Chương 60: Dùng SM nhiều dễ tổn hại đến sức khỏe

Nội tâm Trương Ngả Gia rất tự trách mình, cả người bồn chồn, vừa bước lên xe chiếc xe màu trắng cái là phóng tuốt đi luôn, vút cái đã đến bệnh viện nhân dân huyện Phương Đình. Cũng may là lúc này là ban đêm, trên đường không còn mấy xe đi lại nữa nếu không với cái tốc độ mà nàng ta đi thì kiểu gì cũng sẽ tạo nên một vụ tai nạn thảm khốc. Sau khi đỗ xe xong, Trương Ngả Gia đi xuống dìu Chu Hiểu Xuyên đi tới phòng cấp cứu. Người trực phòng cấp cứu là một bác sĩ nam hơn ba mươi tuổi, trên mặt đeo một cặp kính tên là Khoa Lý, khi nghe Chu Hiểu Xuyên trình bày thì hắn cố nén cười phân phó:

- Cởi quần ra để tôi coi nào.

Vừa nghe câu này xong, Trương Ngả Gia vội vàng bước ra khỏi phòng khám, vừa đi vừa nói:

- Tôi ra ngoài trước.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng lại nghĩ có nên ở lại coi khám không, mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên vẫn không dám làm động tác gì, Ngả Gia lại bước nhanh ra cửa. Chu Hiểu Xuyên không nói gì, bác sĩ kia ngẩng đầu nhìn, tay đẩy gọng kính lên, vẻ mặt khó hiểu hỏi:

- Hai người không phải vợ chồng sao? Có gì mà còn phải xấu hổ nữa chứ?

Trương Ngả Gia quay đầu lại vội vàng giải thích:

- Hai chúng tôi không phải là vợ chồng.

Bác sĩ gật gật đầu ra vẻ giật mình nói:

- À, hiểu rồi mới là người yêu. Nhưng như vậy cũng đâu cần phải xấu hổ…

Bác sĩ này càng nói càng khiến Trương Ngả Gia xấu hổ hơn. Nàng rất muốn giải thích để tránh hiểu lầm nhưng lại thấy Chu Hiểu Xuyên đang đứng dậy tháo dây lưng ra khiến nàng quên cả việc giải thích, vội vàng đi ra khỏi phòng, nhưng tay vẫn không quên đóng cửa lại.

- Mắt bác sĩ này toét hay sao mà lại nhìn mình và hắn thành…người yêu chứ?

Đứng bên ngoài phòng khám, Trương Ngả Gia thở phì phò căm hận nói, chẳng qua ngữ khí và giọng nói của nàng có chút mất tự nhiên. Chờ đợi luôn là thứ khiến cho người ta khó chịu nhất. Lúc này Trương Ngả Gia đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợt kết quả đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ước chừng gần hai mươi phút sau, bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu đi ra. Trương Ngả Gia nhanh chóng đi đến trước mặt bác sĩ kia, một hơi hỏi tất cả mọi thứ lo lắng ở trong lòng ra :

- Thế nào rồi bác sĩ? Cái thằng nhỏ… cái kia ấy, nó có bị thương nặng lắm không? Độc con rắn kia có ngấm vào sâu không? Liệu nó có làm ra ảnh hưởng gì lớn đối với tương lai của anh ấy không?

- Yêm tâm đi, không có vấn đề gì lớn, chỉ bị xướt ít da mà thôi. Tôi băng bó cho anh ta rồi, mấy ngày sau đi vệ sinh chỉ cần tránh dính nước, đợi cho nó đóng vảy là ổn rồi.

Bác sĩ trả lời khiến nỗi long lắng trong lòng nàng cũng đã được cởi bỏ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, thầm than liên tục: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”

Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ làm Trường Ngả Gia trợn mắt há mồm:

- Những người trẻ tuổi thường thích theo đuổi những thứ mới lạ, trò chơi cũng đa dạng, chơi với đạo cụ cũng không có vấn đề gì. Chỉ là làm gì thì cũng đều phải chú ý có mức độ thôi, đằng này lại dùng cả rắn làm đạo cụ, hơn nữa lại là rắn độc nữa, quả thực có chút thái quá. May mà không có chuyện gì xảy ra, bằng không thì chẳng phải cả hai người sẽ hối hận cả đời sao?

Trương Ngả Gia nghe chả hiểu gì cả:

- Bác…Bác sĩ nói lời này có ý gì?

- Nghe không hiểu à? Sao lại nghe không hiểu chứ?

Sau khi nhìn Ngả Giả từ trên xuồng dưới, bác sĩ này giảm âm thanh xuống, dùng vẻ mặt của một người từng trải nói:

- Như SM chẳng hạn, vẫn sướng chỉ tội có thể tổn hại đến sức khỏe!

- SM? Tổn… tổn hại đến sức khỏe?

Trương Ngả Gia bị vị bác sĩ kia nói cho đến khó thở, mặt lúc xanh lúc đỏ, xem ra rất khó chịu. Rốt cuộc nàng cũng không thể khống chế nổi mình nữa, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu bạo phát với vị bác sĩ kia:

- Tôi và anh ra không yêu nhau, tôi cũng chưa bao giờ làm cái việc kia với anh ta …

- Được rồi! Được rồi! Các người không có yêu nhau, không có dùng SM, tôi hiểu, tổi hiểu rồi…

Vị Bác vĩ này chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn cười ha ha, lập tức quay lại phòng trực ban nghỉ, chỉ để lại Trương Ngả Gia phát tiết ở ngoài phòng cấp cứu.

- Uy, anh đã khỏe hẳn chưa? Sao cứ chúi mãi ở trong đó không chịu ra hả?

Trong lòng tràn đầy bực tức, lại vừa khéo quay đầu nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên đang ngồi trong phòng cấp cứu, Trương Ngả Gia nhất thời rít lên với hắn. Bất quá, vừa nói xong, Trương Ngả Gia lại hối hận, thầm nghĩ: “Chuyện ngày hôm nay đều do mình cả, người ta dù sao cũng là người bị hại thế mà mình lại trút giận lên người anh ta, làm vậy sao được!”

- Thực xin lỗi, tôi không cố ý phát hỏa lên anh, chỉ tại do tên bác sĩ kia nói ghê tởm quá.

Trương Nghệ Gia vội vàng giải thích với thái độ của mình vừa nãy. Chỉ là nàng thấy Chu Hiểu Xuyên nghe mình nói mấy câu rồi mà cứ ngồi yên như phỗng ở trong phòng khám, không nhúc nhích gì cả. Trương Ngả Gia nhíu mày, vội vàng bước nhanh vào trong phòng, đi tới đên cạnh Chu Hiểu Xuyên, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bả vai hắn, gấp gáp hỏi:

- Anh không sao chứ? Đừng làm tôi sợ!

- A..

Lúc này Chu Hiểu Xuyên mới hoàn hồn trở lại, miễn cưỡng cười với Trương Ngả Gia nói:

- Tôi không sao, tôi không sao, tôi chỉ hơi thất thần một chút thôi! Hờ… hờ… hờ…

Chu Hiểu Xuyên sở dĩ thất thần là bởi vì cái vết thương kia gây ra. Khi Tiểu Thanh vừa mới cắn xong, mặc dù Chu Hiểu Xuyên không có nhìn qua vết thương như thế nào, nhưng vẫn có thể cảm giác được Tiểu Thanh cắn tuyệt đối không có nhẹ. Đồng thời hắn cũng cảm nhận thấy rõ nọc độc từ vết thương truyền vào trong cơ thể. Thậm chí trong khi đang được đưa đến bệnh viện, hắn còn lén lút đưa tay xuống xờ thử, rõ ràng lúc đó tiểu bảo bối đã to bằng cái chày rồi . Chỉ là khi hắn cởi quần ra cho bác sĩ khám thì vết thương vốn đang vô cùng nghiêm trọng lại biến thành một vết xướt nhỏ không đáng lo ngại, ngay cái nọc độc của con rắn đó cũng tự nhiên biến mất tiêu luôn, và cả tiểu bảo bối cũng đã trở lại hình dạng vốn có của nó, không còn to như cái chày nữa. Thậm chí nó còn dài ra và trắng hơn nữa. (DG: Nhất chú còn gì )

“Rốt…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vết thương vốn nghiêm trọng mà đã đỡ hẳn? Còn cả độc rắn nữa, nó biến đâu hết rồi?” Mấy câu hỏi này cứ quẩn quanh bên trong đầu Chu Hiểu Xuyên khiến hắn lâm vào trạng thái thất thần, không hề để ý đến những gì Trương Ngả Gia nói khi này. Nhìn biểu tình của Chu Hiểu Xuyên, Trương Ngả Gia tò mò hỏi:

- Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại thất thần như vậy?

- Không có gì, chúng ta đi thôi.

Chu Hiểu Xuyên tự nhiên không nói ra chuyện đó.

- Được, chúng ta đi…

Trương Ngả Gia còn chưa nói hết, vốn sắc mặt đã trở lại bình thường rồi nhưng đột nhiên lại trở lên đỏ ửng. Đồng thời nàng chạy vội ra ngoài cửa, đương nhiên cũng không quên hét ầm lên:

- A…Sắc lang!

“Sắc Lang?” Chu Hiểu Xuyên thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời đỏ hết cả mặt. “Fuck! Không phải chứ? Thế quái nào mình lại quên không mặc quần? Bất quá người thiệt thòi phải là mình, sao cô ta lại kích động mắng mình là sắc lang chứ? Dù có mắng thì đáng nhẽ ra cô phải tự mắng cô mới phải! Cô nhìn thấy hết của tôi cơ mà, tôi lỗ vốn nặng rồi còn đâu…”