Bị dày vò suốt một đêm như vậy làm cho Chu Hiểu Xuyên mệt ngất ngư. Sau khi về nhà, hắn cũng chẳng thèm tắm rửa, lăn ngay ra giường mà ngủ. Thẳng đến khi chuông báo thức từ điện thoại di động vang lên, mới bò dậy khỏi giường ngáp ngắn ngáp dài. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi rửa mặt, lại đột nhiên phát hiện con chuột đêm qua giúp hắn lấy chìa khóa đang ở trong nhà, nằm ở trên quả cà chua hắn mới mua hôm qua mà ngặm từng miếng từng miếng một. Quả cà chua lớn kia, chí ít cũng có hơn một nửa đã đi vào bụng nó. Còn Tiểu Hắc, lúc này đang nằm ngủ say sưa dưới giường, căn bản giống như không nghe không thấy động tĩnh gì phát ra từ con chuột này. Lúc trông thấy con chuột, phản ứng đầu tiên của Chu Hiểu Xuyên là cầm lấy cái chổi, nhưng rất nhanh dừng lại, cau mày chất vấn:
- Sao mày còn ở trong nhà tao?
Con chuột này chả có chút gì là lo lắng cả, vẫn ôm lấy nửa quả cà chua ăn không ngừng, mơ hồ đáp:
Ta đây muốn nhắc ngươi rằng ngàn vạn lần đừng quên đêm qua đã đáp ứng cho ta con mèo quay kia đấy!
Chu Hiểu Xuyên tức giận, hừ hừ nói:
- Yên tâm đi, tao chắc chắn không quên, tối nay lúc về tao sẽ có cho mày. Có điều tao cũng phải nhắc nhở mày: từ nay về sau, dưới tình huống không được tao cho phép, cấm chạy vào trong nhà của tao. Nếu không thì đừng trách tôi gọi trăm con mèo đến đây vây đánh đấy!
Lúc này, con chuột cũng không tiếp tục cắn cà chua nữa, kinh hãi giơ cái đầu nhỏ nhìn Chu Hiểu Xuyên:
- Nhân loại, chiêu này của ngươi không quá mức đôc ác sao?
Chu Hiểu Xuyên nhún vai:
- Chả còn cách nào nữa, đối với lũ chuột nhắt bọn mày, không ác thì không có tác dụng.
- Được rồi, coi như ta sợ ngươi! Ta đi ngay đây.
Con chuột lầm bầm nói, ngậm nửa quả cà chua chui vào góc tối, nhưng chưa đầy hai giây sau, nó lại liền đem cái đầu nhỏ ló ra:
- Cn người, trước khi đi, ta phải nhắc ngươi một lần nữa, ngàn vạn lần đừng quên là ngươi đã đồng ý cho tôi con mèo quay đấy. Nếu không, ta sẽ canh lúc ngươi ngủ say, cắn đứt lỗ tai ngươi!
Chu Hiểu Xuyên hừ hừ một tiếng coi như đã đáp ứng, sau đó rửa mặt và thay một bộ quần áo mới. Từ đầu đến cuối, Tiểu Hắc vẫn đều ngủ say, chẳng có một chút dấu hiện gì là sẽ thức dậy. Chu Hiểu Xuyên cũng có chút lo lắng, liền bước về phía Tiểu Hắc kiểm tra một hồi, nhận ra rằng nó ngủ say, không có một chút vấn đề nào.
- Có thể là vì vết thương vừa khỏi, tinh thần và thể lực cũng chưa khôi phục hoàn toàn, nên mới ngủ say như vậy đi.
Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cho ra một kết luận như vậy, nhìn Tiểu Hắc cũng không có tỉnh dậy, hắn liền đi chuẩn bị cho nó một phần thức ăn đặc biệt đặt ở góc tường rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên đi xuống dưới nhà, đang chuẩn bị leo lên xe đạp, một chiếc Audo A8 chạy thẳng đến, dừng ngay trước đầu hàng lang. Trương lão gia từ trên Audi A8 đi xuống, tay được một người trung niên đỡ. Không biết vì lý do gì, Trương Ngả Gia lại không có đến. Chu Hiểu Xuyên nhìn diện mạo của người trung niên này có vài phần tương tự Trương lão gia, đoán hắn chắc là con của Trương lão gia. Mà dựa vào cách hai người nói chuyện với nhau cũng chứng minh phán đoán vừa rồi của Chu Hiểu Xuyên là chính xác. Nam trung niên một bên dìu Trương lão gia, một bên khuyên:
- Cha, cha đừng cố chấp nữa, theo về tụi con về nhà ở đi, đừng tiếp tục ở nơi này nữa…
- Chỗ này thì làm sao? Tốt lắm, mày bây giờ có tiền, liền xem thường chỗ này sao?
Lông mày Trương lão gia nhíu lại, có chút không vui:
- Chỗ này chính là nơi tao và mẹ của mày khi còn sống, cũng là nơi thằng nhóc như mày lớn lên. Chỉ có ở nơi này, tao mới có thể cảm thấy rằng mẹ mày còn sống, và đang ở cùng tao! Hơn nữa, về cái nhà kia của mày có thể làm được gì? Nhìn cái con vợ trẻ mới cưới của mày, nhìn mày cùng Ngả Gia cãi nhau sao? Ờ, đúng rồi, bản thân tao cũng bị lú lẫn mà quên mất, Ngả Gia cũng đã dọn ra ngoài sống từ sớm…
- Cha…
Nam trung niên bị giáo huấn cũng vô cùng xấu hổ, bất quá hắn vẫn nhất quyết không buông, tiếp tục mở miệng khuyên bảo. Nhưng Trương lão gia cũng không quan tâm đến hắn mà đem mắt hướng về phía Chu Tiểu Xuyên. Nét buồn bực trên khuôn mặt già nua cũng biến mất liền nở nụ cười:
- Tiểu Chu, lại đi làm ư?
- Vâng ạ, Trương bá.
Chu Hiểu Xuyên lên tiếng đáp, sau đó khó hiểu hỏi:
- Sao bác xuất viện sớm vậy? Sao không nằm viện thêm vài hôm, từ từ an dưỡng và theo dõi, chẳng may để lại di chứng thì làm sao bây giờ?
Nghe Chu Hiểu Xuyên nói những lời này, sắc mặt nam trung niên kia tức khắc trầm xuống. Nhưng Trương lão gia một chút cũng không thèm để ý, bởi vì hắn nghe được trong lời nói ấy có ẩn chứa chút tình nghĩa. Cho nên, hắn cười trêu ghẹo, nói:
- Này, cái thằng nhóc ngu ngốc kia, đang rủa bác đấy à? Với những lời này của cháu, lần sau tới lúc chơi cờ, lão già này sẽ nhất định sẽ cho cháu thua thật thảm hại… Bác nói với cháu, tố chất thân thể của lão già như bác có khi còn cường tráng hơn nhiều đấy so với cháu, làm sao mà dễ dàng bị di chứng chứ?
Nói xong, lão lại quay đầu về phía nam trung niên giới thiệu:
- Đây là Tiểu Chu, hàng xóm của tao, tính nết và như trình đánh cờ đều rất vừa ý tao, cũng có thể coi là bạn vong niên của tao. Lần này, cũng hoàn toàn là nhờ nó, bằng không thì mày cũng không phải đưa tao về đây mà đi ra nghĩa trang tìm cho tao chỗ ở rồi.
Vừa nghe nói chính Chu Hiểu Xuyên đã cứu cha mình, sự bất mãn trên mặt nam trung niên liền tan thành mây khói, hắn một tay dìu Trương lão gia, một tay vươn ra bắt tay Chu Hiểu Xuyên. Lúc bắt tay, hắn chân thành cảm kích nói:
Chu Hiểu, cảm ơn em đã cứu cha tôi, em chính là đại ân nhân của Trương gia chúng tôi. Ngày sau có chuyện gì yêu cầu Trương Lân Khải tôi, chỉ cần phân phó là được, tôi sẽ tuyệt đối không chối từ!
Nói xong, liền lấy ra một tấm danh thiếp đơn giản, trên đó chỉ có tên và số điện thoại di động đưa cho Chu Hiểu Xuyên.
- Đừng khách khí như vậy, đã là đồng hương thì nên chiếu cố lẫn nhau mà.
Chu Hiểu Xuyên cũng không nghiêm trọng hóa lời nam trung niên vừa nói, chẳng qua là xuất phát từ lịch sự thôi, mới vừa đem tấm danh thiếp thu vào, sau đó chỉnh chuông rồi xe đạp quay ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Thật xin lỗi, cháu phải đi làm gấp, không cùng mọi người nói chuyện tiếp được.
Trương lão gia ở phía sau gọi hắn lại:
- Tiểu Chu à, nếu như có thể mà nói, thì buổi tối tan việc qua nhà bác nha.
Chu Hiểu Xuyên quay đầu lại cười nói:
- Sao thế, muốn đánh cờ với cháu đến thế cơ à? Theo cháu thấy, chờ thân thể bác hồi phục hoàn toàn rồi hãy nói sau. Miễn cho đến lúc đó thua, bác lại chơi xấu lấy cớ là thân thể mình không khỏe mà thua…
Trương lão gia giờ phút này cũng nghiêm túc biểu hiện một lần, lắc đầu khẽ thở dài:
- Không phải là chơi cờ, là bác có một việc, muốn nhờ cháu hỗ trợ dùm.
Nam trung niên nhíu, vốn định mở miệng nói, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Nhìn biểu hiện của hai người thay đổi, Chu Hiểu Xuyên không khỏi có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp:
- Vâng, đợi tối tan tầm về, cháu sẽ ghé thăm bác.
Dứt lời, hắn cưỡi lên chiếc xe đạp, phất tay về phía hai người chào tạm biệt, rồi bắt đầu đạp đến chợ Hoa Diểu.