Cùng với việc đâm ngân châm vào A Hổ, Chu Hiểu Xuyên liền kinh hỉ phát hiện rằng sợi năng lượng thần bí bên trong cơ thể hắn có thể chạy theo ngân châm tiến vào trong cơ thể A Hổ. Hơn nữa, theo chuyển động ngân châm của hắn, năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể A Hổ, càng ngày càng nhiều.
- Ngân châm quả nhiên có tác dụng! Châm cứu quả nhiên có tác dụng! ôi con bà nó, mình bá đạo quá mà!
Chu Hiểu Xuyên không nén được xúc động, phát ra một câu nói tục. Nếu không phải đang cứu chữa cho A Hổ, hắn thật muốn nhảy cẫng lên. Lâm Thanh Huyên cũng xúc động theo, dùng giọng run rẩy dò hỏi:
- Châm cứu có tác dụng phải không? A Hổ có thể cứu được phải không?
- Đúng, đúng vậy.
Hiện tại, Chu Hiểu Xuyên có thể dùng ngữ khí chắc chắn để trả lời Lâm Thanh Huyên. Bởi không chỉ vì năng lượng thần bí theo ngân châm tiến vào cơ thể A Hổ, mà nó còn theo kinh mạch tiến tới bao bọc lấy trái tim A Hổ, liên tục kích thích. Thông qua liên hệ kì diệu với năng lượng thần bí, Chu Hiểu Xuyên thậm chí đã “thấy” trái tim A Hổ từ từ đập trở lại. Mặc dù nhịp tim A Hổ vẫn còn rất yếu, nhưng nó giống như ánh sáng bình minh xóa tan đi màn đêm u tối, làm cho người ta thấy được ánh sáng ngập tràn hy vọng. Chu Hiểu Xuyên tin tưởng, A Hổ nhất định sẽ sống lại.
- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt…
Lâm Thanh Huyên nghe được câu trả lời xác thực, tảng đá lớn treo trong lòng đã tiêu biến, liền vui mừng mà ứa lệ. Nhưng cô nhanh chóng liền đưa tay bịt miệng, sợ rằng mình sẽ quấy rầy Chu Hiểu Xuyên.
Chu Hiểu Xuyên miễn cưỡng đè xúc động trong lòng xuống, từ từ hít thở sâu, lần lượt thi châm vào tim và vùng phụ cận, sau đó là những huyệt vị gần vị trí tim ở đằng sau lưng. Đồng thời cũng vân vê xoay động ngân châm, để dòng năng lượng thần bí mau chóng truyền vào cơ thể A Hổ hơn. Trừ chừng đó ra, Chu Hiểu Xuyên còn đâm một châm vào những nơi xung quanh vết thương của A Hổ để xử lí vết thương, rồi năng lượng thần bí theo đó mà khuếch tán ra từng bộ vị, hóa giải độc tố trí mạng lưu lại trong cơ thể A Hổ, tránh để sau khi vừa cứu xong thì nó lại đột tử lăn ra đấy thì bỏ mẹ. Việc này nói ra thì đơn giản, đến khi làm thực thì rất phiền toái, hao phí không ít thời gian và tinh lực của Chu Hiểu Xuyên. Nhất là khi năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể A Hổ càng nhiều, sự mệt mỏi, buồn ngủ trong nháy mắt thổi qua toàn thân Chu Hiểu Xuyên. Nếu không phải thân thể của hắn đã được năng lượng thần bí cường hóa, sớm mạnh mẽ hởn người thường nhiều thì e rằng hiện tại hắn đã lăn quay đơ ra rồi. Dù vậy hắn vẫn cảm thấy truyền đến từng cơn đau kích liệt như bị hàng ngàn mũi kim cắm vào. Bất quá, hắn chẳng quan tâm đến mấy điều đó, chỉ kiên trì chịu đựng, cứu sống A Hổ rồi tính sau. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, một tí xíu sợ sẩy nào xuất hiện, đều sẽ trở thành công cốc, đó là điều mà Chu Hiểu Xuyên không hề mong muốn. Sau khi trải qua một hồi cố gắng nỗ lực, cuối cùng cũng thu được hiệu quả. Lâm Thanh Huyên lòng tràn đầy khẩn trương, đột nhiên xúc động kêu lên:
- Động, động, mau nhìn, A Hổ vừa động xong, đang động a….
Cô không nhìn lầm, ngực A Hổ quả thực vừa mới hơi phập phồng, mặc dù nó còn rất yếu ớt. Nó chứng tỏ trái tim A Hổ đã đập trở lại. Lâm Thanh Huyên cũng nhanh chóng phát hiện thêm ngoài việc tim nó đập trở lại thì nó cũng đã bắt đầu hô hấp yếu ớt rồi. Theo lồng ngực cao thấp nhấp nho, từng tiếng thở nhè nhẹ phát ra từ lỗ mũi nó.
“A Hổ đã sống lại! Kỳ tích thật sự xuất hiện! Chu Hiểu Xuyên thật sự có thể cải tử hồi sinh, đưa A Hổ từ tay Diêm Vương cứu trở về. Châm cứu thật là huyền diệu! Y thuật quả thực thánh! Chu Hiểu Xuyên thật là quá lợi hại, quá thần kỳ!” Nếu không sợ kinh động đến A Hổ vừa sống lại, Lâm Thanh Huyên thật sự muốn cao giọng tung hô Chu Hiểu Xuyên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tuy rằng nhịp tim và hô hấp của A Hổ vẫn còn rất yếu, chưa thể tỉnh lại, nhưng chừng đó đã đủ làm Lâm Thanh Huyên cảm động lệ ấm tràn mi, cô nức nở nói:
- Sống, A Hổ nó đã sống lại, cám ơn anh, Chu Hiểu Xuyên. Cám ơn, cám ơn…
Nàng lúc này đây, bởi vì xúc động và sung sướng ập đên bất thình lình mà cô nói năng có chút lộn xộn, không biết nên nói gì cho phải.
- Đừng vội cảm ơn, mọi chuyện chưa xong đâu.
Chu Hiểu Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu như vậy. Lâm Thanh Huyên bình tĩnh lại, nháy mắt lại căng thẳng, sau khi sửng sốt vài giây, nàng mới thật cẩn thận hỏi:
- Vẫn chưa xong?
Hiểu Xuyên gật gật đầu:
- Còn phải mổ, lấy phi tiêu độc trong cơ thể A Hổ ra nữa. Hiện tại tuy A Hổ đã khôi phục nhịp tim và hô hấp, nhưng tình hình chưa lạc quan lắm, phải nhanh chóng lấy phi tiêu độc ra mới được.
Lâm Thanh Huyên vội hỏi:
- Chỉ cần anh lấy được phi tiêu độc ra là A Hổ có thể thoát được hiểm cảnh đúng không?
Vào lúc này, cô rất tin tưởng Chu Hiểu Xuyên, cho dù dùng từ “cuồng tín” để hình dung cũng không đủ. Lâm Thanh Huyên hiểu rằng Chu Hiểu Xuyên có bản lĩnh cải tử hoàn sinh lĩnh thần kì, thế nên khó khăn có này chắc chắn hắn có thể dễ dàng vượt qua.
- Tôi…
Chu Hiểu Xuyên vốn muốn nói “cố hết sức”, nhưng lại thay đổi chủ ý, gật gật đầu, tràn đầy tự tin, nói:
- Đúng, tôi nhất định sẽ làm được!
Có năng lượng thận bí ở trong người thì sao Chu Hiểu Xuyên phải xoắn chứ? Lâm Thanh Huyên thở phào một hơi, bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Có cần tôi giúp gì không?
Chu Hiểu Xuyên cũng không khách khí với cô:
- Tôi cần một y tá, làm theo phân phó của tôi.
- Không thành vấn đề.
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, không do dự chút. Chờ Lâm Thanh Huyên luống cuống tay chân mặc bộ đồ phẫu thuật vô khuẩn xong, Chu Hiểu Xuyên liền phân phó:
- Trước tiên đeo găng tay vô khuẩn, đưa dao phẫu thuật cho tôi…
- Rõ!
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, dựa theo phân phó của Chu Hiểu Xuyên, bắt đầu bận rộn. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, hơn nữa lại là lần đầu tiên Lâm Thanh Huyên làm trợ thủ phẫu thuật, nhưng hai người lại phối hợp với nhau rất ăn ý, giống như đã hợp tác với nhau từ nhiều năm trước vậy. Loại cảm giác ăn ý kì diệu này làm cho cả hai người đều kinh ngạc.