Chương 131: Để cháu tự mình làm thì mới thành công được

Tay phải cầm ngân châm đã được khử trùng, tay kia mở tư liệu tranh ảnh nghiên cứu mấy huyệt vị, sau đó lại mở cuốn châm cứu học cẩn thận đọc mấy huyệt vị đó. Trong khoảng thời gian ngắn, các nhân viên y tế tại đây chỉ nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, không nói gì. Đọc được vài phút đồng hồ, Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu lên, liền chọn lựa mấy huyệt đạo rồi hỏi Tiễn lão. Mặc dù Tiễn lão cho rằng hắn là kẻ nước đến chân mới nhảy nhưng khi hắn hỏi gì cũng trả lời, không hề có tâm tư riêng. Khác với Tiễn lão biết kiềm chế, ba nghiên cứu sinh đứng phía sau kia thì khác hẳn, miệng liên tục cười lạnh, trên mặt tràn đầy sự hoài nghi lẫn xem thường. Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ:“ Người này làm như châm cứu người dễ học lắm hả? Chỉ cần tùy tiện xem một chút sách vở là có thể máy móc thi châm sao? Chúng ta nghiên cứu tri thức và thủ pháp thi châm đã nhiều năm, cũng đã tự thực tập trên người mình vô số lần, lúc đó mới dám thi châm cho người bệnh! Chỉ có loại con bò mới học cái liền áp dụng ngay. Chẳng lẽ người này làm bác sỹ thú y lâu rồi cũng xem bệnh nhân như thú vật luôn sao?”

Nếu không phải vì có Tiễn lão, cục trưởng cục vệ sinh và cả viện trưởng ở đây nữa thì ba nghiên cứu sinh thực sự đã chửi thằng mấy câu này vào mẹt Chu Hiểu Xuyên rồi. Chu Hiểu Xuyên cũng không biết ba nghiên cứu sinh kia đang khinh bỉ hắn, mà cho dù có biết, hắn cũng không có tâm tình để phản ứng. Cảm ơn Tiễn lão một câu, hắn liền trở về giường bệnh, tay phải bắt đầu thì châm, đâm vào huyệt Đại Chuy ở xương đốt xương thứ bảy sau cổ. Bởi vì bệnh chó dại là bệnh truyền nhiễm mà độc tính cấp tính truyền vào hệ thống trung khu thần kinh, cho nên Chu Hiểu Xuyên tổng hợp lại những thứ từ sách vở và ý kiến của Tiễn lão để lựa chọn huyệt vị cần thi châm, đó đều là Đốc mạch (Biên: một trong tám kỳ kinh bát mạch). Sở dĩ lựa chọn huyệt vị tại Đốc mạch bởi vì Trung Tằng từng nói có hai mươi bốn thứ khó khăn, một trong đó là: ‘Đốc mạch của người, nơi đây thu thập mọi tin tức cơ thể rồi chuyển về não bộ.’

Cắm một ngâm châm vào huyệt Đại Chuy xong, Chu Hiểu Xuyên cũng không vội vã đâm vào huyệt vị thứ hai, mà lại một tay cầm châm, một tay cầm sách lên tập trung nghiên cứu, miệng còn lẩm bẩm. Tại vì giờ phút này, trong phòng cấp cứu không có ai nói gì cả, không khí cực kỳ yêu tĩnh, mọi người có thể nghe rõ hắn đang lâm bầm cái gì:

- Huyệt Phong Phủ, cách huyệt Cảnh Bộ một tấc, hai huyệt Não Hộ, Đầu Bộ cách đó tầm năm tấc...

“Tên cùi bắp này bây giờ mới đi học thuộc tên các huyệt, đúng là nước tới chân mới nhảy mà. Làm như vậy có tác dụng mới là lạ!” Mọi người lại bị hành động của Chu Hiểu Xuyên làm cho choáng váng. Chỉ có Chu Ngả Gia đứng ở một góc, không hiểu vì sao tràn ngập tin tưởng đối với Chu Hiểu Xuyên, nhìn thấy trên vẻ mặt mọi người đày hoài nghi, cùng với ánh mắt khinh thường, cô liền không chịu được, đành cầu nguyện: “Chu Hiểu Xuyên ơi Chu Hiểu Xuyên, anh nhất định có thẻ cứu sống được cô bé Tôn Văn Văn, khiến cho đám người xem thường anh, tự cho mình nguy hiểm, biết anh lợi hại đến cỡ nào!”

Giờ phút này Chu Hiểu Xuyên đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, căn bản sẽ không chú ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên trên người Tôn Văn Văn. Ngay khi ngân châm đâm vào huyệt Đại Chuy được một thời gian, Chu Hiểu Xuyên kinh hỉ khi cảm nhận được dòng năng thần bí thông qua ngân châm để tiến vào cơ thể Tôn Văn Văn đúng như dự liệu của hắn. Hơn nữa nó còn nương theo Đốc mạch, tới trung khu thần kinh của Tôn Văn Văn tiến hành chống lại độc chó dại. Chu Hiểu Xuyên phấn khởi nghĩ: “Năng lượng thần bí quả nhiên cũng có tác dụng đối với con người.”

Hắn hít một hơi thật sâu, buông ra quyển châm cứu học trong tay ra, hai tay cầm hai châm bắt đầu đồng thời châm vào huyệt Phong Phủ và huyệt Hộ Não. Sau đó Chu Hiểu Xuyên tiếp tục đâm vào các huyệt khác mà mình đã học thuộc ban nãy. Nhưng sau khi thi châm xong, Chu Hiểu Xuyên lại phát hiện ra năng lượng thần bí tuy có tiến vào cơ thể Tôn Văn Văn, có công kích qua lại với độc chó dại nhưng thế công còn yếu, có vẻ oánh không lại. Nếu vậy, có lẽ phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, Chu Hiểu Xuyên không dám khẳng dịnh là mình có thể chịu được đến lúc đấy không. Ngày trước, để cứu A Hổ, Chu Hiểu Xuyên đã từng bị hôn mê. Tuy rằng hiện tại thân thể cùng với năng lượng thần bí đều mạnh hơn lúc cứu A Hổ thì hắn vẫn không dám chắc mình sẽ không hôn mê. Dù sao A Hổ cũng chỉ là một con chó, còn Tôn Văn Văn là người, khó hơn nhiều lần. Chu Hiểu Xuyên thầm nghĩ: “ Mình cần phải nhanh chóng gia tăng sức tấn công của năng lượng thần bí. Nhưng bằng cách nào đây?”

May là cứ mỗi khi hắn dùng thủ pháp thi châm đặc biệt thì sức công kích của năng lượng thần bí đã tăng lên.

“Dùng phương pháp thi châm đặc thù, hình như có thể tăng thêm sức công kích của nằng lượng thần bí thì phải?” Phát hiện này làm cho Chu Hiểu Xuyên hưng phấn không thôi, hắn lập tức liền cải biến đi thủ pháp châm cứu cũ, dùng toàn bộ những kiến thức của mình để tạo ra một phương pháp mới. Sau một hồi cố gắng, sức công kích của năng lượng thần bí quả nhiên tăng lên. Độc bệnh chó dại chiếm cứ hệ thống trung khu thần kinh, bất đầu bị hóa giải nhanh hơn dự đoán, từ đó bệnh trạng của Tô Văn Văn dần dần giảm đi rõ rệt.

- Nhìn kìa, hơi thở của Văn Văn hình như đã đỡ, không hề khó khăn như trước, thân thể của con bé cũng bớt co giật hẳn!

Trịnh Nhuế Linh kinh hỉ kêu lên, tuy rằng cô đã cố ý giảm thấp âm thanh, nhưng niềm vui sướng trong đó vẫn lộ rất rõ rệt.

- Ừ anh thấy rồi.

Tôn Đức Lương gật đầu. Tuy rằng hắn tỏ ra bình tĩnh, chỉ là giọng nói và thân thể lại run rấy, chắc chắn nội tâm của hắn cũng kích động vô cùng. Các bác sỹ và y tá trong phòng hồi sức, đều thấy được Tôn Văn Văn đã giảm bệnh, khiến bọn họ vừa khiếp sợ, vừa không thể tin được, nhỏ giọng xì xào bàn tán:

- Tình huống của người bệnh đang chuyển biến tốt đẹp… Thằng nhóc này cũng được đấy!

- Tôi không có hoa mắt đấy chứ? Một bác sỹ thú y, vừa mới bắt đầu nghiên cứu phương pháp châm cứu lẫn huyệt đạo mà có thể khiến bệnh tình người bệnh đang chuyển biến tốt đẹp ư?

- Mặc dù trước mắt, triệu chứng của người bệnh liên tục giảm bớt, bất quá cũng không chắc chắn được bệnh chó dại đã trị khỏi hoàn toàn. Y học hiện giờ cũng có thể làm được như vậy, nhưng không thể chữa trị tận gốc thôi! Làm giảm bớt triệu chứng cũng chỉ làm cho bệnh nhân sống thêm được vài ngày...

Có người lấy được hi vọng, có người trợn mắt há mồm, cũng có người khó tin, còn có người còn tồn tại nghi ngờ... những điều đó chả ảnh hưởng gì đến Hiểu Xuyên. Tuy rằng thủ pháp châm cứu và năng lượng thần bí đã có hiệu quả rất lớn, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn nhíu mày lại. Bởi vì hắn phát hiện việc lấy năng lượng thần bí cứu chữa cho con người mang lại mang đến đau đớn và mệt mỏi hơn so với việc cứu động vật rất nhiều. Hiện tại hắn có thể kiên trì một chút, bất quá có lẽ cũng chả được bao lâu. Nếu bệnh của Tôn Văn Văn không nguy cấp, Chu Hiểu Xuyên còn có ‘nghỉ giữa giờ’, chứ còn hiện tại Chu Hiểu Xuyên có thể khẳng định nếu mình mà dừng dòng năng lượng thần bí lại, rất có thể sẽ khiến tình hình của cô bé chuyển biến xấu, thậm chí còn có thể chết! Kết quả như vậy, cũng không phải là điều Chu Hiểu Xuyên muốn thấy!

“Sức công kích của năng lượng thần bí không đủ mạnh, phải tìm cách khác cải thiện việc này mới được!” Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn về Tiễn lão: “Có lẽ vị lão Trung y này sẽ có phương pháp để thúc giục sức công kích của năng lượng thần bí cũng nên.”

Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên không hề do dự, cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp trưng cầu ý kiến của Tiễn lão. Nghe xong lời thỉnh cầu của Chu Hiểu Xuyên, Tiễn lão nhướng mày:

- Thật sự không phải là tôi không muốn chỉ, mà chỉ là...

Tôn Đức Lương tưởng rằng lão còn có ý riêng không chịu chỉ, liên vội vàng khẩn cầu:

- Tiễn lão, xin ông hãy chỉ cho vị bác sĩ này đi, tôi cầu xin ông!

- Cục trưởng Tôn, ngài hiểu lầm rồi, không phải tôi không muốn dạy hắn, mà là lúc này thời gian ngắn ngủi liệu hắn có thể học được bao nhiêu. Nếu là thủ pháp châm cứu đơn giản thì còn có thể dễ dàng bắt chước, nhưng để học những thủ pháp cao minh thì không biết phải luyện tập biết bao nhiêu năm tháng!

Nói tới đây, Tiễn lão dừng lại một chút rồi đưa ra một đề nghị:

- Nếu không, hãy để cho tôi châm cứu giùm cho?

Chu Hiểu Xuyên lại lắc đầu cự tuyệt nói:

- Châm này, nhất định phải cháu làm mới thành công!

Lời hắn nói chính là sự thật. Dù Tiễn lão có y thuật cao siêu đến đâu, mà trong cơ thể lại không có năng lượng thần bí thì cho dù lão có cố gắng đến thế nào cũng đều vô vô ích. Bất quá câu nói thật lòng của Chu Hiểu Xuyên làm người khác nghe vào liền lầm tưởng hắn ngạo mạn.

“Tiễn lão là ai? Đó chính là người châm cứu giỏi nhất cả nước, là người lãnh đạo của hội học thuật Đông y quốc gia, được ca tụng là chuyên gia Đông y mấy chục năm nay, không chỉ có ở trong nước mà ngay cả trên thế giới cũng có danh tiếng. Còn mày chỉ là một bác sỹ thú y nhỏ nhoi thế mà bảo người ta không làm được. Tưởng tưởng mày giỏi lắm à?” Các bác sỹ và y tá ở đây mặc dù không có mở miệng chửi mắng, nhưng ánh mắt của bọn họ rất diễn cảm, biểu lộ ra sự bất mãn trong lòng. Dưới tình huống như thế, Chu Hiểu Xuyên tỉnh táo vẫn như cũ, nhìn thẳng Tiễn lão, hờ hững nói:

- Cháu biết ông là chuyên gia y học nổi danh được mọi người ca tụng, cháu cũng không ý tứ muốn xúc phạm ông, nhưng bệnh của Tôn Văn Văn, chỉ có thể do cháu tự thân chữa trị mới có thể thành công!

Lời nói của Chu Hiểu Xuyên chắc như đinh đóng cột, tràn đầy tin tưởng, tạo lên một sự hấp dẫn lạ kỳ.