Rốt cục Lão Quy cũng không thể đạt được nguyện vọng được đi ra ngoài của mình. Bởi vì ngay lúc Chu Hiểu Xuyên mở cửa, Trương Đại Gia ở phòng bên cũng thò đầu ra, cười dài, nói:
- Tiểu Chu. Bác đang đợi cháu đấy, nhanh qua đây ăn cơm tối với bác. Hôm nay Ngả Gia tự mình xuống bếp đấy nhé. Tài năng nấu ăn của con bé thì không chê vào đâu được.
- Bác à. Cháu còn có chuyện phải đi làm…
Chu Hiểu Xuyên còn chưa nói hết câu, Trương Đại Gia đã kéo tay hắn đi vào trong phòng, một bên tội nghiệp nói:
- Ai nha, có việc gì thì cũng phải ăn cơm cái đã, đi đâu mà vội. Nếu gấp thì bác bảo Ngả Gia giúp cháu một tay là xong chứ gì.
Vì để giúp cháu gái mình thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, Trương Đại Gia đã dốc hết sức tạo cơ hội kéo Hiểu Xuyên và Nghệ Gia lại gần nhau. Chu Hiểu Xuyên cũng thật sự không nỡ lòng mà từ chối một lão nhân đáng thương, hắn chỉ đành bất đắc dĩ theo Trương Đại Gia vào trong nhà. May mắn là bữa cơm này cũng không tốn thời gian lắm, đợi xong bữa cơm thì đi mua giấy bút với đi thuê đàn Piano chắc cũng không quá trễ. Khi hắn vừa bước vào trong nhà liền thấy trên bàn đã bày biện khá nhiều món ăn. Tuy rằng bàn đồ ăn này toàn những món đơn giản nhưng lại được chế biến cùng với Trân Châu hoàn cho nên tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn, làm người ta chảy nước miếng không thôi, rraast muốn ngồi liền vào bàn mà thưởng thức. Chỉ vào mấy món ăn trên bàn, Trương Đại Gia kiêu ngạo khoe khoang:
- Thế nào? Cháu gái ta nấu ăn không tệ chứ hả? Đầu bếp khách sạn năm sao cũng đâu có giỏi bằng con bé đâu.
- Đích xác rất xuất sắc.
Chu Hiểu Xuyên nghe giọng điệu đầy tự hào của lão nhân thì hắn cũng chẳng keo kiệt một câu khen ngợi. Hai người đang nói chuyện đâu đâu thì Trương Ngả Gia đeo một cái tạp dề màu xanh, bưng đĩa cải bắp ngâm dấm đường đi lên. Cô nhìn thấy Chu Hiêu Xuyên không khỏi bất ngờ, chợt nhiú mày hỏi:
- Anh qua đây làm gì?
Chu Hiểu Xuyên còn chưa kịp mở miệng phân bua thì Trương Đại Gia đã nói trước:
- Là ông mời Tiểu Chu đến. Ông thấy hai người chúng ta ăn có chút buồn tẻ nên mời Tiểu Chu đến góp vui.
Sắc mặt Trương Nghệ Gia liền âm trầm. Cô hừ lạnh nói:
- Cháu chỉ chuẩn bị cho hai người ăn thôi. Hắn đâu có phần.
Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được cô nàng này đúng là có tình cảm “sâu sắc”đối với Chu Hiểu Xuyên. Sắc mặt Trương Đại Gia trở nên khó coi:
- Ông đã dặn cháu trước rồi mà. Ngày hôm nay ông có bằng hữu qua chơi, sao cháu không làm thêm nhiều đồ ăn một chút chứ?
Chu Hiểu Xuyên biết là Trương Ngả Gia nhìn hắn vốn ngứa mắt, muốn tiễn khách rồi. Nhưng Hiểu Xuyên hắn là người có tính cách ngang ngạnh trời sinh. Nếu Trương Ngả Gia cầu xin hắn đi cho khuất mắt xem chừng hắn còn đáp ứng nhưng cô nàng lại dùng thủ đoạn này mà trục khách thì đã chọc vào cơn bướng của hắn rồi. Hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt của Trương Ngả Gia mà quay lại cười với Trương Đại Gia, nói:
- Không sao đâu bác ạ. Vừa may là cháu cũng mới mua chút nguyên liệu nấu ăn, cháu có thể mang qua đây góp chung.
Trương Ngả Gia lạnh giọng nói:
- Anh mang qua đây tôi cũng đâu thừa hơi mà làm.
Trương Đại Gia có chút tức giận, quát cháu:
- Ngả Gia, có chuyện gì đấy? Tiểu Chu dù gì cũng đã cứu ông một mạng. Cháu không thể nể mặt ông mà khách khí một chút hả?
Trương Ngả Gia mặc dù không có ý tranh luận cùng ông nhưng cô nàng vẫn lầm bầm một câu:
- Mình không thèm khách khí với cái đồ sắc lang.
Chu Hiểu Xuyên nghe được cô bất mãn nói như vậy không khỏi cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: “Cô gái này đúng là thù dai.”
Bất quá hắn cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong trước Ngả Gia, liền cười xuề xòa nói:
- Tôi cũng không phiền cô phải xuống bếp. Trương lão có thể cho cháu mượn bếp một lúc được không ạ?
Trương Đại Gia vội vàng gật đầu.
- Anh mà cũng biết nấu nướng sao?
Vẻ mặt Trương Ngả Gia đầy hoài nghi. Cô không ngại ngần mà châm chọc đối thủ. Chu Hiểu Xuyên cũng không có tâm trạng mà đôi co với cô nàng, hờ hững nói một câu:
- Chờ tôi nấu xong rồi nếm thử, xem trù nghệ ai hơn đây?
Hắn liền chạy về phòng mình lấy nguyên liệu mới mua về chưa kịp nấu. Sau đó ôm đống nguyên liệu chạy vào phòng bếp nhà Trương Đại Gia, xắn tay áo lên, cầm lấy dụng cụ làm bếp bắt đầu chiến đấu. Chu Hiểu Xuyên cũng thật lành nghề, không lâu sau hắn đã xuất hiện. Mặt vênh lên đắc ý, tay bưng vài món bày lên bàn.
- Ái chà chà! Thật là thơm ngào ngạt. Bác thật không nghĩ là Tiểu Chu có cả tài nấu nướng nữa đấy. Nếu biết như vậy thì bác cũng không phải tự tay vào bếp nữa rồi. Để bác nếm thử trù nghệ của Tiểu Chu nào.
Trương Đại Gia cầm đũa gắp một miếng cà xào mỡ đưa vào miệng. Nhai mấy miếng thưởng thức hương vị sau đó kinh ngạc nói:
- Ồ! Món này bác ăn thấy mùi vị có chút quen thuộc?
Chu Hiểu Xuyên cởi tạp dề xuống rồi để một bên, hắn nói:
- Đồ ăn hàng ngày thôi mà bác. Hương vị mà không quen thuộc mới là kỳ quái đó.
Trương Ngả Gia vốn chẳng thèm so bì với mấy món mà Chu Hiểu Xuyên làm nhưng mà khi nghe được ông nói như vậy, không kìm được tò mò nàng gắp thử một miếng. Sau khi nhai thử mấy miếng, hai mắt của cô chợt sáng lên, ẩn chứa cả kinh ngạc lẫn kích động. Trương Ngả Gia phản ứng như vậy không phải vì Chu Hiểu Xuyên nấu được món mỹ vị gì. Gia cảnh cô khá giả như vậy thì có món gì mà chưa nếm qua? Sở dĩ làm cô bất ngờ chính là vì mấy món vừa rồi có hương vị rất giống như những món ăn mà năm xưa mẹ cô hay nấu. Chí ít thì cũng có bảy tám phần tương tự. Từ ngày mẹ cô qua đời, Trương Ngả Gia cũng chỉ được ăn bữa cơm mẹ nấu trong mơ mà thôi. Cô ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng ngay tại nơi này mà cái tên Chu Hiểu Xuyên đáng ghét kia lại có thể làm ra hương vị món ăn mẹ cô làm mà cô hay nằm mơ. Trong khoảnh khắc, trăm loại tâm tình ùa vào trong lòng Ngả Gia. Mới vừa rồi cô còn trêu chọc khả năng nấu nường của Chu Hiểu Xuyên vậy mà bây giờ cô không nhịn được lệ nóng tràn ra, hai hàng nước mắt trong suốt tí tách rơi. Nhìn thấy một màn này, Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngẩn tò te. “Mới vừa nãy còn hổ báo lắm cơ mà sao bây giờ lại mê man rồi?” Hắn dò hỏi:
- Cô làm sao vậy? Đồ ăn tôi làm mặc dù cực kỳ ngon nhưng cũng không đến mức ngon phát khóc như vậy chứ?
- Ngu ngốc!
Trương Ngả Gia trừng mắt liếc Chu Hiểu Xuyên một cái. Cô cầm lấy khăn lau đi nước mắt, không thèm để ý cái tên sắc lang bên cạnh nữa mà ngấu nghiến xử lý mấy món hắn vừa mang ra. Có lẽ vì mấy món vừa rồi mà Chu Hiểu Xuyên làm có chút “hương vị của mẹ” mà Ngả Gia mới không thèm đôi co với hắn, so với lúc trước đúng là chuyển biến tốt lên không ít. Chí ít cũng không còn lạnh lùng nữa, nhất là cái liếc mắt vừa rồi hàm chứa bao nhiêu là phong tình vạn chủng. Trương Đại Gia ha ha cười. Hiển nhiên ông rất hài lòng với biểu hiện của Chu Hiểu Xuyên. Ông xoay người lấy ra một chai rượu giấu kỹ trong tủ quần áo, cười cười nói:
- Tiểu Chu. Hôm nay bác rất vui. Hai bác cháu uống một chút nhé. Đây là rượu Mao Thai tốt nhất đó, tiểu tử ngươi may mắn lắm đấy.
Ngả Gia đang mải miết diệt mồi bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Ông nội mới vừa bình phục không được uống rượu.
Nụ cười trên mặt Trương Đại Gia chợt cứng lại. Ông ngây người mất vài giây đồng hồ. Sau đó cười lấy lòng nói:
- Gì kia chứ? Rượu này từ gạo mà ra, ta đây uống rượu cũng là ăn cơm. Uống vài chén thì cơ thể còn nhanh hồi phục hơn ấy chứ…Được rồi, được rồi, ông chỉ uống một chén thôi. Được chưa? Lâu lắm nay ông mới vui như vậy, cháu đừng có phá ngang như vậy mà.
Trương Ngả Gia suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng xuống thang:
- Thôi được. Nhưng chỉ một chén thôi đó.