Chương 40: Kiệt tác truyền đời

Mặc dù rất bất mãn với câu trả lời của Chu Hiểu Xuyên nhưng nàng cũng không có đuổi theo hắn để tra rõ ngọn ngành, mà ngồi xuống trước cây đàn piano lấy bản nhạc vừa mới soạn ra, nhìn vào và bắt đầu chơi. Nhờ sự chỉ bảo của lão rùa già cùng với sự trợ giúp của năng lượng thần bí, khả năng chơi đàn của Chu Hiểu Xuyên tiến bộ rất nhanh, nhưng mà so với Trương Ngả Gia đã tập luyện hơn mười năm thì vẫn có một sự chênh lệch rất lớn. Cùng là một khúc nhạc, dưới sự diễn tấu của Chu Hiểu Xuyên mặc dù nghe cũng rất hay, nhưng lại có chút không đều tay và hơi khó hiểu, hơn nữa hắn rất hay mắc phải một vài lỗi nhỏ nên làm cho giai điệu uyển chuyển của khúc nhạc có chút hơi lộn xộn, ngược lại, dưới diễn tấu của Trương Ngả Gia thì không có mắc phải những lỗi như vậy. Vì vậy khúc nhạc được nàng đàn lên càng thêm uyển chuyển và dịu dàng. Thậm chí Trương Ngả Gia đang diễn tấu cũng hoàn toàn chìm đắm trong những âm luật tuyệt luân của khúc nhạc này. Cho tới khi đàn xong một hồi lâu mới từ từ tỉnh táo trở lại, mới chầm chậm thở dài một hơi.

“Giai điệu của khúc nhạc này thật vô cùng ưu mĩ, ý cảnh cao xa, cho dù có gọi là tuyệt phẩm của thế giới cũng không đủ để hình dung nó, nhưng tại sao mình nghe nó lại lạ lẫm đến như vậy, chẳng lẽ khúc nhạc này đúng là do hắn sáng tác? Không, tuyệt đối không thể có khả năng này. A, tại sao mình lại không hỏi thầy giáo Hướng nhỉ? Chỉ cần khúc nhạc này là do những người đi trước soạn ra thì ông ấy nhất định sẽ biết được lai lịch của nó” Sau một lát trầm ngâm suy nghĩ. Trương Ngả Gia bật laptop lên, rồi tự mình sao một bản của khúc nhạc vào đó rồi gửi qua thư điện tử tới email của thầy giáo giảng dạy mình tại Học Viện Âm Nhạc. Sau khi gửi thư điện tử được gửi đi, Trương Ngải Gia cũng không có nhận được hồi âm ngay lập tức.

Mấy ngày sau đó, Chu Hiểu Xuyên cứ vừa tan ca là chạy ngay tới nhà của Trương Đại Gia, cùng với Trương Ngả Gia làm cơm tối, sau khi ăn cơm xong thì lại cùng Trương Ngải Gia luyện đàn piano cho tới khi tối muộn, mười một giờ rưỡi mới trở về nhà. Cuộc sống mấy ngày nay đối với Chu Hiểu Xuyên mà nói thì vô cùng bận rộn nhưng cũng rất vui vẻ, còn đối với Trương Ngả Gia thì lại là nỗi khiếp sợ mang theo một chút hiếu kỳ. Chỉ trong có vài ngày ngắn ngủi này, nàng đã tận mắt chứng kiến một kẻ từ là một người mù tịt về âm nhạc, về đàn piano, lại có thể tiến bộ một cách thần tốc, vài ngày trước hắn còn không biết đánh đàn như thế nào, tới hôm nay thì hắn đã có thể diễn tấu khúc nhạc nọ tới độ gần như hoàn mĩ càng khiến nàng càng bội phục lẫn kinh ngạc không thôi, đó quả là một tiểu kỳ tích. Mặc dù nói là như vậy, nhưng Chu Hiểu Xuyên cũng chỉ có thể đàn được duy nhất một khúc nhạc đó thôi, nhưng cách tiến bộ vượt bậc này cũng đủ khiến người ta há mồm trợn mắt rồi. Chí ít Trương Ngả Gia tự biết bản thân mình không thể làm được điều như vậy. Vào buổi tối thứ năm, Trương Ngải Gia vô cùng kinh ngạc khi thấy Chu Hiểu Xuyên đã bắt đầu luyện tập một khúc nhạc mới. Khúc nhạc này đối với nàng mà nói thì cũng không có gì xa lạ, nàng vừa nghe là nhận ra ngay lập tức: “Bản nhạc này chính là bản “ Song ca hai con mèo” của Rossi. Sao gã này vì lại luyện nó nhỉ?”

Trong khi Trương Ngả Gia vẫn còn đang ngơ ngác, cảm thấy vô cùng khó hiểu thì đột nhiên nàng nghe được một loạt tiếng mèo kêu vang lên “ meo meo méo…meo meo”. Điều khiến cho nàng khiếp sợ chính là những tiếng mèo kêu này lại phát ra theo tiết tấu, chính là giai điệu khúc nhạc “ Song ca hai con mèo” mà Chu Hiểu Xuyên đang chơi

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Trong lòng Trương Ngả Gia cảm thấy vô cùng tò mò, một lần nữa lại để Trương Đại Gia một mình xem phim tại phòng khách, rón rén đi về phòng mình. Nhờ vào ánh sáng của mặt trăng và ngọn đèn trong phòng, Trương Ngả Gia cuối cùng cũng nhìn thấy trên cành cây cạnh cửa sổ phía trước cây đàn piano có một con vật màu đen mang một đôi mắt xanh như màu ngọc bích, hình như một con mèo đen. Đúng là một con mèo đen, chính là Sa Tử

“Phối hợp với bản nhạc của Chu Hiểu Xuyên lại là một con mèo đen! Điều này sao có thể chứ? Điều này sao có thể xảy ra chứ?” Trương Ngả Gia thật sự khiếp sợ, nàng còn nghĩ rằng mình đang xuất hiện ảo giác, vội vàng đưa tay lên dụi dụi mấy cái vào mắt. Nhưng mà sự thật cho thấy nàng không hề hoa mắt, quả thực có một con mèo đen đang ngồi cạnh gốc cây kêu lên phối hợp với bản nhạc của Chu Hiểu Xuyên

“ Chẳng lẽ là trùng hợp sao?” Trong đầu Trương Ngả Gia vô cùng nghi hoặc và khiếp sợ, nàng cứ đứng đó một cách ngây dại nghe Chu Hiểu Xuyên đánh đàn hợp với tiếng kêu của Sa Tử. Mặc dù vậy, Chu Hiểu Xuyên phối hợp cùng với Sa Tử cũng chưa được ăn ý cho lắm, hơn nữa nhiều lúc Chu Hiểu Xuyên còn đánh sai nhạc hoặc Sa Tử meo sai lời. Nhưng Trương Ngả Gia cũng cảm nhận được rằng, độ ăn ý giữa một người một mèo càng lúc càng nâng cao. “Song ca hai con mèo” lẽ ra phải do hai người phối hợp biểu diễn, thế nhưng lúc này đây, một người một mèo phối hợp rất ăn ý, biểu diễn vô cùng thành thạo. Nhất là vào buổi tối hôm thứ sáu, sự phối hợp giữa một người và một mèo đã hết sức ăn ý, bản nhạc này càng vô cùng đặc sắc và sinh động. Trước đây Trương Ngả Gia cũng đã từng được nghe qua bài hát này dưới sự biểu diễn của đám trẻ con hát trong hội Chữ thập đỏ ở Paris. Nhưng lúc này, nàng nhận thấy rằng, bài hát này được biểu diễn bởi một người một mèo so với đám trre hát đồng diễn hôm đó thì hay hơn rất nhiều, ít nhất cũng phải hay hơn gấp mười lần. Cũng chính tại buổi tối hôm thứ sáu, sau khi Chu Hiểu Xuyên kết thúc buổi tập đàn ra về thì Trương Ngả Gia nhận được điện thoại từ thầy giáo của nàng gọi tới. Trương Ngả Gia vừa mới nghe máy, chưa kịp nói lời nào thì đã nghe được giọng nói gấp gáp của thầy giáo nàng từ đầu dây bên kia truyền tới:

- Ngả Gia, khúc nhạc con gửi cho thầy qua email đó là do ai sáng tác?

Nghe thấy lời này, Trương Ngả Gia liền hiểu rằng, khúc nhạc mà lần trước Chu Hiểu Xuyên chơi thật sự không phải là tác phẩm của các tiền bối đi trước. Nếu không thì với trình độ và nghiên cứu trong lĩnh vực piano của thầy giáo nàng làm sao mà chưa từng nghe qua khúc nhạc đó cơ chứ. Trương Ngả Gia còn chưa kịp trả lời thì đầu dây kia lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Mấy hôm trước thầy đi công tác, hôm nay mới về, vừa kiểm tra hòm thư điện tử thì liền thấy được khúc nhạc mà con gửi cho thầy. Mới đầu thầy còn không để ý, nhưng khi thầy nhìn kỹ lại phát hiện ra khúc nhạc này có giai điệu thật là ưu mĩ, không thua kém chút nào so với các tuyệt phẩm của thế giới. Con mau nói cho thầy biết khúc nhạc này thật sự là do ai sáng tác? Theo thầy nhận thấy, một khúc nhạc giai điệu ưu mĩ, cảnh giới sâu xa như vậy thì chỉ trong thời gian ngắn là có thể nổi tiếng thế giới rồi. Dù cho không được coi là tác phẩm kinh điển thì chắc chắn cũng sẽ là một tác phẩm xuất sắc, người sáng tác ra khúc nhạc này tuyệt đối là một nhân tài hiếm có, con nên kết giao với người này, nếu có thể được thì giới thiệu cho thầy tiếp xúc một chút, thầy rất muốn gặp người này để tiện trao đổi một số thứ với hắn.

Trương Ngả Gia thật sự không thể ngờ được, khúc nhạc đó trong mắt thầy giáo của nàng lại xuất sắc đến như vậy. Trong phút chốc trở lên ngây dại, hoàn toàn không nghe được những lời truyền tới từ đầu dây bên kia. Trong đầu nàng lúc này tràn ngập một nghi vấn: “ Khúc nhạc này liệu có thật sự là do Chu Hiểu Xuyên sáng tác hay không? Nếu không phải do hắn sáng tác thì người sáng tác là ai đây? Nếu như thật sự do hắn sáng tác thì quả là đáng sợ. Dù sao, chỉ vài ngày trước đây hắn còn chưa biết chút gì về piano cơ mà, chẳng lẽ trên đời này vẫn còn nhân tài như Mozart?”

- Ngả Gia, con làm gì mà không nói câu nào vậy? Con vẫn còn nghe máy đó chứ?

Sau một hồi thao thao bất tuyệt, thầy giáo của Trương Ngả Gia cũng phát hiện được điểm dị thường, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, nhịn không được mà cất tiếng hỏi.

- Con đang nghe

Cuối cùng Trương Ngải Gia cũng hồi phục lại tâm trí, trả lời vấn đề mà thầy giáo nàng hỏi:

- Khúc nhạc này là con nghe được từ một người bạn, cũng không rõ có phải là do hắn sáng tác hay không nữa?

Thầy giáo của nàng ít nhiều có chút tiếc nuối nói:

- Vậy à! Thế con có thể tới hỏi người đó xem khúc nhạc này là sáng tác của ai hay không?

- Cái này…

Trương Ngả Gia hơi do dự một chút rồi mới đáp ứng:

- Được rồi, để con thử hỏi hắn xem sao.

Bên kia thầy giáo của nàng tỏ ra rất cao hứng, luốn miệng nói:

- Tốt, tốt, nếu có tin tức gì lập tức báo cho ta biết!

Sau khi cúp điện thoại, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, Trương Ngả Gia thì thầm tự nói:

- Chu Hiểu Xuyên, rốt cục anh là cái dạng người gì đây?

Chỉ trong có vài ngày ngắn ngủi, cảm giác khiếp sợ mà Trương Ngả Gia cảm nhận được so với hơn hai mươi năm nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra rằng, Chu Hiểu Xuyên trong lòng nàng đã bất tri bất giác chiếm cứ lấy một vị trí nào đó…