Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này làm chậm trễ, nên khi Chu Hiểu Xuyên cùng Trương Ngả Gia trở về huyện Phương Đình thì sắc trời đã tối. Vốn Chu Hiểu Xuyên còn muốn đi tới phòng khám Ái Sủng Chi Gia một chút, nhưng mà trước mắt cũng đành phải từ bỏ ý nghĩa này. Dù thế nào đi nữa hắn cũng mới xuất viện, ngày mai đến Ái Sủng Chi Gia cũng không muộn. Vì vậy, ăn xong bữa cơm đơn giản, Trương Ngả Gia liền lái xe trở về tiểu khu Ngân Hạn. Mới vừa xuống xe, đang chuẩn bị lên lầu, điện thoại của Chu Hiểu Xuyên bỗng vang lên. Móc ra nhìn, điện thoại hiển thị người gọi là Lâm Thanh Huyên.
- Lâm Thanh Huyên gọi cho mình lúc này có việc gì thế?
Nhỏ giọng than thở một câu, Chu Hiểu Xuyên nhận máy, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói có vẻ hơi lo lắng Lâm Thanh Huyên vang lên từ trong điện thoại di động:
- Hiểu Xuyên, anh ở trong cục cảnh sát ra rồi sao? Không có bị gì chứ?
Chu Hiểu Xuyên ngẩn cả người, tò mò hỏi han:
- A, cô làm sao mà biết tôi hôm nay xảy ra chuyện ở cục cảnh sát
Lâm Thanh Huyên giải thích:
- Mấy giờ trước tên Ngôn Vũ kia gọi điện thoại cho tôi, nói hắn bắt đã được anh và Trương tiểu thư buôn thuốc phiện. Thế nào hắn có làm khó anh không? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Thì ra là Ngôn Vũ nói với cô hả, thế mà tôi cứ tưởng cô có khả năng biết trước cơ.
Mở đầu một câu vui đùa, Chu Hiểu Xuyên đem trọn nguyên nhân kết quả, giản lược những điểm chính nói cho Lâm Thanh Huyên nghe. Sau khi nghe Chu Hiểu Xuyên kể lại, Lâm Thanh Huyên liền tỉnh ngộ nói
- Thì ra là bọn anh bị vu oan hả, tôi sẽ đi đòi lại nhân phẩm cho anh. Làm sao có thể lấy thuốc phiện làm trò chơi được.
- Cô đang khen tôi đó à? Ha ha, cảm ơn tín nhiệm của cô.
Chu Hiêu Xuyên nhịn không đươc bật cười lên. Lại tán gẫu vài câu, hắn mới cúp điện thoại. Suốt từ nãy tới giờ Trương Ngả Gia không nói gì, bây giờ mới mở miệng:
- Là cô Lâm cảnh quan kia gọi tới à?
Giọng nói của cô nghe có hương vị dấm chua.
- Ừ, chính là cô ấy.
Chu Hiểu Xuyên không có nghe ra ngữ khí của của cô có chút chua chua, cười gật đầu đáp.
- Cô ấy là bạn gái của anh à?
Trương Ngả Gia dò xét.
- Chưa đâu!
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu phủ nhận nói:
- Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Cũng may là hắn không đế thêm mấy câu như ‘Bản thân tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng không được’ hoặc ‘Cô ấy giống như cô, chỉ là bạn bè bình thường’. Đôi mày Trương Ngả Gia giãn ra bởi câu trả lời của Chu Hiểu Xuyên, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, hai người cũng trở về phòng riêng của mình ở cùng tầng. Bất quá, Chu Hiểu Xuyên cũng không có vội về phòng, mà là đi theo vào phòng của Trương Ngả Gia, vì hắn còn muốn đưa ba con thú mình nuôi về. Vừa mới đẩy cửa ra, Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia liền thấy Trương Đại Gia đang đứng bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vào bàn ăn như đang mong chờ điều gì đó. Trương Ngả Gia khó hiểu hỏi:
- Ông nội, ông đang làm gì đó?
- Suỵt!
Trương Đại Gia quay lại làm động tác bảo nàng im lặng, rồi liền quay lại tư thế cũ. Chu Hiểu Xuyên cùng Trương Ngả Gia liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có sự nghi hoặc. Vì thế, cả hai đều đi tới bàn ăn để xem có chuyện gì. Lúc này, trên bàn ăn, ngoài Sa Tử ngồi chổm hổm ở một góc ra, còn có Tiểu Thanh đang mom me bò đến. Cái Trương Ngả Gia tuyệt đối không ngờ rằng Tiểu Thanh dưới sự chỉ đạo Sa Tử tạo thành hình chữ ‘i’, ‘trái tim’ và chữ ‘u’.
- Đây là... I love you mà?
Nhìn thấy cảnh này, Trương Ngả Gia kinh ngạc không thôi:
- Tiểu Thanh nhà chúng ta lại còn biết viết I love you? Cái này... Cái này thật là ấn tượng.
Cô quay đầu lại nhìn Trương Đại Gia, hỏi:
- Ông nội, ông huấn luyện cho Tiểu Thanh phải không ạ?
Trương Đại Gia cười khổ lắc đầu nói:
- Cháu thấy ông có khả năng làm việc này sao?
Rồi Lão đưa tay chỉ vào Sa Tử, vẻ mặt kinh ngạc và hưng phấn mà nói:
- Nói ra sợ cháu không tin chứ đó đều là do Sa Tử huấn luyện Tiểu Thanh đấy... Chậc chậc... Ông sống tới chừng này tuổi cũng lần đầu tiên thấy được mèo làm được chuyện này .
Trương Ngả Gia càng kinh ngạc hơn:
- Cái gì? Sa Tử huấn luyện Tiểu Thanh? Điều này làm sao có thể được? Ông nội, ông không đừng có đùa cháu chứ?
Trương đại gia không vui nói:
- Cháu nói xem, ông là người thích giỡn người khác sao?
Giữa lúc hai ông cháu đang nói chuyện với nhau về việc Sa Tử dậy Tiểu Thanh tạo hình chữ thì Chu Hiểu Xuyên len lén dùng thú ngữ nói chuyện với Tiểu Thanh và Sa Tử. Chuyện lần này, Sa Tử biểu hiện vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là có chút khinh thường:
- Không phải là tập luyện cho một con rắn sao? Cái này có cái gì kì lạ? Ở trong chợ Hoa Điểu, có hàng ngàn hình thức huấn luyện vật nuôi cơ! Nếu không phải mấy ngày nay nhàm chán, ta mới đi huấn luyện thú nuôi cho sướng. Hừ... Thôi, xem mấy ngày qua họ đều đem đô ăn ngon cho ta ăn, ta sẽ không chọc họ nữa.
Rõ đáng thương cho tiểu Thanh, lại bị Sa Tử biến thành sủng vật. Mà nói đi cũng phải nói lại, Sa tử chính là một con mèo, vậy mà nó lại có ý định nuôi động vật khác làm thú cưng đấy mới kinh chứ! Khác với Sa Tử bình tĩnh, Tiểu Thanh lại khóc nức nở nói:
- Ta cầu xin ngươi, nhanh nhanh đưa con mèo này đi đi? Mầy ngày nay, ta đều bị nó hành hạ tới chết. Thật không biết nó đang nghĩ gì nữa, lại bày ra tập luyện cho ta tạo hình chữ ‘I’,’trái tim’, chữ ‘u’, chỉ cần hao chút sức lực là có thể làm được. Nhưng mà lỡ nó mang ta đi tạo hình hai sáu chữ cái tiếng Anh từ A tới Z luyện luôn một thể, ‘i’, ‘o’ linh tinh thì ta còn có thể làm chứ như ‘b’, ‘e’, ‘f’ thì khác gì chặt ta ra làm tám khúc để xếp. Nếu cứ tiếp tục như vậy thật không biết ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
- Sặc…
Chu Hiểu Xuyên cũng bó tay, hắn thật không nghĩ rằng Sa Tử sẽ rảnh tới mức đi dạy con rắn tạo thành hình đủ bảng chữ cái tiếng Anh. Về chuyện tiểu Thanh ‘thê thảm’ thế nào, Trương Ngả Gia không hề hay biết, còn Chu Hiểu Xuyên cũng không có ý định nói cho cô biết. Cho nên, ngay khi Chu Hiểu Xuyên đem ba con vật của mình đi, Trương Nỉa Gia không chỉ lấy con cá trong tủ lạnh thưởng cho Sa Tử mà còn dặn dò Chu Hiểu Xuyên:
- Anh nên thường xuyên dẫn Sa Tử qua đây chơi nha, tôi muốn nó dạy dỗ Tiểu Thanh nhiều nhiều một chút. Không ngờ anh đã lợi hại mà con mèo của anh cũng rất lợi hại...
Tiểu Thanh sau khi nghe Chu Hiểu Xuyên phiên dịch, liền giãy nảy thân mình, ai oán kêu la:
- Chủ nhân, ngươi muốn giết ta à? Ta bị ép buộc mà! Ông trời ơi, còn có con rắn nào bi thảm hơn ta không? Làm rắn mà bị như vậy thì có bằng nửa cái lốp xe ôtô không?
Chỉ tiếc là tiểu Thanh có kêu la thê lương cỡ nào, rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt thì chủ nhân của nó cũng chả thể hiểu được.
Vừa về tới nhà, không để Chu Hiểu Xuyên ngồi xuống, Sa tử liền đi vòng quanh Chu Hiểu Xuyên đánh giá rồi nói:
- Xem ra, thân thể của ngươi đã hoàn toàn bình phục. Vốn chúng ta định đi bệnh viện thăm ngươi, rồi chợt nghĩ lại, thôi thì để cho ngươi có vài ngày nghỉ ngơi cho thỏa đáng, không có đi quấy rầy ngươi nữa.
Sa Tử nói lời này, làm cho Chu Hiểu Xuyên có chút cảm động, hắn nói giỡn lại:
- Thật sao? Chứ không phải mày có ‘đồ chơi mới’ rồi nên quên luôn tao à?
- Đồ chơi mới? Ngươi nói cái con rắn nhà hàng xóm đó hả?
Nói tới đây trong mắt tiểu Thanh lộ ra vài phần khinh thường:
- Cái con rắn ngu đó, dạy cho nó hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh nó mất hai ba ngày mới học xong, miễn cưỡng lắm mới dùng cơ thể biểu điễn được. Theo ta thấy sau này nên tiến hành cho nó một khóa học tăng cường trí nhớ. Bằng không hai ngày trời tập luyện không chừng nó quên ngay.
Chu Hiểu Xuyên cảm thấy chóng mặt, cười khổ: “Mình năm đó học thuộc hai mươi sáu chữ cái cũng cần một thời gian, chứ đâu có học hai ba ngày thuộc được ngay.”
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ để ở trong lòng chứ không có nói ra. Dù sao năng lực học tập của người mà kém cả một con rắn thì xấu hổ lắm. Sa Tử thả người nhảy lên đầu vai của Chu Hiểu Xuyên, ánh mắt sáng như nhọc màu ngọc bích nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hỏi:
- Con người, vẻ mặt của người có gì đó khác lạ, ngươi đang suy nghĩ gì đó?
- Không..không có gì cả.
Chu Hiểu Xuyên không ngờ năng lực quan sát của Sa Tử lại mạnh đến như vậy, đành cười hai tiếng hì hì sau đó lảng sang chuyện khác:
- Mày có rảnh thì qua nhà hàng xóm chơi đi. Hồi nãy Trương Ngả Gia không phải đã nói rồi sao, nhờ mày đi dạy dỗ Tiểu Thanh đó.
- Dạy dỗ con rắn ngốc đó sẽ làm cho tế bào não của ta bị hao phí mất. Ngươi đi nói cho cái Trương Ngả Gia kia biết, nếu cô ta không trả lương cho ta mỹ vị cá tươi, thì còn lâu mới có chuyện ta dạy tiếp... Nói thật nha, so với Tiểu Thanh ngu ngốc ấy, ta chỉ thích con vẹt vằn hổ kia thôi. Chỉ tiếc là nó luôn một mực ở trong cái lồng chim không chịu đi ra.
Nói tớ đây, Sa Tử liếm môi thèm thuồng