Chương 46: Dám đánh cuộc với tôi không

Sau khi nghe lời này của Diêm Văn Huy, Chu Hiểu Xuyên càng cười tươi hơn, nói một câu Diêm Văn Huy:

- Thích là được.

Sau đó hắn lại xoay đầu nói với Lý Vũ Hàm:

- Sư tỷ, hôm nay lễ vật mà em muốn tặng cho chị, cũng là một bản piano. Chỉ là tôi khác với vị Diêm tiên sinh đây, em chỉ học sơ qua piano thôi, nếu đàn không được hay thì chị đừng có mà để bụng nhá.

Trên khuân mặt của Lý Vũ Hàm nở nụ cười rạng ngời như ánh ban mai, vui mừng nói:

- Em thực sự sẽ đàn dương cầm? Sao trước kia không thấy em nhắc đến? em muốn cho chị một bất ngờ sao?

- Kinh hỉ? Xem như thế đi.

Chu Hiểu Xuyên khẽ cười nói, nhìn đểu Diêm Văn Huy, hài hước hỏi:

- Diêm tiên sinh, anh có hứng thú đánh cuộc cùng tôi không?

Diêm Văn Huy không thể nào ngờ được Chu Hiểu Xuyên thật sự sẽ đồng ý lên đánh đàn. Trong lúc nhất thời, cả người hắn đều ngây ra cho đến khi Chu Hiểu Xuyên kêu hắn, mới phục hồi thần trí, cau mày hỏi:

- Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?

- Nếu tôi diễn tấu một khúc nghe hay hơn so với anh, vậy xin mời anh rời khỏi chỗ này, đừng quấy rầy chúng tôi ăn mừng sinh nhật vui vẻ.

Chu Hiểu Xuyên cũng nhìn ra Lý Vũ Hàm chán ghét Diêm Văn Huy, cho nên không đáng để hắn tiếp tục khách khí quá với người này làm gì.

Diêm Văn Huy vốn đang sửng sốt, sau đó nở nụ cười lạnh:

- Mày diễn tấu khúc hay hơn tao ư? Ha… ha…Mày đang nói mơ sao? Điều này sao có thể!

Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, mười phần tin tưởng nói:

- Anh không cần quan tâm xem tôi có nói mơ hay không, anh chỉ cần trả lời, anh có dám đánh cuộc cùng ta hay không thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của hắn, Diêm Văn Huy không khỏi nhíu mày, trong lòng không khỏi phân vân. Mặc dù nói, y không bao giờ tin Chu Hiểu Xuyên có thể đánh một bài hay hơn bản nhạc Variatinnthe Kannbypahelbel y vừa chơi, nhưng chính Chu Hiểu Xuyên vừa chỉ ra lỗi còn tồn tại trong bản nhạc y đánh, đó là sự thật hiển nhiên, không thể nghi ngờ. Theo đó thì, trình độ đàn của Chu Hiểu Xuyên, không chừng còn rất pro là đắng khác. Diêm Văn Huy không tin Chu Hiểu Xuyên mới vừa rồi vạch ra lỗi, thật sự là bằng cách hắn ghi nhớ lại. Nhìn vẻ mặt do dự của Diêm Văn Huy, câu giờ không chịu đưa ra câu trả lời thuyết phục, mọi người chung quanh Lý Vũ Hàm nhịn không được thúc giục nói:

- Uy, anh rốt cuộc có dám đánh cuộc với Chu Hiểu Xuyên hay không? Xoắn rồi à? Đừng nhăn nhăn nhó nhó, trông giống bà già lắm…

Diêm Văn huy vừa rồi nói lời kia cũng đã đắc tội các nàng, cho nên họ cũng sẽ không có hảo càm đối với Diêm Văn Huy. Mà Chu Hiểu Xuyên lại cho các nàng cảm giác tốt hơn nhiều, cho nên bất tri bất giác, các nàng liền đứng về phe Chu Hiểu Xuyên, nói giúp Chu Hiểu Xuyên. Diêm Văn Huy dùng khóe mắt liếc Lý Vũ Hàm một cái, y cũng không muốn trước nữ nhân lộ ra bộ dạng xoắn quẩy. Vì vậy trong đầu hắn có chút do dự không yên, nhưng vẫn kiên trì tiếp nhận ván cược này, đương nhiên cũng không quên hỏi dò:

- Nếu mày diễn tấu khúc, nghe không hay bằng tao, thì sẽ thế nào?

- À, chuyện đó không có đâu cưng.

Lúc Chu Hiểu Xuyên nói những lời này, có vẻ rất tin tưởng, giống như hắn là một nghệ sĩ piano tài hoa vậy:

- Bất quá, vì để thể hiện tính công chính của ván cược này, để cho anh thua cũng không thể lấy cớ. Thế nên tôi đồng ý là chỉ cần tôi diễn tấu khúc không dễ nghe bằng anh, như vậy tôi sẽ không chỉ ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, còn có thể trước khi rời đi, cúi đầu xin lỗi anh. Có được không?

- Được lắm, tao sẽ ở chỗ này chờ mày đến cúi đầu xin lỗi, sau đó cút đi!

Diêm Văn Huy nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Nghe được nội dung đánh cuộc giữa Diêm Văn Huy và Chu Hiểu Xuyên, Lý Vũ Hàm bắt đầu lo lắng cho Chu Hiểu Xuyên. Cô không để ý đến kẻ bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn phun lửa, đưa tay kéo Chu Hiểu Xuyên đang muốn bước đến bên đàn piano, thân tiết hỏi:

- Hiểu Xuyên, em đánh được thật chứ?

Chu Hiểu Xuyên khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, sư tỷ.

Và dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn đánh giá Diêm Văn Huy một cái, sau đó hắn tiến đến bên tai Lý Vũ Hàm, hạ thấp âm thanh nói:

- Với lại em muốn thay chị, đuổi cái tên bệnh hoạn này đi cho đỡ ngứa mặt.

Động tác thân mật của Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm lần này, làm Diêm Văn Huy giận sôi máu, hận không thể lập tức xông lên đập phát chết Hiểu Xuyên luôn (Biên: đệ tử phồng tôm ). Bất quá, cuối cùng lý trí y chiến thắng được xúc động nhất thời, cố gắng đè nén ngọn lửa giận đang hừng hực cháy, chỉ làm âm thầm nghiến răng nghiến lợi thề: “Để cho mày hung hăng càn quấy trong chốc lát đi, chờ sau khi mày rời khỏi phòng này, tao sẽ cho mày hối hận vì đối đầu với tao. Nhất định thế!”

Chu Hiểu Xuyên đi đến bên đàn piano, cũng không như Diêm Văn Huy vừa rồi bày ra một một bộ dáng đầy anh tuấn quyến rũ mà hắn trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, sau đó nâng tay phải, lấy một tư thế khá ngốc, đánh liên tiếp lên đàn như đang thử âm đàn piano. Nhìn động tác thử âm của Chu Hiểu Xuyên, nguyên bản tâm tình Chu Văn Huy đang khẩn trương không yên, nhất thời buông lỏng xuống. trên mặt nở một nụ cười lạnh rất khoái trá, chỉ thiếu chút nữa là bất thành thiếng thôi. Trong lòng, hắn lại càng vui nói thầm: “Mình còn tưởng rằng thằng này pro thế nào, thì ra chỉ là con gà công nghiệp mà thôi. Xem động tác thử âm của nó kìa, vụng về bất quy tắc, nhìn là biết nó cùi thế rồi, trình gì mà dám a đú với mình! Hừ, xem ra lần đánh cuộc này, mình thắng chắc rồi! Như vậy mình sẽ làm cho nó thật mất mặt, chạy về rúc đầu vào váy mẹ khóc ‘hu hu’ mới được!

So với Diêm Văn Huy, tâm tình Lý Vũ Hàm, trong nháy mắt trở nên lo lắng: “Xong rồi, xem tư thế của Chu Hiểu Xuyên thê kia, e rằng mới học đánh piano sơ qua thôi. Coi như thiên phú có tốt đi nữa, tiến triển thần tốc thì đánh đàn cũng khó có thể hay hơn so với Diêm Văn Huy luyện đã tập nhiều năm rồi. Lúc này đánh cuộc, chỉ sợ nó sẽ thua mât! Không được, mình phải nghĩ biện pháp, giúp đỡ nó…

Ngay lúc mọi người đều đang suy nghĩ, cảm thấy bất ổn thì Chu Hiểu Xuyên cũng đã thử âm xong. Sau đó hít một hơi sâu, híp mắt lại, đặt hai tay trên phím đàn. Mười đầu ngón tay hắn, phảng phất như được mười thiên thần nhỏ bé khéo léo, nhẹ nhàng khiêu vũ trên bàn phím đen trắng của chiếc đàn piano. Cùng với việc hắn tập trung tinh thần dung mười đầu ngón tay nhảy múa trên bàn phím thì dòng năng lượng thần bí kia cũng bắt đầu chảy ra hay cánh tay hắn, tràn tới các ngón tay, tạo nên tác dụng thần kỳ. Những âm thanh êm tai dễ nghe, theo mười ngón tay của Chu Hiểu Xuyên, không chỉ chảy vào lỗ tai mọi người, mà còn chảy vào tận sâu trong linh hồn họ.