Nghe Chu Hiểu Xuyên nói ra năm từ này khiến Trương Ngả Gia ngẩn cả người, nếu không phải vì nàng nén được tức giận, chỉ sợ nàng sớm sút tung mõm Chu Hiểu Xuyên và chửi ầm lên: “Cái gì … Có người nào mới học chơi đàn Piano mà đàn được một bản nhạc trôi chảy chứ không phải là miễn cưỡng đánh cho đủ bài trong một thời gian ngắn giống anh không? Nhất là bản nhạc ‘Tự Nhiên’ kia, cho dù tôi đây học đàn những mười năm cũng đâu có thể đánh được đến cảnh giới xuất thần thế kia! Như vậy mà anh dám bào là mình không có chút thiên phú nào trong lĩnh vức đánh đàn piano sao? Anh… anh… còn muốn người khác được sống nữa không? Anh nói như vậy không sợ khiến các nhạc sĩ ói máu mà chết à?
Hít sâu hai cái làm cho tâm tình mình hơi chút bình tĩnh lại một chút, ánh mắt Trương Ngả Gia nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên, nói chầm chậm từng chữ một:
- Anh lầm rồi! Anh là người có thiên phú trong lĩnh vực này, tôi thấy anh là người có thiên phú cao nhất trong tất cả bọn họ. Đến ngay cả một nhạc sĩ thành danh ở lĩnh vực chơi đàn piano cũng nói thiên phú của tôi kém hơn anh nhiều. Ít nhất tôi vẫn chưa nghe nói qua có ai có thể giống như anh, từ một người mới tập chơi chỉ cần luyện tập tỏng vài ngày ngắn ngủi là có thể đánh đến cái tinh túy và cái hồn trong một bản nhạc!
Chu Hiểu Xuyên thật không ngờ Trương Ngả Gia lại đánh giá hắn cao như thế. Bất quá hắn cũng không vì vậy mà cao ngạo, bởi vì hắn biết rõ sở dĩ mình có thể lấy được thành tích kinh người trong vài ngày ngắn ngủi như vậy không phải là do hắn có được thiên phú trăm năm khó gặp, nguyên nhân là do Lão Quy dạy tốt cùng với năng lượng thần bí trong cơ thể hắn. Không có hai thứ đó thì cho dù hắn có nỗ lực đến mức nào thì vẫn không thể đạt được một góc như bây giờ. Đương nhiên Chu Hiểu Xuyên không thể nào kể chuyện này cho Trương Ngả Gia. Hắn chỉ có thể cười khổ nói:
- Tôi không có thiên phú cao ở trong lĩnh vực này như cô nghĩ đâu.
Thấy Trương Ngả gia lại muốn khuyên nhủ, hắn nhanh chóng nói:
- Được rồi! Được rồi! Chúng ta cũng không cần phải… nói về vấn đề thiên phú cao hay không nữa. Chậc! Như vậy đi, cô coi như là tôi không còn hứng thú muốn học Piano nữa là được…
Làm Chu Hiểu Xuyên thất vọng chính là câu trả lời của hắn lại càng làm kích động Trương Ngả Gia hơn:
- Không có hứng thú? Làm sao anh có thể nói một câu ‘Không có hứng thú’ vô cùng đơn giản rồi từ bỏ Piano chứ? Phải biết rằng với thiên phú của anh chỉ cần học cẩn thận sẽ đạt được thành tựu không lưu danh trăm năm thì cũng nổi danh đương thời. Làm sao anh có thể bởi vì nhất thời không hứng thú mà từ bỏ đi cái thiên phú khiến người khác thèm muốn cũng không được một cách dễ dàng vậy? Ai cho anh từ bỏ luyện đàn chứ? Không … Không được, tôi không thể nhìn thấy anh đi sai đường được! Anh phải làm theo lời tôi nói, hãy tiếp tục đi luyện đàn!
Nói xong Trương Ngả Gia lập tức tóm lấy tay Chu Hiểu Xuyên, mạnh mẽ lôi hắn đi luyện đàn. Chu Hiểu Xuyên trợn tròn mắt kinh ngạc, hắn không thể ngờ Trương Ngả Gia thường ngày lạnh như băng, dường như không quan tâm đến mọi chuyện lại tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Theo bản năng, Chu Hiểu Xuyên giật tay ra khỏi tay Trương Ngả Gia, bất quá nàng đâu chịu buông tha, nàng lập tức túm lấy tay hắn lần nữa, lần này giữ chặt hơn tránh để hắn giật tay ra. Chu Hiểu Xuyên không khỏi cười khổ, nhưng không đợi hắn nói thì phía sau Trương Ngả Gia đã truyền đến một giọng nói:
- Tiểu Chu, cháu đừng cự tuyệt nữa. Phải biết rằng nó làm thế cũng là có ý tốt...
Nhìn về phía giọng nói phát ra, phát hiện ra lão đã lẳng lặng đứng ngay sau Trương Ngả Gia rồi. Lão đánh mắt với Chu Hiểu Xuyên, vẻ mặt đầy cao hứng. Chu Hiểu Xuyên bị việc lão đột nhiên xuất hiện dọa cho hoảng sợ, tuy rằng trên miệng không nói gì thêm nhưng tại trong lòng thầm oán: "Làm gì mà lặng lẽ xuất hiện như âm hồn vậy? Gần nửa đêm rồi mà lão già này tính giả quỷ à? Cũng may tâm lý của mình được rèn luyện mỗi ngày nên khá tốt, nếu không chắc bị lão hù chết quá? Hơn nữa còn có cháu giá của lão... lão không thấy một cô gái dẫn một nam nhân về phòng lúc nửa đêm là chuyện rất bất thường sao?”
Cùng lúc đó, lại có giọng nói vui sướng khi người khác gặp họa truyền từ phía sau lưng hắn:
- Đi thôi, đừng chần chừ nữa. Nói không chừng lúc đấy lại xơ múi được cái gì thì ngon. Đây là chuyện tốt nha! Rất nhiều người muốn mà không được …
Chu Hiểu Xuyên quay lại nhìn thấy Lão Quy đang nằm trên bàn xem náo nhiệt. Hắn“Hừ Hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn nó với ý tứ: “Lão Quy, mày còn đứng đó xem người khác gặp họa, chuyện lần này đều do mày gây lên. Lúc trước nếu không phải mày dụ tao luyện đàn thì làm gì cho chuyện phiền toái như ngày hôm nay. Mày cứ chờ coi tao sẽ xử lý mày thế nào đi.”
Lão Quy bị hắn liếc mắt hù dọa liền cả kinh, rụt đầu vào trong mai, nhưng đôi mắt vẫn cố nhìn cảnh náo nhiệt đầy thích thú. Cuối cùng, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể là bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp. Với tay lại sau đóng cửa, đi theo Trương Ngả Gia và Trương đại gia đi vào căn phòng bên cạnh.
- Hai cháu cứ từ từ luyện đàn đi, ta sẽ không ảnh hưởng các cháu đâu.
Đi vào trong phòng Trương đại gia cười híp mắt nhìn hai người nói một câu như vậy, rồi ngồi xuống trên ghế salon ở phòng khách, ánh mắt hiện lên tia thích thú coi một chương trình TV.
“Thật không biết người lớn tuổi như lão lại thích thú xem chương trình gì vậy.” Chu Hiểu Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua lên TV, vừa khéo đang chiếu một nữ khách quý nói gì đó, cô ta có thấy bộ ngực còn to hơn cả Maria Ozawa. Nữ nhân đó cứ uốn éo người, trên tay cầm một chiếc cốc giấy chứa cafe hòa tan, ngồi trong trà lâu bắt trước một như diễn viên nào đó trong vở kịch do Quỳnh Dao (1) viết. Vẻ mặt cô ta kệch cỡm, lại còn dùng ngữ khí yếu ớt kể mình là một nữ nhân dễ dàng bị thương tổn, chỉ có nam nhân tài hoa mới có thể cùng mình xứng đôi … Chu Hiểu Xuyên xem qua mà dựng hết cả lông tơ, nổi cả da gà, còn Trương đại gia chỉ cười ha ha vui thích. Đến lúc này Chu Hiểu Xuyên mới hiểu được tại sao Trương đại gia lại thích xem tiết mục này. Hóa ra không phải là lão xem cho đã mắt mà là lão xem như một tiểu phẩm hài. Trương Ngả Gia đi ở phía trước thấy Chu Hiểu Xuyên không có đi theo, liền dừng bước quay đầu lại nói:
- Có nhanh lên không? Mau lên luyện cầm với tôi.
- Đến đây, đến đây.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc lắc đầu theo sát nàng vào khuê phòng. Thường ngày, thời gian Chu Hiểu Xuyên luyện đàn, tuy rằng Trương Ngả Gia dự thính nhưng đều sẽ không đi vào trong phòng, khi đó hoặc là nàng đứng ở ngoài cửa hoặc nghiêng dựa vào bên cạnh lắng nghe. Hôm nay Trương Ngả Gia không chỉ có đi vào trong phòng mà còn lập tức đi tới đứng bên cạnh Piano, rõ ràng muốn giám sát Chu Hiểu Xuyên luyện đàn. Thấy tình cảnh như thế này, Chu Hiểu Xuyên ngoại trừ cười khổ lắc đầu thật sự không còn cách nào khác. Việc đã đến nước này hắn cũng đành phải luyện đàn trước mặt Trương Ngả Gia. May là lúc này đã hơn mười giờ rồi, cũng không thể luyện được thêm bao lâu nữa. Cất bước đi đến trước chiếc đàn Piano, Chu Hiểu Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu luyện tập. Nhưng ngay khi hắn đặt mông ngồi xuống ghế lại đột nhiên đã nhận ra có gì đó khác thường, hắn muốn đứng dậy theo bản năng nhưng đã quá trễ rồi. Cảm giá đau nhức truyền đến từ giữa hai chân của hắn khiến hắn đau đến nhe cả răng ra, kêu lên 'A' thảm thiết một tiếng.
(1) Đây là một nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc