Chương 149: Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Chu Hiểu Xuyên đi vào Ái Sủng Chi Gia đã thấy Hoàng Hiểu Uyển tới từ sớm, đang ngồi trên ghế vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên, đầu tiên cô ngạc nhiên sau đó vui mừng nói:

- Chu ca, anh không có việc gì là tốt rồi, hại em lo lắng cho anh cả đêm, ngay cả Thanh Huyên tỷ điện cũng không thấy gì.

Đêm qua cảnh sát đuổi tới hiện trường, không phát được hiện gì, liền đưa cô về huyện Phương Đình, cho nên những chuyện xảy ra cô không biết gì cả.

- Em đừng có cứ giật đùng đùng lên như vậy được không? Từ từ để anh nói.

Chu Hiểu Xuyên bỏ tay ra khỏi túi quần, nói:

- Đêm qua vì vây bắt Diêu Thừa là hành động bí mật nên không được tiết lộ, sau đó anh cũng quyên mất không gọi điện báo cho em.

Hoàng Hiểu Uyển tò mò hỏi:

- Kẻ bắn lén tên là Diêu Thừa à? Thế nào, cuối cùng có bắt được gã không?

- Đương nhiên có!

Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, kể lại chuyện đêm qua. Đương nhiên chuyện hắn và Lâm Thanh Huyên trải qua những ‘hành động mãnh liệt’ trải ở trong xe và chuyện hắn bị trúng đạn không hề nhắc tới. Sau khi nghe xong, Hoàng Hiểu Uyển cảm thán nói:

- Không ngờ đêm qua lại xảy ra chuyện phức tạp và kịch tính như vậy.

Hai người đang nói thì thấy Cố Văn Bách ỉu xìu đi vào. Đối với bộ dạng này của Cố Văn Bách, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đã sớm đoán trước được. Chu Hiểu Xuyên đi tới vỗ vỗ vai Cố Văn Bách hỏi:

- Làm sao vậy? Bị ai khi dễ thế?

- Còn có thể như thế nào nữa? Bị bạn gái đá thì chả buồn thì sao.

Cố Văn Bách vẻ mặt tang thương thở dài nói, chỉ thiếu chút nữa là cất lên giọng hát hát vang “Forever Alone”. Không thể không nói cái mặt tiu nghỉu của hắn trông mà chết cười. Người này không đi làm diễn viên hài kịch, quả nhiên lãng phí. Hoàng Hiểu Uyển cười ngặt nghẽo, vất vả mới nén được lại hỏi:

- Tài năng của anh như vậy mà không khuynh đảo được cô ấy à? Anh không sáng tác thơ để cô ấy cười…. A, không đúng, là để cô ấy cảm động sao?

Nghĩ tới Cố Văn Bách ngày đó ngâm tụng mấy bài thơ kinh điển, cô càng thấy buồn cười, sau đó vội đưa tay bịt miệng. Dù sao Cố Văn Bách cũng đang bi thương, nếu cô cười to có vẻ không hay cho lắm.

- Hài~~~! Không nhắc tới sáng tác thi từ nữa, cũng tại chúng nó lên làm hỏng sự tình!

Cố Văn Bách hối hận nói:

- Bạn gái anh là giáo viên khoa ngữ văn ghét nhất là những kẻ chuyên sáng tác thơ vớ vẩn. Cuối cùng ta cũng biết vì sao mọi người nói nữ nhân thay đổi so với thời tiết còn nhanh hơn.

Dừng một chút hắn lại nghi hoặc nói:

- Ai, đúng rồi lúc đi cô ấy còn nói người ta là thanh niên bình thường, cô ấy là thanh niên văn nghệ, còn ta là loại thứ ba thanh niên. Hai đứa có biết nghĩa là gì không?

Nghe xong, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển không nhịn được nữa cười phá lên. Cố Văn Bách không hiểu sao hỏi:

- Các người cười cái gì? Uy, uy đừng cười nữa, mau nói cho tôi biết loại thanh niên thứ ba có ý gì đi.

Chu Hiểu Xuyên vất vả nín cười, thở phì phò nói:

- Hỏi đại ca google đi.

- Ở nhể, thế mà mình không nghĩ ra. Uổng công mình được xưng “Một đời thiên kiêu Thành Cát Tư Hãn”…

Cố Văn Bách lập tức lấy máy tính ra tra. Một lát sau, khi hiểu ra, hắn nổi giận:

- Móa, hóa ra cô chửi tôi à? Tôi còn tưởng cô ta đang khen thôi chứ!

Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nghe vật lại phá lên cười.

Hôm nay cũng giống mọi ngày, bận rộn vô cùng. Bởi vì danh tiếng của Ái Ái Sủng Chi Gia đã lan truyền ra toàn huyện Phương Đình, cho nên rất nhiều người có Pet bị sinh bệnh liền lựa chọn đưa nó tới đây. Điều đó làm cách phòng khám cho Pet khác trong huyện Phương Đình cũng phải cái tiến để cạnh tranh với Ái Sủng Chi Gia. Và điều đó đương nhiên có ảnh hưởng tích cực cho các khách hàng rồi. Ba người bận rộn cả sáng, mãi đến xế chiều hơn một, hai giờ mới rảnh rỗi gọi ba suất cơm lấp bụng. Đang ăn cơm, điện thoại của Chu Hiểu Xuyên bỗng vang lên, nhìn qua là một dãy số lạ. Hắn cũng không để ý, chỉ cho là chủ nhân của vật nuôi nào đó gọi hỏi ý kiến, thuận tay ấn nút nghe, vừa ăn cơm vừa nói:

- Xin chào, tôi là Chu Hiểu Xuyên của Ái Sủng Chi Gia, có yêu cầu gì cần tôi giúp đỡ sao?

- Xin chào anh Hiểu Xuyên, em là Tôn Văn Văn.

Một giọng nói ngọt ngào truyền ra từ điện thoại. Cố Văn Bách ngồi bên cạnh nghe thấy giọng nữ, ánh mắt lập tức tỏa sáng, muốn ghé tai hóng hớt, liền bị Chu Hiểu Xuyên đạp ra một cách không thương tiếc.

- Tôn Văn Văn?

Chu Hiểu Xuyên cảm thấy tên này có chút quen, mãi mới nhớ ra đó là cô bé bị bệnh chó dại.

- À~~~~, Thì ra là em. Thế nào, thân thể đã bình phục chưa?

- Dạ, em đã hoàn toàn bình phục rồi. Cám ơn anh đã cứu chữa.

Tôn Văn Văn nói:

- Em muốn muốn anh Hiểu Xuyên ăn một bữa cơm.

Chu Hiểu Xuyên từ chối khéo nói:

- Không cần khách khí như thế.

Thái độ Tôn Văn Văn kiên quyết muốn mời Chu Hiểu Xuyên đi ăn cơm. Cuối cùng, không lay chuyển được nàng Chu Hiểu Xuyên đành thoái thác:

- Tháng này anh nhiều việc lắm, sợ không thể tới…

Tôn Văn Văn nói:

- Không sao, tháng này không được vậy để tháng sau. Chẳng nhẽ tháng nào anh cũng bận hết sao?

- Thì….

Chu Hiểu Xuyên cũng hết cách, tiểu cô nương người ta thịnh tình mời cũng không thể luôn luôn từ chối được. Hắn đành cười khổ nói:

- Được rồi, vậy tháng sau em chọn ngày đi.

- Thật tốt quá.

Đầu dây điện thoại bên kia Tôn Văn Văn hoan hô một tiếng, sau đó lòng đầy chờ mong, cẩn thận hỏi:

- Ngày mười lăm tháng sau có được không?

Chu Hiểu Xuyên nghĩ nghĩ, thấy ngày đó chắc không có việc gì liền đáp:

- Ngày đó cũng được.

- Ok, tới hôm đó em sẽ qua đón anh.

Nghe được thế Tôn Văn Văn lúc này rất vui mừng.

- Không cần đón, em nói cho anh biết địa chỉ, đến lúc đó anh sẽ tự đi tới.

Ghi nhớ địa chỉ Tôn Văn Văn nói xong, Chu Hiểu Xuyên lại cùng cô bé nói chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình thân thể cô bé rồi mới tắt máy. Chu Hiểu Xuyên vừa cất điện thoại vào túi, Cố Văn Bách liền đi tới, vẻ mặt hâm mộ nói:

- Anh Hiểu Xuyên, anh thật lợi hại, tự dưng lại có cả em nào đó chủ động mới cơm cơ đấy. Em ở bên nghe thấy giọng nói của em ý thật ngọt ngào, không kém chị Chí Linh kia là mấy. Ai da, truyền thụ cho em ít kinh nghiệm đi, để cho em mau chóng thoái khỏi kiếp FA. Tiếp tục như thế, toàn phải nhờ hai tay…

Chu Hiểu Xuyên trừng mắt liếc hắn một cái:

- Chú ý lời nói một chút đi, ở đây có con gái đó. Bảo sao mà cứ mãi FA.

Lúc này Cố Văn Bách mới kịp phản ứng, nhìn sang Hoàng Hiểu Uyển ngồi bên cạnh, nhất thới có chút xấu hổ. Còn Hoàng Hiểu Uyển lại nhíu mày hỏi:

- FA thì có quan hệ gì đến hai tay?

Chu Hiểu Xuyên đáp:

- Cái này… giống như “Trạch nam phí giấy, trạch nữ phí điện” vậy.

- Phì! Lưu manh!

Hướng Cố Văn Bách nói vậy xong, cô liền bưng thức ăn rời đi. Vẻ mặt Cố Văn Bách đầy hối hận nói:

- Xong rồi, xong rồi, đắc tội bà chủ, sau này làm sao mình sống được đây. Anh Hiểu Xuyên, anh nhất định phải truyền thụ cho em mấy chiêu tuyệt kĩ để an ủi tâm hồn bị thương tổn của em nha.

Chu Hiểu Xuyên cười nói:

- Không phải chỉ đắc tội bà chủ thôi ư? Có ông chủ cho thì sợ gì chứ?

Hoàng Hiểu Uyển tuy rằng mang thức ăn ngồi chỗ khác nhưng vẫn nghe được những lời này, e thẹn sẵng giọng:

- Chu ca, anh lại chiếm tiện nghi của em rồi!

Cười mấy tiếng, Chu Hiểu Xuyên mới nhìn Cố Văn Bách nói:

- Tuyệt kĩ tôi thật sự không có. Vừa nãy Tôn Văn Văn sở dĩ mời tôi đi ăn cơm là vì nó muốn cảm ơn tôi cứu mạng nó.

Sau đó hắn kể lại chuyện ngày đó cứu Tôn Văn Văn.

- Không ngờ anh không chỉ anh chữa bệnh cho vật nuôi lợi hại mà cả cho người cũng tương tự như vậy!

Hoàng Hiểu Uyển khâm phục nói. Cố Văn Bách cũng cảm thán nói:

- Thần tượng! Anh Hiểu Xuyên, từ hôn nay trở đi anh liền là thần tượng của em!

Chu Hiểu lắc đầu cười:

- Được rồi các ngươi cũng không cần nói nhiều nữa, mau ăn cơm, nếu không có người đến, chúng ta lại phải ăn cơm nguội.

Sau đó mấy ngày, quả thật rất yên bình. Lâm Thanh Huyên bởi vì vụ án Diêu Thừa cho nên thỉnh thoảng cùng Chu Hiểu Xuyên trao đổi thông tin. Không hiểu sao, Chu Hiểu Xuyên có cảm giác lâm Thanh Huyên có ý tránh né mình. Nhưng lý do tại sao thì hắn không hiểu.(Biên: Ngố có trình độ )

Sáng sớm đầu tuần này Chu Hiểu Xuyên, Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy chuẩn bị khẩu phần ăn rồi tính mở ra mở cửa phòng khám Ái Sủng Chi Gia .Vừa lúc đó,nhà bên cũng mở, Trương Ngả Gia từ trong đi ra, nhìn hắn nói:

- Anh hôm nay đừng đi tới Ái Sủng Chi Gia nữa, theo tôi đi tới thành phố Thập Đức đi.

Chu Hiểu Xuyên sửng xốt hỏi:

- Qua thành phố Thập Đức làm gì?

- Còn có thể làm gì? Tất nhiên là đi thông báo tuyển dụng rồi!

Trương Ngả Gia trừng mắt liếc hắn một cái có chút bất mãn hừ hừ nói:

- Anh là ông chủ mà chả quân tâm gì cả. Chi nhánh ở thành phố Thập Đức đã trang hoàng xong, có thể mở cửa được rồi. Đến lúc đó, bất kể là phòng khám Ái Sủng Chi Gia ở huyện Phương Đình hay chi nhánh Ái Sủng Chi Gia ở thành phố Thập Đức đều cần nhân công, đâu thể chỉ để ba người chạy quanh hai nơi đó được? Hơn nữa cái việc thu nhận chó méo hoàng kia, tôi đã nói với chính quyền thành phố Thập Đức rồi, họ rất ủng hộ chuyện này. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trung tâm nuôi dưỡng chó mèo sẽ chính thức hoạt động. Khi đó sẽ càng cần nhiều nhân công, không thể trông chờ vào mỗi chúng ta được.