Chỉ bằng một câu không đầu không đuôi trong lời nói, Ngô Chí Minh đã có thể đoán được bốn năm phần. Bởi vậy mới thấy chuyện hắn ngồi vào cái ghế thị trưởng này là chuyện không phải ngẫu nhiên. Trương Lân Hải cũng không vong vo nữa, nói thẳng:
- Con gái tôi hôm qua mới bị cảnh sát chỗ anh dùng tội danh buôn thuốc phiên bắt đi rồi! Anh nói, với sự việc như vậy, tôi làm gì còn tâm tư để đầu tư nữa chứ? Hiện tại tôi còn đang đau đầu không biết nói thế nào với bố mình đây, anh biết đấy, con gái tôi là đứa cháu mà ông ấy yêu quý nhất…
Ngô Chí Minh bị tin tức này làm cho giật mình:
- Lân Khải, anh nói cái gì? Con gái anh bị cảnh sát Thập Đức chúng tôi lấy tội danh buôn ma túy để bắt lại sao? Không lầm chứ?
Trương Lân Khải cười lạnh nói:
- Tôi tận mắt nhìn thấy thì làm sao nhầm được. Đúng rối, có một thanh niên tên Chu Hiểu Xuyên cũng bị bắt cùng con gái tôi. Người thanh niên này là bạn vong niên của ông già tôi, được ông hết sức coi trọng! Anh nói xem, thế này thì làm sao tôi dám nói cho ông ấy chứ?
Sắc mặt Ngô Minh Chí trở nên khó coi, bởi vì hắn biết chuyện này mà đả động đến Trương lão thì chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều điều không hay, thậm chí ngay cả chức thị trưởng này của hắn cũng không ngoại lệ. Đừng tưởng Trương lão gia đã về hưu mà coi thường, thực lực của lão vẫn rất lớn. Muốn thu thập mấy tên thị trưởng quèn như hắn thì chả cần lão động tay chân, ắt sẽ có người tình nguyện đứng ra xử lý.
- Lân Khải, theo tôi thấy, chuyện này chưa cần kích động Trương Lão.
Ngô Chí Minh không hề do dự, lập tức nói:
- Để tôi hỏi sở công an bên kia xem đã xảy ra chuyện gì. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không để nha đầu Giả Gia bị ủy khuất đâu, sẽ cho nó một cái công bằng. Dù sao, con bé vẫn có chỗ dựa rất lớn mà.
- Một giờ.
Trương Lân Khải nói:
- Tôi chỉ có thể giữ cho anh một giờ thôi. Một giờ sau nếu không có tin tức thì tôi đánh cắn răng báo cho lão gia tử vậy.
Ngô Minh Chí thở dài nhẹ nhõm, cam đoan nói:
- Anh yên tâm, trong vòng một giờ, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.
- Được, tôi mong chờ tin tức tốt lành từ anh.
- Lân Khải, cảm ơn.
Ngô Chí Minh rất rõ ràng rằng Trương Lân Khải hoàn toàn có thể trực tiếp gọi điện báo cho Trương Đại Gia, thế nên chuyện Lân Khải gọi điện cho hắn trước ắt là không muốn làm khó hắn. Sau khi ngắt điện thoại, Ngô Chí Minh lập tức điện cho cục trưởng cục công an thành phố Thập Đức là Vu Quốc Đào. Khi gọi cho Vu Quốc Đào, Ngô Chí Minh không còn vẻ thân mật nữa, hắn lập tức mắng luôn:
- Cục công an các người làm ăn kiểu gì thế? Sao lại bắt cháu gái của Trương lão với tội danh buôn thuốc phiện chứ? Tụi bây toàn óc heo hết à? Với thân phận là cháu gái của Trương lão thì có thèm làm ba cái chuyện đấy không?
Vu Quốc Đào đang ngủ trưa thì đột nhiên bị Ngô Chí Minh gọi điện mắng té tát, khiến hắn giật mình ngơ ngác không hiểu gì cả:
- Trương lão? Ai là Trương lão?
Ngô Chí Minh nghe vậy liền nổi sùng lên:
- Tỉnh chúng ta có lắm Trương lão nhỉ?
Cuối cùng Vu Quốc Đào mới tỉnh ngộ, sau đó rất hoảng sợ, không dám lãng phí thời gian nữa, liền gọi điện cho người bên cục cảnh sát để nắm rõ tình hình. Nắm bắt xong tình hình, Ngô Minh Chí vẫn không yên lòng, hắn lập tức gọi thư ký Lưu Thành tới để thay hắn tới cục công an, bởi nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa thì chắc chắn sẽ có tai họa ập xuống. Thư ký của Ngô Chí Minh lo lắng, nhanh chóng đi đến cục công an, Vu Quốc Đào khi thấy người đương nhiên không dám lãnh đạm, chủ động nghênh tiếp:
- Lưu Bí, sao ngài lại đến đây?
- Thị trưởng cử tôi tới để nghe ngóng tình hình.
Sau khi trả lời vấn đề của Vu Quốc Đào, Lưu Thành hỏi:
- Có làm thương tổn gì đến cháu gái của Trương lão không?
- Chuyện này…
Sắc mặt Vu Quốc Đào trở nên khó coi:
- Lúc nãy tôi vừa mới hỏi qua, cục cảnh sát của tôi không có dẫn người trở về.
Thần sắc Lưu Thành đại biến:
- Cái gì? Không dẫn người trở về đây? Vậy cháu gái Trương lão bị dẫn đi đâu?
Vu Quốc Đào vội vàng trả lời:
- Có thể đã được đưa vào phân khu nào đó, tôi đã phái người đi điều tra, chắc chắn rất nhanh có tin tức trở về. Mặt khác, chiếc xe Camry màu đen kia tôi cũng đã phái người đi thăm dò rồi.
Cùng lúc đó trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Tao mà điều tra ra thằng nào làm chuyện này thì mày chết với tao! Con mẹ nó chứ, muốn chết thì cút ra chỗ khác tự giác thắt cổ mà chết đi, đừng có mà kéo theo tao…”
Ngay tại thời điểm chờ đợi thì điện thoại trong tay Vu Quốc Đào vang lên, hắn xin lỗi Lưu Thành rồi nghe máy một cách không kiên nhẫn và khó chịu:
- Ai?
- Là tôi.
Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm truyền ra từ điện thoại di động. Giọng nói này có vẻ không xa lạ lắm đối với Vu Quốc Đào, hắn lập tức đứng thẳng lên như một phản xạ có điều kiện, chỉ chút nữa thôi là cúi chào. Không đợi hắn trả lời, giọng nói trầm thấp và uy nghiêm kia lại tiếp tục nói:
- Nghe nói, anh dùng tội danh buôn thuốc phiện để bắt một thanh niên tên là Chu Hiểu Xuyên?
- Chu Hiểu Xuyên…?
Vu Quốc Đào cảm thấy cái tên này lạ hoắc.
Lưu Thành ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Bị bắt cùng tội danh với cháu gái Trương lão.
Vu Quốc Đào nhìn Lưu Thành cảm kích nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Bất quá tình huống cụ thể tôi đang cho người điều tra…
- Vậy hãy điều tra đi. Người xấu không thể tha, còn người tốt thì đừng để bị án oan.
Sau khi nói một câu như vậy, đối phương cúp luôn điện thoại để lại Vu Quốc Đào vẫn đứng đó nghẹn họng trân trối.
- Trên tỉnh đánh điện xuống?
Lưu Thành đứng phía sau hỏi, người có thể khiến Vu Quốc Đào cung kính như vậy chắc chắn là một người có chức cao ở trên tỉnh. Vu Quốc Đào gật gật đầu coi như trả lời, lấy trong túi quần ra một điều xì gà đưa cho Lưu Thành một cây, châm hút một hơi rồi mới cười khổ, thở dài nói:
- Lưu bí, Chu Hiểu Xuyên này là ai vậy?
Lưu Thành cười khổ lắc đầu:
- Tôi chỉ biết đó là bạn vong niên của Trương lão.
Vu Quốc Đào càng nghe càng cảm thấy lo lắng. Vừa lúc đó có một cảnh sát bước nhanh tới:
- Vu cục, sự tình đã điều tra xong, là người phân cục Kim Dương đưa đi. Lúc này bọn họ đang được lấy cung ở đó….
Vừa nghe thấy lời này, Vu Quốc Đào bật dậy nổi giận, quát:
- Hỏi cung… hỏi hỏi cái rắm ấy! Nói phân cục Kim Dương kia biết, đừng có làm xằng bậy. Nếu không để coi tôi sẽ lột da bọn họ ra như thế nào!
Đồng thời hắn cùng với Lưu Thành chạy ra khỏi à không bước nhanh ra khỏi cục công an thanh phố, đi lên xe, thẳng tiến tới phân cục Kim Dương. Khi mà Vũ Quốc Đào và Lưu Thành lo lắng nhấn ga lao nhanh đến phân cục Kim Dương thì Ngôn Vũ cũng đang ở đó hỏi cung Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia. Đuổi mấy người khác ở trong phân cục đi, để một mình gã hỏi cung, bụng Ngôn Vũ như mở cờ, cười lạnh nói:
- Hai người tốt nhất nên khai thật ra thì sẽ được khoan hồng, bằng không đừng trách tôi phải dùng thủ đoạn khác.
Trương Ngả Gia nhíu mày lại:
- Các người bức cung là phạm pháp!
Vẻ mặt Ngôn Vũ khinh thường nói:
- Phạm pháp? Vào đây thì tụi bây mới phạm phạm! Hơn nữa tụi bây tưởng người khác biết ở đây dùng hình sao? Chúng tao có thể biện hàng tỷ lý do cho nhưng vết thương trên người tội nhân đấy.
- Anh…
Ngươi Ngả Gia nghe hắn nói mà nổi giận. Vừa lúc đó có một cảnh sát bước nhanh vào phòng thẩm tra, nói nhỏ với Ngôn Vũ:
- Vừa mới nhận được lệnh từ cục thành phố truyền đến, lập tức đình chỉ hỏi cung hai người này.
- Cục thành phố điện đến?
Ngôn Vũ nhíu mày hỏi:
- Là chỉ thị của ai?
- Không rõ.
Ngôn Vũ lắc lắc đầu nói:
- Thế thì kệ đi.
Ngôn Vũ nghĩ rằng, người bên cục thành phố gọi điện đến có lẽ là người bảo hộ cho Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên, chắc chắn chỉ là một viên cảnh sát tầm thương. Bằng không khi người đó gọi điện đến đã nói rõ tên mình là gì rồi. Tiếp theo, Ngôn Vũ tiếp tục thẩm vấn Trương Ngả Gia và Chu Hiểu Xuyên, nhưng mà thái độ của hai người không chịu hợp tác, làm hắn rất khó chịu.
- Xem ra không cho hai đứa bây chịu ít đau khổ thì còn chưa chịu nhận tội.
Ngôn Vũ đứng dậy, sắc mặt âm trầm, giơ tay lên, đánh một quyền vào tim Chu Hiểu Xuyên.
- Aaaaaaa~~~~~~~~~!
Một tiếng kêu thảm vang lên. Cái làm người ra bất ngờ đó chính là tiếng kêu không phải của Chu Hiểu Xuyên, mà nó lại là của Ngôn Vũ. Chỉ thấy Ngôn Vũ buông thõng cánh tay xuống, run run, có vẻ không còn lực nhấc lên, hẳn là bị lực phản chấn làm cho trẹo tay.
- Ha… Ha… Ha…
Tiếng cười này là của Trương Ngả Gia, khi cô thấy Ngôn Vũ đi đến, vốn cảm thấy lo lắng thay cho Hiểu Xuyên, ai dè kết quả lại thành ra như thế này.
- Sao anh cùi quá vậy? Thế này mà đòi dùng hình bức cung?
- Câm miệng lại cho tao!
Ngôn Vũ gận tím mặt, giơ tay lên định táng cho Trương Ngả Gia một phát
- Mày mà dám đụng đến cô ấy thì tao sẽ đánh mày thành tàn
Giọng nói của Chu Hiểu Xuyên vang lên ở phía sau. Giọng nói này khiến Ngôn Vũ dựng hết cả tóc gáy. Không đợi gã bình tĩnh, thì một lực rất lớn đập vào người gã. Động tác của Chu Hiểu Xuyên quá nhanh, làm gã không kíp phản ứng, ăn trọn một đòn của Chu Hiểu Xuyên, văng về phía sau. Ngôn Vũ ngã lên chiếc bàn thẩm vấn kiên cố, bốn chân của cái bàn lập tức bị gập sang bốn hướng, trong nháy mắt đã biến thành một đống phế liệu.