Chương 28: Để lão quy ta cho ngươi một sáng kiến

Trở về tiểu khu Ngân Hạnh, Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy Tiểu Hắc ở xa xa đang ngồi xổm trước lầu chờ hắn, điều này làm hắn vừa kinh hỉ lại vừa nghi hoặc: “Mình nhớ rõ ràng là sáng nay lúc đi đã khóa cửa rồi mà, làm sao Tiểu hắc có thể chạy từ trong nhà ra đây được nhỉ?”

Không đợi Chu Hiểu Xuyên nghĩ nhiều, Tiểu Hắc đã chạy đến, dùng cái mũi cà cà lên tay hắn, xem như chào đón. Sau đó đứng bên cạnh hắn, nhu thuận đi theo hắn hướng về nhà.

- Này! Chào! ta là rùa, cậu có thể gọi là là Lão Quy, rất hân hạnh được biết ngươi…

Lão Quy ở phía sau, nhô đầu ra từ trong giỏ xe cũ nát, nhìn Tiểu Hắc thao thao bất tuyệt nói:

- Nói vậy, ngươi chính là con chó được nuôi đó à? Nói vậy, chúng ta coi như là đồng sự rồi. Hy vọng cuộc sống từ này về sau, chúng ta có thể cùng chung sống hòa thuận. Ây! Nói nhiều như vậy, ta còn chưa biết ngươi tên là gì đó?

Tiểu Hắc giống như không nghe thấy Lão Quy nói gì, chỉ là thè lưỡi ra thở “hè hè hè”, , đi bên cạnh Chu Hiểu Xuyên.

- Này này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, sao ngươi không trả lời ta? Là do ta nói bé quá không nghe thấy à? Hay là quá kiêu ngạo không biết kính già yêu trẻ?

Lão Quy lại đem thanh âm đề cao lên mấy Decibel (đề-xi-ben). Nhưng mà, Tiểu Hắc có vẻ vẫn không nghe thấy gì. Cả quá trình, Chu Hiểu Xuyên đều thấy tận mắt, khẽ thở dài một tiếng, nói với Lão Quy:

- Mày khỏi tốn sức, Tiểu Hắc nó không hiểu thú ngữ.

Lão Quy kinh ngạc há hốc miệng:

- Cái gì? Không hiểu thú ngữ? Một con chó lại không hiểu thú ngữ? Ngươi đang nói giỡn với ta sao?

Sau đó, nó lại chớp chớp hai con mắt như hai hạt đậu xanh lớn, quét qua quét lại người Chu Hiểu Xuyên và Tiểu Hắc vài lần, rồi than thở nói:

- Hai người các ngươi, thật đúng là kì quái. Vốn con người không thể hiểu thú ngữ, lại có thể nắm giữ thú ngữ, mà rõ ràng đáng lẽ chó phải hiểu được thú ngữ…… Ai, ta nói này, hai ngươi không phải là hoán đổi linh hồn đấy chứ?

- Hoán đổi linh hồn? Mày cũng đọc tiểu thuyết thần tiên ma quái quá nhiều rồi.

Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc đầu, hồi tưởng đến việc chuyện tình ly kỳ phát sinh và buổi sáng hôm đó, khẽ thở dài một tiếng nói:

- Nguyên nhân trong đó, ta cũng không rõ. Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, ta có thể làm rõ cuối cùng chuyện gì đã xảy ra…

Con mắt lão Quy đả đảo hai vòng, còn muốn hỏi thêm chút gì, thì một âm thanh the thé từ góc tối âm u truyền đến, cắt đứt lời nói củ nó:

- Này, nhân loại biết thú ngữ, xem ra ngươi đã trở lại, mèo quay ngươi đã đáp ứng của ta đâu?

Ngay sau đó, một con chuột nhắt thật cẩn thận từ đống rương hòm chất ở đầu cầu thang thò đầu ra, nhìn Chu Hiểu Xuyên. Đó đúng là con chuột mà đã giúp hắn đêm qua. Lúc này, có thể thấy rằng nó đã sớm ở chỗ này chờ Chu Hiểu Xuyên.

- Này, đây này, ta không thèm bùng.

Chu Hiểu Xuyên nói xong, liền đem mèo quay tới trước mặt nó.

- Mèo quay thơm quá, ta nhịn không được, chảy hết nước miếng mất rồi.

Con chuột theo bản năng muốn từ góc âm u chạy ra chỗ mèo quay, nhưng rất nhanh liền thắng gấp, dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá Tiểu Hắc vài lần, sau đó mới nói:

- Này, nhân loại, đem vịt quay của ta ném lại đây. Ngươi nuôi một con chó ngốc không hiểu thú ngữ, còn đáng ghét hơn cả lũ mèo. Mọi người thường nói:“ Cẩu nã háo tử đa quản nhàn sự”, nó là chúa xen vào chuyện nhà người khác.

Chu Hiểu Xuyên dở khóc dở cười, đưa tay vỗ đầu Tiểu Hắc, khen một câu:

- Làm tốt lắm

Sau đó ném mèo quay cho con chuột nói:

- Mèo quay đã cho ngươi, chúng ta thanh toán xong rồi.

Con chuột lấy tốc độ nhanh như sét đánh nhảy tới con mèo quay ở trước mặt, há mồm cắn một phát, vừa nhanh chóng lôi về chỗ nó ẩn thân, vừa nói mơ hồ không rõ (DG: mồm ngậm mèo rồi nói rõ được mới lạ):

- Ơm ào ạt ( thơm ngào ngạt), èo oay óng ổi (mèo quay nóng hỏi)! Đời này ta chưa nếm qua một miếng mèo quay nào. Ngày hôm nay, xem ra có thể bắt đầu giao dịch tình dục đươc thôi, có lẽ một miếng đùi là đủ cua một em chuột xinh tươi? Ý phải rồi! Cạnh nhà kia có một e chuột, dáng chuột tương đối nóng bỏng. Chẹp chẹp, nó nhất định sẽ vui vẻ ngồi dưới bánh xe thồ, cùng ta cắn mèo quay…

Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đã khóa xe đạp chuẩn bị lên lầu, lúc này con chuột lại thò đầu ra nói:

- Hắc, nhân loại, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng quên tìm ta nhé. Ấy, đúng rồi, nếu ngươi muốn liên lạc với ta, vẽ hình một người lại trên bãi cỏ của khu nhà. Chỉ cần ta nhìn thấy, trước tiên sẽ chạy tới tìm ngươi.

Chu Hiểu Xuyên cũng không quay đầu lại nói:

- Sau này có chuyện rồi nói sau.

Tuy rằng hắn không thích chuột lắm, nhưng mà không thế phủ nhận, có đôi khi, có một số việc, thật sự là phải dựa vào bọn chuột nhắt mới có thể hoàn thành. Cho nên, đối với thỉnh cầu của con chuột, hắn cũng không bác bỏ, mà đứa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi. Con chuột nghe vậy sung sướng kéo con mèo quay đi, Chu Hiểu Xuyên cũng dẫn theo lão Quy và Tiểu Hắc lên lầu. Về đến nhà, thấy cửa phòng khóa chặt, Chu Hiểu Xuyên không khỏi thêm tò mò:

- Cửa phòng khóa chặt, Tiểu Hắc chui ra ngoài từ chỗ nào vậy? Chẳng lẽ nó có thể tự mình mở cửa phòng sao?

Chu Hiểu Xuyên cúi đầu mắt nhìn Tiểu Hắc, cảm thấy suy đoán của ình có vẻ rất đúng. Hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, ý bảo nó tự chạy đi chơi đi, sau đó bỏ Lão Quy lên trên bàn:

- Mày rốt cuộc nghĩ được bao nhiêu quà có theẻ khiến Lý Vũ Hàm ưng ý rồi?

Lão Quy vốn đang duỗi thẳng tứ chi, bỗng nhiên nhúc nhích, bò qua bò lại trên bàn hai vòng, cho đến lúc Chu Hiểu Xuyên thúc giục, mới không trả lời:

- Quà thì ta nghĩ ra được rất nhiều, nhưng điểm mấu chốt là cậu phải biết Lý Vũ Hàm thích những thứ gì?

- Tao nào biết Lý Vũ Hàm thích những thứ gì?

Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi đánh giá lão Quy:

- Tự nhiên tao có cảm giác giống như đang mắc mưu, bị lừa gạt vậy?

Quay đầu về phía Chu Hiểu Xuyên đang nghi ngờ, lão Quy chẳng những không hề lo lắng, ngược lại còn bày ra một bộ dáng đã tính trước:

- Ta tuy rằng không biết Lý Vũ Hàm thích gì, nhưng có thể cấp cho cậu sáng kiến.

- Sáng kiến gì?

- Chẳng phải ngươi cứ đi tìm Sa Tử hỏi là sẽ biết sao?

- Sa Tử?

Chu Hiểu Xuyên vốn đang sửng sốt, sau đó nâng tay vỗ nhẹ đầu mình:

- Đúng rồi, mình lại quên mất Sa Tử nhỉ? Nó chính là thú cứng của Lý Vũ Hàm, luôn ở cùng nàng như hình với bóng, hiển nhiên nó nhất định sẽ biết Lý Vũ Hàm thích cái gì. Đê dụ dỗ một con mèo, đơn giản hơn nhiều so với dụ dỗ một người…

Ngay khi Chu Hiểu Xuyên tỉnh ngộ, chuẩn bị ngày mai đi hối lộ Sa Tử, để hỏi vòng vèo xem Lý Vũ Hàm thích gì từ miệng nó, Bỗng vang lên những tiếng đập cửa, sau đó là tiếng gọi của Trương đại gia:

- Tiểu Chu, cháu về rồi à? Có thể tới phòng ta nói chuyện phiếm vài câu được không ?