Chương 145: Phá cửa sổ để chạy

Vu Quốc Đào cũng không trực tiếp dẫn cảnh sát vào lùng bắt trong tiểu khu Lục Vận, mà đi cùng bới Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên và hai cảnh sát tới phòng bảo vệ của tiểu khu này. Hai bảo vệ đang ngồi trực ban, nhìn thấy có người lạ đột nhiên xông vào, vội vàng đúng dậy chất vấn:

- Các anh là ai? Đến phòng bảo vệ để làm gì?

- Cảnh sát đây!

Lâm Thanh Huyên đem thẻ cảnh sát ra cho bọn họ xem:

- Chúng tôi đang phá một vụ trọng án, mong các anh hỗ trợ điều tra.

Sau khi xác minh đám người Lâm Thanh Huyên chính là cảnh sát, hai tên bảo vệ liền thay đổi thái độ:

- Chúng tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ. Không biết các vị muốn chúng tôi làm gì?

Lâm Thanh Huyên không khách khí, nói thẳng với bọn họ:

- Trong tiểu khu của các anh có camera theo dõi không? Đem các đoạn phim từ mười một giờ khuya hôm nay ra cho chúng tôi xem, nhất là các đoạn phim có ghi hình cửa chính để chúng tôi điều tra.

- Không thành vấn đề.

Hai tên bảo vệ lập tức đi làm theo những gì Lâm Thanh Huyên phân phó, đem đoạn phim của mười giờ trước cho bọn họ xem. Coi được chừng mười phút đồng hồ sau, Chu Hiểu Xuyên chỉ vào một bóng hình trên đoạn phim:

- Thanh Huyên cô nói xem, tên kia có phải là tên bắn lén chúng ta không?

Lâm Thanh Hiêu quan sát một hồi lâu, sau đó mới khẳng định gật đầu:

- Chính là hắn! Mặc dù trong đoạn phim hắn cũng không có để lộ khuôn mặt, nhưng với cái hình dáng của hắn tôi vẫn còn nhớ rõ. Đúng vậy, hắn chắc chắn là kẻ bắn lén chúng tôi.

Có phát hiện này, tinh thần của mọi người trở nên phấn chấn hơn. Ngay sau đó, bọn họ lại xem các đoạn phim khác, đều thấy có hình dáng của Diêu Thừa. Cuối cùng, căn cứ theo đoạn băng ghi hình, bọn họ xác định Diêu Thừa đang trốn ở đây. Vu Quốc Đào vô cùng kích động nói:

-Ha ha, có hi vọng rồi!

Nhưng lại nhanh chóng nhíu mày:

- Chỉ là không biết tên đánh lén đang trốn phòng nào? Chẳng lẽ chúng ta phải đi lục soát từng phòng sao? Làm như vậy không những đả thảo kinh xà, mà còn có thể gây nguy hiểm đến người dân vô tội nữa.

Hai người cảnh sát kế bên cũng đồng ý, đăm chiêu suy nghĩ. Lâm Thanh Huyên nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không có kết quả, sau đó gọi hai người bảo vệ lại chỉ vào hình ảnh của Diêu Thừa hỏi

- Hai người các anh xem qua, có nhận ra người nào giống hệt người trong hình không?

- Thấy có chút quen quen

Rồi người bảo vệ nhìn chăm chằm vào đoạn phim trong mười phút, chợi nhớ ra

- Tôi nhớ rồi, người này hình như họ Diêu, thuê phòng ở lầu 7 căn số 3. Hình như mới chuyển về đây được một tuần.

Lâm Thanh Huyên mừng rỡ nhưng vẫn hỏi lại cho chắc:

- Anh chắc chứ?

- Chắc chắn!

Người bảo vệ gật đầu đáp:

- Người này hôm nay 10h40’ mới về, lúc đó tôi vẫn còn đi tuần tra khu chung cư, có thấy qua hắn. Tôi còn nhớ quần áo của hắn lúc đó rất bẩn thỉu, nhìn khá chật vật. Tôi hỏi thăm hắn bị làm sao vậy, hắn trả lời đường tối quá nên bị vấp ngã. Cũng nhờ có cuộc nói chuyện đó mà tôi nhớ ra hắn.

- Họ Diêu, là cao thủ võ thuật, còn am hiểu bắn súng…

Lâm Thanh Huyên suy tư nói:

- Chăng lẽ là ‘Vô ảnh quỷ thủ’ Diêu Thừa? Đúng rồi, chắc chắn là hắn? Bạn cùng sinh ra tử của Cao Xuyên Hưng không có mấy người, chỉ có Diêu Thừa là tinh thông Cầm nã thủ, cho nên mới có biệt hiệu là ‘Vô ảnh quỷ thủ’. Hơn nữa tôi còn có nghe nói, Diêu Thừa có nghiên cứ về bắn súng, thậm chí không tiếc hy sinh thời gian luyện võ để học bắn.

Lâm Thanh Huyên cũng là một cao thủ võ thuật, cho nên đối với chuyện trong giang hồ, cũng không có gì xa lạ. Vừa có đủ chứng cứ, cô liền suy đoán ra thân phận của Diêu Thừa. Vu Quốc Đào móc điện thoại ra, nói:

- Để tôi gọi điện cho đôi đặc nhiệm chạy tới, nhất định phải bắt sống được gã. Không tưởng tượng được chó nghiệp vụ có thể truy lùng được Diêu Thừa. Lần này mà bắt được gã, chúng nó sẽ lập công đầu!

Để cho hai cảnh sát kia ở lại phòng cảnh sát, dễ dàng thông qua camera quan sát Diêu Thừa, còn Vu Quốc Đào cùng với Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên lặng lẽ rời khỏi tiểu khu Lục Vận. Sau khi nhận điện thoại, cảnh sát đặc nhiệm lục đục chạy tới tiểu khu Lục Vận. Bởi vì có lệnh Vu Quốc Đào, nên tất cả cảnh sát đặc nhiệm đều đi xe thường đến, đã vậy còn mặt thường phục nữa. Vu Quốc Đảo không thể không cẩn thận được, hắn biết đối phó với một cao thủ võ thuật biết súng ống lại trốn giữa khu dân cư đông đúc là một điều vô cùng nguy hiểm. Dù sao không ai biết trước được, tên Diêu Thừa này bị ép vào bước đường cùng, còn thể làm ra chuyện gì. Người đến đông đủ, Vu Quốc Đào liền đem cái bản đồ tiều khu mà ban nãy hắn lấy từ phòng bảo vệ ra. Căn cứ theo bản đồ, Vu Quốc Đào chọn dược mấy điểm bắn tỉa, bố trí tay súng bắn tỉa ở đó chờ lệnh, còn lại tiến vào vây bắt. Trong quá trình vây bắt có xảy ra sự cố gì, những tay súng bắn tỉa sẽ nổ súng hạ gục đối phương. Sắp xếp xong xuôi mấy tay súng bắn tỉa, Vu Quốc Đào cùng với thiếu tá đội đặc nhiệm và các phó cục trưởng, bàn luận kế hoạch vây bắt. Cùng lúc dó, bạn hắn thông qua quản lý của tiểu khu, thông báo nhận chìa khóa sơ của của Diêu Thừa. Ngay lúc đám người Vu Quốc Đào chuẩn bị tiến vào vây bắt Diêu Thừa, thì Lâm Thanh Huyên đứng dậy chủ động xin đi bắt giặc:

- Cho tôi đi theo với!

Vu Quốc Dào lắc đầu cự tuyệt nói:

- Không được, cơ thể cô còn chưa khỏe, không nên đi theo.

Vị thiếu tá cảnh sát đặc nhiệm kia cũng có quen biết Lâm Thanh Huyên nói nửa đùa nửa nghiêm túc:

- Vu cục trưởng nói không sai. Tiểu Lâm, em nên ở lại nghỉ ngơi cho tốt, dù sao trong vụ trọng án này em cũng đã lập công lớn rồi, cũng phải chừa miếng cá chút canh cho anh em chứ, em muốn ôm hết luôn sao?

Nghe nói như vậy, Lâm Thanh Huyên cũng không ý kiến gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Rất nhanh, cảnh sát vây bắt đã được lựa chọn xong. Những người được Vu Quốc Đào chọn lựa ai cũng là võ cảnh cốt cánh trong đám cảnh sát cả. Phụ trách nhiệm vụ vây bắt lần này chính là đội trưởng đặc nhiệm của thành phố Thập Đức là Tiếu Duệ. Quát nhẹ một tiếng xuất phát, hắn dẫn đầu tiến vào tiểu khu, cùng với xạ thủ bắn tỉa đã được bố trí sẵn ở các vị trí trọng điểm. Còn Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên theo các cảnh sát còn lại tiến vào tiểu khu bao vây. Từng phút từng giây trôi qua, bên trong khu chung cư vẫn yên ắng như cũ.

- Em nói xem lần vây bắt Diêu Thừa này có thuận lợi không?

Chu Hiểu Xuyên hạ âm thanh xuống mức thấp nói với Lâm Thanh Huyên

- Không biết chắc được.

Lâm Thanh Huyên lắc đầu, cô cũng hoàn toàn không tin tưởng một trăm phàn trăm:

- Dù sao chúng ta đang vây bắt một cao thủ võ thuật, chỉ cần chúng ta có một sơ suất nhỏ thôi cũng dễ tạo thành cơ hội cho hắn chạy thoát.

Lời cô còn chưa nói hết, chỉ nghe một tiếng ‘xoảng’ đột ngột vang lên. Ngay sau đó, cửa sổ trên phòng 3 lầu 7 bị vỡ, một thân ảnh lao ra như chim, bay theo những miếng thủy tinh như phim hành động, gào thét rơi xuống.

“Cái gì vậy?”Tất cả mọi người bất thình lình ngây người. Bởi vì ánh sáng ban đêm khá tối, mọi người cũng không biết rõ người phá cửa sổ nhảy xuống có phải là Diêu Thừa hay không, hay là cảnh sát phụ trách đi bắt hắn cho nên không dám tùy tiện nổ súng. Chỉ có Chu Hiểu Xuyên là thấy rõ diện mạo của người phá cửa sổ, lúc này lớn tướng báo hiệu:

- Là Diêu Thừa, người này là Diêu Thừa! Hắn muốn phá cửa sổ chạy trốn!

Lâm Thanh Huyên hít vào một hơi:

- Gã nhất định đã nhận ra cảnh sát đến bắt mình nên đã phá cửa chạy trốn. Nhưng mà gã quên mất rằng đây là tầng bảy sao? Cho dù hắn là cao thủ võ thuật đi thì cũng đâu có khinh công, rớt xuống bảo đảm một chết hai bị thương! Xem ra, đầu óc tên này cũng có vấn đề rồi.

Các tay súng bắn tỉa được Dương Minh báo hiệu liền sôi nổi nổ súng. Chỉ tiếc, chỉ vì ánh sang quá yếu, hơn nữa tốc độ của Diêu Thừa cũng rất nhanh, bọn họ vẫn không thể bắn trúng được Diêu Thừa. Chỉ thấy, Diêu Thừa từ trên lầu đã rớt xuống từ tầng bảy, tốc độ cũng cực nhanh. Cho đến lúc này, mọi người trong tiểu khu Lục Vận mới thấy rõ trong tay Diêu Thừa còn có cầm một vật

- Dây thừng? Người này chuẩn bị một sợi dây thừng dài như vậy ở trong nhà, xem ra gã cũng đã tính trước sẽ có ngày hôm nay.

Diêu Thừa phát hiện xung quanh mình toàn là cảnh sát, sau khi hai chân hạ xuống, liền như một con mèo hướng vào đường tối mà chạy như điên, để cảnh sát không kịp phản ứng, thoát khỏi vòng vây.

- Không thể để cho hắn chạy thoát! Đuổi theo!

Vu Quốc Đào nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đám cảnh sát đuổi theo. Hiện tại, để vây bắt Diêu Thừa, mà toàn bộ cảnh sát Đức Thị được diều động đến. Nếu mà Diêu Thừa chạy thoát, thì không phải toàn bộ cảnh sát của thành phố Thập Đức bị trở thành trò cười sao?

Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên cũng tham gia vây bắt Diêu Thừa, bởi vì tố chất cơ thể của bọn họ tốt hơn cảnh sát thông thường, nên chỉ trong vòng mấy phút bọn họ đã lao hẳn lên phía trước. Cùng lúc dó, trên đường chạy trốn của Diêu Thừa cũng có vài cảnh sát xông ra bắt lại. Chẳng qua tốc độ chạy của hắn quá nhanh, mấy người cảnh sát đó muốn bắt được cũng không có biện pháp, chỉ trong nháy mắt Diêu Thừa đã vượt qua. Mấy tên cảnh sát không lấy làm buồn mà còn mừng rỡ, nhập bọn với đám cảnh sát đang truy bắt kia đuổi theo Diêu Thừa, định chơi lấy đông hiếp một, Diêu Thừa cho dù võ công cái thế, cũng không thể trong thời gian ngắn mà đánh gục hết, chỉ cần trong vòng một hai phút, Diêu Thừa chắc chắn chạy không thoát!

- Cẩn thận

Lâm Thanh Huyên vội vàng nhắc nhở:

- Hắn là cao thủ võ thuật đó, các anh tùy tiện đánh hắn coi chừng bị thương!

Đáng tiếc, lời nhắc nhở đó đến quá trễ.