Chương 127: Lại ăn gian mà còn bài đặt

Chu Hiểu Xuyên nhờ vào thú ngữ, có thể cùng mọi loại động vật nói chuyện. Trên thực tế, thú ngữ là loại ngôn ngữ phổ thông của động vật. Mà ruồi bọ cũng là động vật có hai cánh, đương nhiên cũng có thể nói chuyện, trao đổi với Chu Hiểu Xuyên. Mấy con ruồi này bay ra từ trong túi quần của Chu Hiểu Xuyên, lập tức dựa theo lời hắn dặn, bay tới chỗ Vạn Toại, Vương Lạc Tâm. Chu Hiểu Xuyên tiếp tục điều mấy con ruồi dạo quanh những thí sinh khác, lấy đáp án về tham khảo. Mấy ngày nay nhiệt độ tuy rằng đã giảm, nhưng vẫn còn có ruồi, muỗi tồn tại cho nên khi mấy con ruồi này xuất hiện cũng không có làm cho người ta nghi ngờ. Chu Hiểu Xuyên chọn phương pháp gian lận này, có thể coi là thần không biết quỷ không hay, cho dù tai nghe điện thoại bỏ túi chất lượng cao hay camera thu nhỏ cũng còn kém xa, mấy cái trò vặt đó dù có che giấu kiểu nào vẫn có thể bị phát hiện. Còn cái phương pháp dùng ruồi làm camera thì cho dù có kiểm tra bằng cách gì đi nữa cũng không bao giờ tìm ra được. Bởi vì giám thị cho dù có có uống thuốc bổ mắt hay doping cũng không thể nào nghi ngờ mấy con ruồi bọ này được. Bởi đâu có ai ngờ rằng đám ruồi này biết đọc các chữ cái trên đáp án chứ. Cũng là chính vì thế, Chu Hiểu Xuyên mới có thể quang minh chính đại quay cóp trong phòng thi mà không có lo lắng bị người ra phát hiện! Đáng tiếc là trò gian lận này chỉ có một mình Chu Hiểu Xuyên có thể làm mà thôi, không thể truyền bá rộng rãi được. Nếu không phương pháp này chắc chắn sẽ được xem là thiên hạ đệ nhất ‘phao cứu sinh’, đổi mới hoàn toàn phương pháp gian lận trong thi cử. Căn cứ vào tin tức mà đám ruồi bọ đem về, Chu Hiểu Xuyên bắt đầu dò so với đáp án của mình, nếu những lựa chọn khác với của mình, gây mâu thuẫn, hắn quyết định cứ cắn cứ theo đáp án của từng bài làm, tổng hợp và phân tích, từ đó chọn ra được đáp án chính xác.

Thời gian trôi qua, trong trường cũng đã có người lần lượt làm xong bài thi, Vạn Toại cũng là một trong số đó. Kiểm tra đáp án lại một lần cuối, Vạn Toại gập bài làm lại đem lên nộp, trở thành người đầu tiên nộp bài thi. Trong lúc đi ra khỏi phòng thì gã vẫn không quên quay đầu lại nhìn Chu Hiểu Xuyên mang theo nụ cười châm chọc. Chỉ tiếc rằng, Chu Hiểu Xuyên luôn luôn cúi đầu xuống ‘kiểm tra, đối chiếu’ đáp án, căn bản là không có ngẩng đầu nhìn gã làm gì, làm cho gã có cảm giác như mình đang uy hiếp gấu bông, thực sự rất ức chế. Chu Hiểu Xuyên đem toàn bộ đáp án kiểm tra đối chiếu xong, lúc này mới đứng dậy nộp bài. Cùng lúc đó, cũng đã không có ít người nộp bài rồi, lúc Chu Hiểu Xuyên đi ra ngoài cửa, trong phòng thi chỉ còn lại vài người. Hắn mới vừa đi ra khỏi phòng thi, liền nghe thấy tiếng đá xoáy của Vạn Toại bên tai:

- Thật không hổ danh là người tốt nghiệp ở trường đại học hạng ba, chỉ với cái đề thi đơn giản như vậy, cũng phải mất bao nhiêu thời gian mới làm xong. Xem ra, trận cá độ hồi nãy, tao thắng chắc.

“Thì ra thằng bệnh này nãy luôn đứng trước cửa phòng thi không chịu đi về chỉ để nói với mình mấy câu này sao? Mẹ nó đúng là rãnh rỗi thiệt đó!” Chu Hiểu Xuyên cười khinh bỉ:

- Hình như chúng ta đâu có cược coi anh nộp bài nhanh hơn đâu. Ai thua ai thắng, cũng vẫn chờ kết quả rồi nói tiếp ha. Bất quá, bản thân tôi cũng phải nhắc nhở anh một chút. Câu bảy mươi hai nên chọn đáp án A, còn có một câu trăm hai mươi ba và câu một trăm bốn mươi sáu là đáp án B…

Vạn Toại há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ:

- Làm sao mà mày biết câu hỏi trong đề của tao?

Chu Hiểu Xuyên nói ra mấy câu này làm cho Vạn Toại có chút do dự, thấy bài làm mình làm hình như không chính xác, bởi vì gã cũng phân vân mấy câu đó. Cho nên sau khi nghe Chu Hiểu Xuyên nói ra những lời này, vẻ mặt hắn giống như là mới gặp quỷ.

- Làm thế nào biết á? Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu!

Câu nói đó làm Vạn Toại tức muốn nổ phổi, Chu Hiểu Xuyên cũng không muốn dây dưa đến gã nữa, cười với Vương Lạc Tâm một cái rồi xoay người bỏ đi. Một lát sau, Vạn Toại vẫn cảm thấy chưa hết bực mình, thở dài tâm nghĩ: “Sao cái thằng giẻ rách đó lại biết biết những đáp án trong đề của mình chứ?”

Nhìn theo bóng lưng của Chu Hiểu Xuyên, Vạn Toại bắt đầu tự kỷ: “Nếu thằng nhãi đấy chỉ nói ra một đáp án mà mình lựa chọn, thì mình còn nghĩ nó gạt mình. Nhưng là bây giờ, nó lại có thể nói ra hết tất cả đáp án mình do dự như vậy, chuyện như thế đâu có thể lừa bịp được! Nếu mà nó bịp giỏi như thế, thì nó đi làm kinh tế cho vô đối.”

“Nhưng mà...” Vạn Toại lại cau mày: “Chu Hiểu Xuyên nếu không đoán mò, thì nó biết bài mình bằng cách nào? Mình ngồi cách xa nó trong phòng thi mà, nó đâu có thể nhìn được bài mình?”

Vạn Toại trăm bề không thể nào giải thích được, nếu cứ thế thì có khi câu hỏi đó sẽ quấy nhiễu gã cả cuộc đời.

Đi ra khỏi cổng trường, Chu Hiểu Xuyên liền gọi điện thoại cho Trương Ngả Gia:

- Tôi thi xong rồi, cô đang đứng ở đâu đấy?

Trương Ngả Gia cười trả lời:

- Thi xong rồi à? Làm được bài không? Chờ ở cổng trường một tí đi, tôi tới liền.

Rồi cô cúp điện thoại, lái xe chạy tới. Chu Hiểu Xuyên cất điện thoại, đi ra một gốc cây đứng đợi. Mấy phút đồng hồ sau, Vương Lạc Tâm và Vạn Toại đều cũng đi ra khỏi trường học. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên đứng ở trước cửa trường, Vương Lạc Tâm di tới tò mò hỏi

- Chu Hiểu Xuyên, cậu còn ở đây làm gì?

Vạn Toại cười lạnh châm chọc:

- Nó á? Chờ xe buýt chứ làm gì? Cái loại giẻ rách như nó thì kiếm đâu ra tiền mà mua xe.

Khí nói tới đây, gã cũng không quên lấy chìa khóa xe hơi trong túi ra, muốn khoe ta đây là người có xe. Chu Hiểu Xuyên căn bản khinh không thèm để ý tới Vạn Toại, chỉ nhìn Vương Lạc Tâm nói:

- Tớ đứng chờ bạn.

Thấy Chu Hiểu Xuyên không để ý tới mình, Vạn Toại hừ một tiếng, không thở dài nghĩ: “Đợi chừng nào có kết quả thi đi, tao sẽ hạ nhục mày cho bỏ ghét!”

Trên hắn liền nở nụ cười giả tạo mà hắn cho là anh tuấn, rồi nhìn Vương Lạc Tâm nói:

- Lạc Tâm để anh đưa em về?

Vương Lạc Tâm hoàn toàn cự tuyệt gã:

- Khỏi đi. Tôi còn chuyện phải làm, không cần anh nhọc công đưa rước.

Đồng thời, gọi một chiếc Taxi, trước khi đi, cô không hề nhìn Vạn Toại mà chỉ nói với Chu Hiểu Xuyên:

- Nhớ giữ liên lạc, có thể còn gặp lại.

- Được.

Chu Hiểu Xuyên gật đầu đáp, không xoắn Vạn Toại đang đứng bên kia lườm. Vương Lạc Tâm vừa mới rời đi, Vạn Toại đứng sau lưng Chu Hiểu Xuyên nói:

- Nhóc con, tao khuyên mày nên bỏ ý định với Vương Lạc tâm đi, mày chỉ là một con cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga. Gái đẹp như Vương Lạc Tâm thì chỉ có thể thuộc về Van Toại tao mà thôi! (Dịch: má thằng này tự tin vl )

Chu Hiểu Xuyên cười lạnh đáp:

- Ơ.. mày có bị tự kỉ không? Vương Lạc Tâm không thuộc về ai cả. Bởi vì cô ấy là còn người chứ không phải là đồ vật!

- Hừ, ngu!

Nói câu này xong, gã lập tức rời đi.

Qua mười phút đồng hồ, Trương Ngả Gia mới từ từ đi đến. Đỗ xe trước mặt Chu Hiểu Xuyên, Trương Ngả Gia xin lỗi nói:

- Thực xin lỗi, vừa nãy phải đi mua chút đồ, anh chờ không lâu quá chứ?

- Không sao.

Chu Hiểu Xuyên cười cười, lền mở cửa xe ngồi lên. Ngay lúc Trương Ngả Gia chuẩn bị cho xe rời đi thì cố một tiếng ‘rầm’ vang lên từ bên cạnh. Hai người cùng lúc quay đầu phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một em nữ sinh trung học đang nằm ngửa mặt trên đường dành cho người đi bộ, miềng sùi bọt mép, cả người toàn thân run rẩy, bộ dáng làm cho mọi người sợ hãi.

- Chúng ta qua đó.

Chu Hiểu Xuyên không chút do dự, lập tức mở cửa xuống xe, chạy về phía cô bé. Trương Ngả Gia đỗ xe ở bên đường, rồi tới gần cô bé, ân cần hỏi han:

- Cô ấy bị làm sao vậy?

Chu Hiểu Xuyên là bác sĩ thú y chứ không phải là bác sĩ khám cho người, theo lý thuyết thì bệnh của con người hắn hoàn toàn không biết. Nhưng mà bệnh này của cô bé hắn lại hết sức quen thuộc, hắn nhíu mày nói:

- Bệnh trạng của cô gái này, hình như là bệnh dại do chó dại cắn...

- Anh nói sao? Chó dại cắn?

Bệnh chó dại, có tên khác là chứng sợ nước, là một loại bệnh truyền nhiễm độc cấp tính, xâm phạm hệ thống thần kinh trung khu, toàn bộ động vật máu nóng đều có khả năng bị loại bệnh này. Mà con người một khi bị động vật mang bệnh này cắn, nếu không có chữa trị bênh kịp thời thì còn thể cũng nhiễm bệnh này luôn. Nếu là bệnh ở giai đoạn ủ mà không phác tác, có lẽ sẽ khỏi, còn khi bệnh đã phát tác thì…….. xin lỗi bạn quá nhọ!