Đường Quảng Khánh là phố đêm nổi tiếng nhất trong huyện. Tại đây không chỉ có ngã tư đường rộng lớn mà ở đây còn có đầy đủ các loại quầy hàng, nhà hàng quán rượu đủ phong cách, massage tắm rửa, quán bar, quán KTV (quán karaoke nà) vô kể, làm người ta nhìn vào phải choáng váng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này ngập tràn ánh sáng đèn điện nhấp nháy, cảnh tượng náo nhiệt, đèn duốc sáng trưng. Phố đông đúc người ra vào, thực có thể dùng thành ngữ ‘Vào ra như nước, liên miên không dứt’ để hình dung. Lúc này Chu Hiểu Xuyên đang híp con mắt lại, nhìn bảng hiệu Hồng Ban Mã KTV tại hẻm nhỏ hẻo lánh đối diện, suy nghĩ về phương án hành động. Tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho Diêm Văn Huy và Diêu Tử, nhưng rốt cuộc làm thế nào để giáo huấn đối phương, lại cần phải cân nhắc cho kĩ. Phải biết rằng đối phương không chỉ có hai người, mà còn có mười mấy tiểu đệ, không chừng trên người một số tiểu đệ còn cất giấu hàng nóng đấy chứ. Dựa vào một mình hắn, muốn cứng đối cứng xông lên giáo huấn Diêm Văn Huy và Diều Hâu, hiển nhiên là một cách làm không có lý trí, không cẩn thận là liền mất ngay mạng nhỏ như chơi. Dù sao hắn cũng không phải Lý Tiểu Long, cũng không phải Rambo, cũng không phải là những loại người trâu bò như trong các bộ phim hành động boom tấn thì lấy đâu ra bản lĩnh nghịch thiên như vậy! Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang vắt óc suy nghĩ đối sách, Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh hắn, biểu hiện có chút khác thường. Chỉ thấy miệng Tiểu Hắc không ngừng đóng mở, tựa hồ như đang nói điều gì, chỉ là không có âm thanh gì phát ra. Nhưng kỳ lạ là mỗi lần nó há miệng thì có một khí thế vô hình, không thể sờ được, nhưng có thể cảm nhận được nó đang nhanh chóng lan tràn khuếch tán ra bốn phía từ thân thể Tiểu Hắc. Nhân loại từ lâu đã mất đi những cảm giác nguyên thủy nên không thể phát giác ra cỗ khí thế vô hình này, thậm chí ngay cả Chu Hiểu Xuyên cũng không thể phát hiện ra chút nào. Nhưng ngoại trừ nhân loại ra thì chim hay thú cũng đều có thể. Đương nhiên Lão Quy đang ở trong túi quần của Chu Hiểu Xuyên cũng không ngoại lệ.
“Cỗ… Cỗ khí thế vô hình này là gì vậy?” Vẻ mặt Lão Quy kinh ngạc, từ trong túi quần của Chu Hiểu Xuyên thò đầu ra tìm hiểu. Vừa nhìn mọi nơi xung quanh, vừa tràn ngập kinh ngạc âm thầm tự nhủ: “Vì sao cỗ khí thế vô hình này lại làm mình dâng lên cảm giác thần phục từ sâu trong nội tâm? Rốt cuộc nó từ đâu đến vậy?”
Lão Quy nhanh chóng phát hiện ra cỗ khí thế đó đến từ từ Tiểu Hắc kỳ lạ vốn đã lãng quên thú ngữ. Lão Quy ngạc nhiên nhìn suýt chút lồi cả đôi mắt ra ngoài: “Mình không nhầm chứ? Tiểu Hắc nó… nó lại có thể tạo nên một khí thế khiến bách thú phải thuần phục ư? Điều này sao có thể chứ? Nó không phải là một con chó thôi sao? Một con chó, sao lại có khí thế của vua bách thú được? Rốt…rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc này, lão Quy đột nhiên có chút hối hận về thái độ đối đãi của mình đối với Tiểu Hắc trước kia, nó âm thầm nói với chính mình: “Bắt đầu từ hôm nay, không thể đối xử với Tiểu Hắc như trước kia vậy, đừng nghĩ Tiểu Hắc không hiểu thú ngữ mà xem thường nó, đối với nó cần khách khí hơn một chút… Không, cần phải lấy lòng nó! Ân, đúng vậy, chính là phải lấy lòng nó!!”
Không lâu sau, Chu Hiểu Xuyên cũng đã nhận ra biểu hiện khác thường của Tiểu Hắc. Bởi vì Tiểu Hắc đột nhiên ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hướng về bóng tối phía trước, ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng kêu nghe như tiếng sói tru, làm người ta phải dựng tóc gáy.
- Tiểu Hắc, mày không sao chứ?
Chu Hiểu Xuyên vốn sửng sốt, sau đó quan tâm hỏi. Nhưng Tiểu Hắc nhắm mắt làm ngơ, vẫn tiếp tục tru lên không ngừng. Nó tru lên như thế chừng hơn một phút đồng hồ mới ngừng lại. Đối với nơi thành thị xa hoa, ồn ào náo nhiệt như đường Quảng Khánh mà nói, thì tiếng tru này còn lâu mới có thể át nổi những tiếng nhạc ầm ỹ do con người tạo ra. Vì vậy, ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên cùng với mấy người đi đường gần đó, căn bản không có ai nghe thấy tiếng Tiểu Hắc tru lên một hồi. Mà mấy người đang đi đường kia tuy rằng nghe được Tiểu Hắc tru lên, lại không thèm để ý đến, thậm chí hứng thú đến xem cái cũng không có, chỉ vội vàng bước đi nhanh hơn, sợ rằng bị chó dại tợp phải. Đối với tiếng tru này của Tiểu Hắc, nhân loại mặc dù không để ý đến, nhưng cũng không có nghĩa là những động vật khác cũng sẽ không để ý. Trên thực tế, ngay khi tiếng tru của Tiểu Hắc vừa lúc hạ xuống, từng bóng đen nhanh thoăn thoắt lần lượt xuất hiện ở trong hẻm nhỏ này, chen chúc chật chội cả nơi này. Nương theo ánh đèn trên đường Nghiễm Khánh chiếu tới, Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của những bóng đen này. Chúng nó, đều là chó hoang, mèo dại, chuột cống, chim sẻ sinh hoạt tại xung quanh con đường Nghiễm Khánh, đếm sơ qua cũng có hơn trăm mống! Mặc dù phần lớn đều là chuột và chim sẻ, còn số lượng chó hoang, mèo dại lại cũng chỉ có ba bốn mươi con.
- Đám động vật này… đều do mày gọi tới?
Chu Hiểu Xuyên cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, kinh ngạc dò hỏi. Vào lúc này Tiểu Hắc có vẻ rất là mỏi mệt. Cũng không biết là nghe xong lời này của Chu Hiểu Xuyên, hay do duyên cớ khác như thứ sáu, mà nó thất tha thất thểu lui về sau mấy bước, lùi thẳng đến chỗ Chu Hiểu Xuyên. Tuy rằng không thể nói thú ngữ, nhưng dùng hành động thực tế, trả lời vấn đề này của Chu Hiểu Xuyên. Đồng thời, cũng chẳng khác gì nói cho lũ chó hoang, mèo dại, chuột cống, chim sẻ từ bốn phương tám hướng rằng con người này có địa vị tối cao! Hết thảy, đều do hắn định đoạt! Nhìn thấy hành động của Tiểu Hắc thì đám động vật ấy không nói hai lời, liền phủ phục tập thể xuống phía trước Chu Hiểu Xuyên.
- Hả…
Thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngây ngẩn cả người. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nói cái gì đối với những động vật đang phủ phục quanh mình. Chẳng lẽ lại học theo các hoàng đế như trong TV nói “ Các khanh bình thân” hay đại loại như vậy?
“Tiểu Hắc này, thật không đơn giản… Nó có thực sự là con chó Điền Viên tàu bình thường không?” Chu Hiểu Xuyên cũng hơi giật mình, không nhịn được nữa cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đang ngồi bên chân mình, không khỏi hồi tưởng lại những chuyện ly kỳ đã xảy ra với mình. Chỉ tiếc là hiện tại hắn không thể nói chuyện được với Tiểu Hắc nên không có được đáp án từ nó. Bắt đắc dĩ, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể đè nỗi nghi hoặc trong lòng mình xuống. Sau khi điều chỉnh tâm trạng mình tốt hơn, liền cùng với Tiểu Hắc đi đến chỗ đám động vật kia trao đổi. Mặc dù chúng nó chỉ là những động vật nhỏ, nhưng nếu an bài thích đáng, kế hoạch chu đáo thì muốn dạy cho Diêu Tử và Diêm Văn Huy một bài học thích đáng thì đó không phải là một chuyện không thể.