Chu Tiểu Xuyên đưa tay chỉ về phía phòng của Trương Đại Gia hỏi:
- Anh không vào đó thăm bác sao?
Trương Lân Khải lắc đầu cười khổ nói:
- Không, sáng nay anh đã qua thăm lão gia tử rồi. Huống chi, Ngải Gia cũng sắp tới rồi, anh sợ sau khi gặp mặt sẽ khiến nó không vui.
Lời nói của Trương Lân Khải vừa dứt, trong hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân. Ngay sau đó, Trương Ngải Gia xuất hiện trước mặt hai người, khuôn mặt vô cùng băng sương lãnh đạm. Nàng nhìn lướt qua người Chu Hiểu Xuyên sau đó liền nhìn sang Trương Lân Khải, vốn ánh mắt của nàng lạnh như băng lúc này có nhiều thêm vài phần lửa giận.
- Cái này…cái này đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay …
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tạo nên bầu không khí vô cùng khó xử, Chu Hiểu Xuyên nhỏ giọng thầm than. Cuối cùng Trương Lân Khái phá vỡ sự im lặng, hơi cười nói:
- Ngải Gia, con đến rồi à, cha đang chuẩn bị rời đi…
Trương Ngải Gia vẫn biểu tình lạnh lùng, nói:
- Ông rời đi vậy là tốt nhất, nơi đây không chào đón người như ông.
- Haizz
Trương Lân Khải mấp máy miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng là nghẹn lại nơi cổ họng, không nói ra lời, chỉ đành ngượng ngùng cười khổ nói:
- Được rồi, cha sẽ đi ngay bây giờ.
Y hướng về Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu rồi xoay người đi xuống phía dưới lầu. Đợi sau khi Trương Lân Khải rời đi, lúc này Trương Ngải Gia mới đem ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Chu Hiểu Xuyên, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sau này ngươi tốt nhất là không nên lui tới với hạng người này nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn dạy hư…À, đúng rồi, ta suýt chút nữa quên mất, ngươi cũng không phải là cái hạng gì tốt đẹp, cá mè một lứa cả.
Rõ ràng nàng vẫn còn nhớ, đêm qua Chu Hiểu Xuyên nói ngực nàng là thật, thực sự không phải thêm đệm ngực.
- Ầy
Chu Hiểu Xuyên gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Kỳ thật, tôi thật sự là một người tốt.
Trương Ngải Gia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tin ngươi mới là lạ đó.
Trong lúc Chu Hiểu Xuyên đang cân nhắc có nên giải thích một hai câu với Trương Ngải Gia hay không, thì một âm thanh rét lạnh khiến người ta phải dựng đứng lông tóc từ trên vai nàng truyền ra:
- Ngươi quả là một nhân loại đáng giận, đừng có đứng đó mà dây dưa với chủ nhân của ta, nếu không ta sẽ cắn nát lỗ mũi của ngươi.
Chu Hiểu Xuyên lúc này mới chú ý thấy ở trên vai Trương Ngải Gia còn có một con tiểu xà màu xanh quấn trên đó. Lúc này con tiểu xà đang nhìn hắn há miệng nhe lanh, để lộ ra bên trong miệng những chiếc răng sắc nhọn. Chu Hiểu Xuyên thân là bác sĩ thú y, chỉ cần liếc mắt một cái là biết con tiểu xà này là loại rắn có độc tính cực mạnh, được mang cái tên Trúc Diệp Thanh Xà. Nhìn tư thế bảo vệ chủ nhân của nó như vậy thì chắc chắn hơn phân nửa là từ nhỏ đã được Trương Ngải Gia nuôi dưỡng. Mặc dù ở chợ Hoa Điểu tại huyện Phương Đình có cửa hàng chuyên kinh doanh bò sát làm sủng vậy, nhưng đa số bán ra vẫn là những con thằn lằn tính cách hiền lành với một số ít rắn không có độc, còn với loại Trúc Diệp Thanh Xà có tính công kích cùng với độc tố mạnh như vậy thì quả thật rất hiếm có muốn người nuôi. Từ điểm này cũng có thể thấy được, tính cách của Trương Ngải Gia vô cùng đặc biệt, không giống với người thường. Đồng thời cũng có thể thấy được sự cảnh giác của nàng đối với những người xung quanh vô cùng lớn. Chu Hiểu Xuyên nhịn không được cảm thán trong lòng một tiếng: “ Xem ra, việc Trương Đại Gia nhờ cũng không dễ làm...”
Trương Ngải Gia không biết trong lòng Chu Hiểu Xuyên đang suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng hắn bị việc mình nuôi Trúc Diệp Thanh Xa là sủng vật hù cho sợ hãi, lập tức trên mặt xuất hiện một tia cười lanh:
- Chẳng phải ngươi là bác sỹ thú y sao? Sao nào lại bị một con tiểu xà hù sợ chứ, thật đúng là vô dụng mà.
Nói xong nàng đưa tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của con tiểu xà đang quấn trên vai, không thèm để ý tới Chu Hiểu Xuyên, cất bước tiến vào phòng của Trương Đại Gia. Mà từ đầu đến cuối, con Trúc Diệp Thanh Xà luôn trừng đôi mắt màu vàng của nó nhìn Chu Hiểu Xuyên. Điều này làm cho Chu Tiểu Xuyên cười khổ không thôi, cũng là nhịn không được mà than:
- Xem ra con vẹt vằn hồ của Trương Đại gia quả này khốn đốn rồi. Bất quá, điều này cũng không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là làm sao có thể tiếp cận được với nữ nhân này đây, làm sao có thể hoàn thành việc Trương Đại Gia nhờ giúp?
- Việc này thì có gì là khó? Phải biết rằng dù thành lũy có chắc chắn đến đâu thì cũng có thể công phá từ bên trong.
Âm thanh của lão Quy đột nhiên vang lên, ngay sau đó nó xuất hiện trên bả vai Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc nói:
- Mày không phải đang ở trong phòng sao? Sao giờ lại xuất hiện trên người tao?
- Từ khi ngươi rời khỏi căn hộ bên cạnh ta đã ở trên lưng ngươi rồi. Sao? Ngươi không có cảm nhận được gì à?
Lão Quy giơ bốn móng vuốt của mình lên, vẻ mặt đắc ý nói.
- Ý của mày là tao bị làm đầy tớ cõng mày nửa ngày mà không biết đó à?
Chu Hiểu Xuyên nhất thời hình dung ra bộ dạng của mình khi cõng con rùa già này trên lưng, nhất thời sắc mặt sa sầm lại, nhưng trong lòng thầm kêu may mắn: “ May thay là đám người Trương Đại Gia không có chú ý tới điểm này, không thì mất hết mặt mũi rồi” Dừng lại một chút, hắn túm Ô Quy trên đầu vai xuống, cầm ở trong tay, nhíu mày hỏi:
- Câu nói vừa rồi của mày là có ý gì? Lẽ nào là muốn tao bắt đầu từ hành động Thanh Diệp Trúc Xà kia?
- Đúng vậy, mặc dù tính cách của con Thanh Diệp Trúc Xà kia không được tốt, nhưng nó dù sao cũng là một loại động vật bình thường, không giống như nhân loại các ngươi lục đục với nhau, chỉ cần tìm hiểu xem nó yêu thích Nếu ngươi có thể lôi kéo được nó làm nội ứng trợ giúp, thì ta tin tưởng việc ngươi thu phục được mĩ nữ băng sương kia chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lão Quy vừa trả lời hắn, vừa cố gắng dãy dụa thoát khỏi tay hắn, đồng thời còn không quên hét lên:
- Ai da!Ngươi không thể thả ta xuống được sao? Ngươi cứ nắm ta như vậy khiến cho ta cảm giác như đang bị lăng nhục…(Biên: vãi rùa)
Chu Hiểu Xuyên thốt lên mắng:
- Lăng nhục mày á? Mày cho tao là cầm thú chắc, sẽ xuống tay với cả rùa, hơn nữa lại còn là một con rùa già?
Bất quá hắn vẫn thả lão Ô Quy xuống mặt đất, đồng thời tán thưởng một câu:
- May mà mày là con rùa có đầu óc, khá hữu dụng, không tao đã làm lẩu mày rồi.
Lão Ô Quy ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:
- Điều đó là đương nhiên, ta chính là một quy quân sư trí lực vô cùng cao minh đấy!
Chu Hiểu Xuyên “Phì” một tiếng phá lên cười nói:
- Mày vừa nói gì? quân sư rùa?
Lão Quy đối với phản ứng kịch liệt của Chu Hiểu Xuyên tỏ ra vô cùng khó hiểu, chớp chớp đôi mắt lớn như hạt đậu xanh nhìn hắn, vẻ mặt mê mang nói:
- Nhân loại các ngươi không phải có cái danh từ ‘ quân sư quạt mo’ sao? Ta đây là rùa không phải chó, đương nhiên phải gọi là quy quân sư. Làm sao? Tên này có vấn đề gì à?
- Không…Không thành vấn đề.
Chu Hiểu Xuyên thật sự không biết làm thế nào để giải thích với lão Quy, chỉ có thể cố nén cười trả lời