Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh âm, vừa lúc nhìn thấy một cảnh sát nâng lốp xe lên, lấy từ bên trong ra một bao bột phấn màu trắng.
“Ma túy? Sao lại có nó ở trong xe vậy?” Cả Chu Hiểu Xuyên lẫn Trương Ngả Gia đều ngây người. Một cảnh sát quen thuộc độc phẩm đi qua xem xét rồi nói:
- Đây là ma túy, nặng khoảng 30gram.
Ngôn Vũ bước nhanh tới vội vã hỏi:
- Đúng là ma túy? Anh chắc chứ?
- Chắc chắn.
Cảnh sát kia gật đầu đáp.
- Được, được, được.
Ngôn Vũ hưng phấn không nhịn được nói ba tiếng “Được”. Từ sau khi đánh mất thể diện, hắn đã có tâm tư muốn trả thù Chu Hiểu Xuyên, chỉ tiếc mãi không tìm được cơ hội tốt, không ngờ rằng lần này Chu Hiểu Xuyên lại đem cơ hội đến tận cửa.
“30 gram ma túy cũng đủ Chu Hiểu Xuyên ăn cơm tù bảy tám năm! Đây chính là cơ hội tốt ông trời cho mình, không chỉ cho Chu Hiểu Xuyên vào tù, còn có thể lập công, thật sự là một công đôi việc, song hỉ lâm môn!” Nghĩ đến đây Ngôn Vũ không nhịn được cười đắc ý:
- Không ngờ rằng chúng ta bố trí chốt kiểm tra ở đây, lại bắt được hai nghi phạm buôn thuốc phiện. Vận khí đã đến có cản cũng không được!
Ngôn Vũ lần đến trước mặt Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia cười châm chọc:
- Chu Hiểu Xuyên, không phải ngươi vừa khoe là công dân thật thà sao? Công dân tốt cũng đi buôn bán hàng cấm là thế nào?
Trương Ngả Gia lúc này đã có chút nóng nảy, vội giải thích:
- Chúng tôi không buôn độc phẩm, cái kia không phải của chúng tôi. Lúc nãy lốp xe chúng tôi bị người ta phá, bốn cái lốp xe này do thợ sửa chữa của dụng vụ sửa chữa 4s vừa đến thay, bên trong có giấu gì chúng tôi biết sao được…
Ngôn Vũ căn bản là không thèm nghe cô giải thích, cười lạnh nói:
- Cô cảm thấy tôi sẽ tin những lời này sao? Tốt nhất cô nên thành thật khai báo việc Chu Hiểu Xuyên đã dụ dỗ cô tham gia buôn bán độc phẩm như thế nào. Nếu cô tích cực hợp tác, thái độ thành phối hợp với cảnh sát chúng tôi, nói không chừng có thể lập công chuộc tội, được xử lí khoan hồng. Bằng không một khoảng thời gian tốt đẹp trong cuộc đời cô phải ở trong tù đấy!
Trương Ngả Gia thông minh, lập tức hiểu ra, Ngôn Vũ này có lẽ có cừu oán với Chu Hiểu Xuyên, muốn nhân chuyện này chỉnh Chu Hiểu Xuyên, cô không giải thích nữa, chỉ cười lạnh nói:
- Anh muốn mồi tôi nói điều bất lợi cho Chu Hiểu Xuyên sao? Hừ, đúng là quá coi thường tôi rồi. Những lời anh vừa nói, tôi đã nhớ kĩ. Sau đó sẽ chuyển cho luật sư của tôi. Còn chuyện lần này, để luật sư của tôi tới làm việc với các anh đi!
- Luật sư?
Ngôn Vũ bĩu môi, coi thường ra mặt. Một người cảnh sát như hắn đúng là không thèm coi những người luật sư vào mắt. Từ khi cảnh sát lấy ma túy từ lốp xe ra, Chu Hiểu Xuyên vẫn im lặng, hắn luôn cau mày, đang suy nghĩ nguyên nhân chuyện này. “Ma túy này, nhất định là do hai thợ sửa xe của hãng 4s kia giở trò quỷ… Không, nói không chừng, hai người kia vốn không phải là thợ của hãng dịch vụ 4s! Từ chuyện lốp xe bị phá đến nhân viên sửa chữa rồi cảnh sát phát hiện, nhất định là do cùng một người gây ra! Rốt cuộc là ai có nhiều hận thù với mình như vậy? Đến mức phải dùng cả ma túy để hãm hại chứ? Là Phỉ Trác hay là Ngôn Vũ? Hay là ai khác đây?”
Chu Hiểu Xuyên có rất nhiều nghi ngờ, hết cái này sang cái khác. Hắn muốn biết ngay lập tức cuối cùng là ai đã hãm hại hắn và Trương Ngả Gia? Chỉ tiếc là manh mối không đủ, khó giải thích rõ ràng.
“Đợi chút nào… Trên túi ma túy không chừng có lưu lại mùi người hãm hại chúng ta!” Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên không do dự, lập tức khởi động năng lực tăng khứu giác mới có được mấy hôm nay. Trong nháy mắt, khứu giác Chu Hiểu Xuyên đã tăng lên ngang bằng với một chó nghiệp vụ tiêu chuẩn được huấn luyện chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú. Quả khiên khi hắn ngửi túi ma túy, thấy vẫn còn mùi lưu lại quanh đây. Tại đây có mấy mùi khác nhau, có mùi cảnh sát vừa tiếp xúc với túi ma túy, cũng có mùi lốp xe, ngoài ra còn có một mùi. Mùi này, không phải của Ngôn Vũ, cũng không phải của Phỉ Trác, mà là một người lạ. Kết quả này có chút ngoài dự đoán của Chu Hiểu Xuyên, hắn cau mày, nghi hoặc trăm bề: “Kẻ này là ai? Vì sao lại hãm hại mình và Trương Ngả Gia?”
Vừa lúc đó, một trận gió lạnh thổi nhẹ qua. Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên đột nhiên biến đổi, bởi vì trong trận giá này, hắn ngửi thấy một mùi quen thuộc. Mùi này, giống như đúc mùi lưu lại trên túi ma túy. Nói cách khác, người vu oan hãm hại bọn ho, đang ở gần đây. Chu Hiểu Xuyên vội quay đầu, nhìn về phía mùi này. Quả nhiên ở ven đường cách đó không xa, có một chiếc xe Camry màu đen đang dừng. Tuy rằng cái xe cách đây chừng ba bốn mươi mét, muốn nhìn rõ dung mạo người trong xe cơ hồ là không thể. Nhưng thân thể Chu Hiểu Xuyên được năng lượng thần bí cường hóa, thị lực tất nhiên mạnh hơn người thường nhiều. Dù rằng khoảng cách xa như thế thì hắn vẫn nhìn rõ bên trong xe là Phỉ Trác và bạn gái hắn, ngoài ra còn có một người đầu trọc, đang khạc đờm nhổ ra ở cửa sổ phía sau. Không nghi ngờ gì nữa, mùi xa lạ lưu trên túi ma túy chính là của tên đầu trọc kia.
"Phỉ Trác? Quả nhiên là mày! Không ngờ mày lại ác độc như thế, chẳng qua tao tát mày vài cái bạt tai mà mày dám vu oan bọn tạo tội buôn độc phẩm! Nếu tội danh này là thật, ít nhất cũng phải ngồi bảy tám năm tù, đời này coi như bị tàn." Chu Hiểu Xuyên không biết ân oán giữa Phỉ Trác và Trương Ngả Gia, càng không biết Phỉ Trác hận Trương Ngả Gia sâu đậm, còn tưởng rằng hắn báo thù vì ba cái tát. Khi Chu Hiểu Xuyên phát hiện Phỉ Trác, đồng thời Ngôn Vũ cũng truyền lệnh cho người cảnh sát bên cạnh:
- Đưa hai nghi phạm bán độc phẩm này về!
- Đợi một chút!
Chu Hiểu Xuyên quát lên, sau đó giơ tay chỉ vào xe của Phỉ Trác nói:
- Tôi và Trương Ngả Gia bị người ta hãm hại, hung phạm ở trên xe kia!
Ngôn Vũ căn bản không thèm nghe lời hắn nói, chỉ cười lạnh:
- Kỹ xảo vặt vãnh cũng dám đùa trước mặt tao sao. Mày nghĩ rằng tao không biết mày định dùng chiêu này để thay đổi sự chú ý của bọn rồi nhân cơ hội chạy trốn sao? Tao đâu có điên mà tin lời mày chứ.
Chu Hiểu Xuyên không nhịn được mắng:
- Mày không ngốc mới lạ!
Thấy nói với Ngôn Vũ không được gì, hắn chuyển đối tượng đến con chó nghiệp vụ đang bị cảnh sát giữ còn đang nhìn chằm chằm vào hắn và Trương Ngả Gia. Chu Hiểu Xuyên dùng thanh âm cực kì nhỏ, nói với con chó nghiệp vụ:
- Chắc là mày cũng vừa ngửi thấy mùi kia chứ? Cái mùi của khác lạ lưu trên gói ma túy ấy, người đó mới là kẻ sở hữu băng độc chân chính. Nhìn thấy không? Hắn đang ở trong cái xe màu đen có che rèm kia kìa. Nếu tao đoán không nhầm thì trên xe hắn còn giấu ma túy!
Tiếng Chu Hiểu Xuyên nhỏ đến nối mà Trương Ngả Gia bên cạnh hắn cũng nghe không được, nhưng với thính giác tinh tường của chó nghiệp vụ thì không thành vấn đề. Chó nghiệp vụ cũng không hoàn toàn tin Chu Hiểu Xuyên:
- Đúng vậy, thật sự là ta ngửi thấy mùi của tên đầu trọc khi nãy thò đầu ra ngoài cửa sổ giống mùi lưu lại trên túi thuốc phiện. Nhưng làm sao ta biết ngươi có thừa dịp chúng ta đi điều tra chiếc xe kia mà trốn chạy không? Huống chi huấn khuyển (huấn luyện vên dạy chó ấy) cũng chưa truyền lệnh…
- Chờ hắn truyền lệnh thì đã muộn rồi ! Nghe này, tao là người tốt, tao bị hãm hại…
Chu Hiểu Xuyên nói hai câu, cảm thấy mình giải thích cũng không có ý nghĩa gì, liền chuyển đề tài:
- Quên đi, nói cho mày cái này cũng vô dụng. A Hổ kia chắc mày biết chứ? Nó cũng từng là chó nghiệp vụ. Tao với nó là bạn tốt, tao không chỉ giúp nó phá án mà còn từng cứu mạng nó, nó có thể chứng minh tao là người tốt…
“Để một con chó chứng minh sự trong sạch của mình, sao lại thấy khó chịu vậy nhỉ?” Chu Hiểu Xuyên không nhịn được cười khổ.
- Ngươi nó sao… Tiền bối A Hổ?
Chó nghiệp vụ nghe thế thì cả kinh, xem ra A Hổ trong giới chó nghiệp vụ cũng khá có danh tiếng. Sau đó con chó lại gần ngửi ngửi trên người Chu Hiểu Xuyên một chút, rồi mới nói:
- Đúng vậy, trên người ngươi quả thật vẫn lưu mùi của tiền bối A Hổ… Ngươi đã là bằng hữu của A Hổ tiền bối thì ta sẽ tin tưởng ngươi một lần vậy! Bất quá, con người, ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám lừa gạt ta, hoặc nhân cơ hội chạy trốn, đừng trách ta cắn mất mông ngươi!
Nói xong câu đó, con chó nghiệp vụ liền mạnh mẽ xoay người, kéo huấn khuyển viên chạy về chiếc xe của đám người Phỉ Trác. Thấy cảnh tượng như thế, Chu Hiểu Xuyên bỗng nhiên cảm khái: “Nói chuyện với động vật thật dễ chịu, không có âm mưu, không có lừa dối, không có vàng đỏ nhọ lòng son…”
Biểu hiện kì lạ của con chó nghiệp vụ nằm ngoài dự liệu của mọi người. Ngôn Vũ phản ứng lại đầu tiên, lớn tiếng quát huấn khuyển viên:
- Chó của anh có chuyện gì vậy? Nhanh giữ chặt nó lại cho tôi! Nếu lỡ ngộ thương người, xem tôi xử lí anh thế nào!
Vẫn là huấn khuyển viên rõ tính của chó nghiệp vụ, chẳng những không giữ chặt nó như lời Ngôn Vũ mà còn quay đầu lại nói:
- Nó sẽ không làm loạn đâu, nhất định là có phát hiện quan trọng.
Những lời này của hắn làm tất cả cảnh sát ở đó hưng phấn. Nếu trong vòng một ngày liên tục phá và bắt hai án buôn độc phẩm thì sẽ có công lao rất lớn. ít nhất là ở cái thành phố Thập Đức này vẫn chưa bao giờ có