nem tử khôi ngô đang nghịch điện thoại kia nói:
- Tiên sinh, tình hình Tiểu Hoa hiện giờ rất xấu. Ngoại trừ các vết thường và bệnh ngoài da ra, nó còn đồng thời bị nhiễm cả khuyển ôn lẫn Carre nữa. Với các bệnh trên và thể trạng của nó mà nói, e rằng khó có thể chữa được…
Nam tử khôi ngô chỉ lo nghịch điện thoại, cũng chả thèm ngẩng đầu lên nói:
- Đừng có xổ đám thuật ngữ ấy vào mặt tôi, tôi không hiểu đâu, cô cứ tận lực chữa trị đi không phải sợ đâu! Nếu không được thì tôi cũng coi như đã tận tâm lắm rồi! Làm đi! Phí trị liệu tuyệt đối không thiếu các người nửa xu.
Nam tử khôi ngô nói thì nghe hay những ngũ khí lại đầy lạnh nhạt khiến Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm đều nhíu mày khó chịu. Bất quá tính mạng của Tiểu Hoa đáng thương đang bị đe dọa, nên hai người cũng chả muốn quản hắn nữa. Lý Vũ hàm thở dài nói:
- Làm hết khả năng của mình đi, hy vọng có thể cứu được tính mạng của Tiểu Hoa.
(1) Bệnh Carre: Bệnh carre do Canine Distemper virus gây ra, là một loại virus có khả năng lây nhiễm thông qua đường hô hấp, tiêu hóa, là một bệnh có tính truyền nhiễm cao, có tính toàn cầu ở mọi loài chó, mọi lứa tuổi đều có khả năng nhiễm bệnh và lây nhiễm.