- A Hổ hiện…
Chu Hiểu Xuyên đang định trả lời, thì bỗng Sa Tử nhảy đến nói với hắn:
- Này này, ngươi mau đến chỗ A Hổ đi, hình như nó sắp ngừng thở rồi…
- A Hổ ngừng thở?
Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên không thể tin được. Lâm Thanh Huyên nghe được câu này, nhất thời sợ ngây người, hai hàng nước mắt lập tức lăn xuống mặt xinh đẹp:
- Cái gì? Anh nói cái gì? A Hổ nó… nó đã ngừng thở? Sao lại như thế được? Không được, tôi nhất định phỉa gặp nó! Tôi phải nhìn thấy nó!
Nói xong, nàng chạy đến chiếc xe máy cảnh dụng ở gần đó, ngồi lên nó, chuẩn bị nổ máy. Chu Hiểu Xuyên vội vàng nói:
- Đợi đã, tôi đi cùng với cô!
Chu Hiểu Xuyên mau chóng chạy đến ngồi lên xe, còn Sa Tử thì nhảy vào lòng hắn. Không đợi Chu Hiểu Xuyên ngồi vững, Lâm Thanh Huyên lập tức nổ máy, phóng như chớp chạy thẳng đến chỗ A Hổ bị nạn. Chiếc xe máy cảnh dụng đột ngột di chuyển, giật cái đùng, khiến Chu Hiểu Xuyên ngồi chưa vững suýt nữa lộn nhào về phía sau. Trong lúc giật mình, hắn vội vàng ôm về phía trước, tránh để mình ngã. Chỉ là hắn không ngờ mình lại vớ được hai cái gì đó tròn tròn, rất co dãn. Mặc dù nói Chu Hiểu Xuyên vẫn là trai tân nhưng không có nghĩa là hắn chả biết cái gì về con gái. Dù sao ngày xưa hắn còn đi học, hắn được cô giáo Thảo dạy rất nhiều điều, tối nào cũng phải đi học thêm cô ý. Cho nên hắn rất rõ mình hai tay mình vớ được cái gì.
“Đây là ngực con gái ư? Sao lại thấy hơi thô thô nhỉ? Ối giời ạ… Hóa ra là do cái áo lót chết tiệt!” Chu Hiểu Xuyên nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải rời tay ra chỗ khác, lòng hối tiếc không dứt. Hắn sợ nếu cứ để đó sẽ làm Lâm Thanh Huyên tức giận, lập tức cho hắn một cước bay ra khỏi xe. Cùng lúc đó, Lâm Thanh Huyên cũng nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Đừng sờ loạn! Nếu sợ ngã xuống xe thì có thể ôm lấy eo của tôi!
Tuy rằng nàng rất bất mãn với hành động vừa rồi của Chu Hiểu Xuyên nhưng hiện tai mọi tâm tư nàng đều nghĩ đến A Hổ rồi, không còn chỗ trống nào để nghĩ coi Chu Hiểu Xuyên đang tính toán gì nữa.
- à… được.
Chu Hiểu Xuyên không hề khách khí, lập tức ôm lấy eo Lâm Thanh Huyên, thầm nghĩ: “Eo chuẩn quá,… chắc chỉ sáu mươi là cùng.”
May là Lâm Thanh Huyên không có khả năng đọc suy nghĩ, chứ nếu không thì đã lập tức dừng xe, tiễn hắn vô bệnh viện cái đã rồi tính sau.
Ở một góc tối không ai để ý, những con chuột nhìn chiếc xe máy cảnh dụng thật lâu mới quay ra nhìn nhau, nói:
- Sao tên người đó lại chạy rồi? Thế còn chúng ta thì sao? Ai sẽ mua thịt giò hun khói cho chúng ta?
- Liệu có phải hắn bùng không? Chúng ta không thể cứ thế cho hắn bùng được! Đòi thịt! Nhất định phải tìm hắn đòi được thịt!
- Ngươi muốn đòi thịt á? Chẳng lẽ ngươi không thấy Đại ma vương Sa Tử ngồi ở trong lòng hắn à? Nếu ngươi thật sự dám đi, không chừng chưa kịp nói đã thấy mình đang nằm trong miệng Sa Tử rồi đó!
- Vậy thì làm sao bây giờ? Bộ cứ để món bò hun khói không cánh mà bay ư? Ta còn chưa được nếm qua món chân giò hun khói bao giờ, cứ nghĩ đến nó thôi cũng đủ chảy cả nước miếng rồi…
Cuối cùng vẫn là con chuột được điều lệnh trực tiếp từ Chu Hiểu Xuyên, lên tiếng nói:
- Thôi được rồi, mọi người đừng tranh luận nữa. Người đó đột nhiên rời đi chắc hắn có việc gì đó đột xuất, cũng không phải muốn bùng của chúng ta. Dù sao, tên người biết nói thú ngữ này có tiếng là giữ chữ tín. Ta tin tưởng sau khi hắn làm xong việc đột xuất này sẽ mua chân giò hun khói cho chúng ta, mọi người cứ an tâm chờ đợi đi.
- Cũng chỉ còn cách này thôi.
Cơ hồ tất cả những con chuột này đều đồng ý. Dù sao bọn chúng cũng không có gan ép chủ nhân của Sa Tử trả trả nợ…
Dịch bởi tuanff10. 4vn.eu
Sau một hồi chạy nhanh như ăn cướp, Lâm Thanh Huyên đã chở Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử đến nơi. Chiếc xe còn chưa dừng lại hẳn, Lâm Thanh Huyên đã nhảy xuống, nhào đến bên cạnh A Hổ. Chu Hiểu Xuyên luống cuống tay chân xuống xe kê chân chống rồi cũng đến bên cạnh. Kiểm tra qua một chút, trong lòng Chu Hiểu Xuyên tràn đầy tiếc nuối, thở dài nói:
- A Hổ… nó đã chết thật rồi.
Lâm Thanh Huyên không muốn thừa nhận sự thật này, dùng giọng nói khóc lóc nức nở chất vấn:
- Sao A Hổ lại chết được? Đâu có viết thương nào ở chỗ yếu hại của nó…
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu trả lời:
- Xem qua tình hình hình có lẽ là bị trúng độc chết! Phi tiêu kia chắc có độc! Ai~~~, đều tại tôi, tại sao lúc trước tôi lại không nhận ra chứ? Còn tưởng rằng nó có thể chống đỡ qua khỏi được, không ngờ….
- Thật sự không còn cách nào cứu sống A Hổ sao?
Lâm Thanh Huyên ôm lấy hy vọng cuối cùng. Bất quá Chu Hiểu Xuyên vẫn lắc đầu:
- Nếu như khi đó tôi lập tức tiến hành phẫu thuật lấy chất độc ra thì có lẽ có thể cứu được tính mạng nó. Nhưng hiện tại nó đã không còn thở nữa rồi.
- A Hổ…
Lâm Thanh Huyên ôm lấy thi thể tràn đầy máu tươi, thất thanh khóc òa lên. Một giọt nước rơi xuống, ‘tí tách tí tách’ trời bắt đầu mưa. Thật giống như ông trời cũng cảm động vừa hành động anh dũng cứu chủ của mình. Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, khẽ thở dài một tiếng, rồi mới đặt tay lên vai Lâm Thanh Huyên, nhẹ giọng an ủi:
- Đừng buồn nữa. Tôi tin chắc rằng A Hổ ở nới chín suối hẳn sẽ không hy vọng cô quá bi thương mà hủy hoại bản thân mình đâu.
Vừa nói hắn vừa đưa tay xuống tính vuốt đôi mắt vẫn đang mở của A Hổ, nước mưa theo bàn tay hắn nhỏ lên khuôn mặt của A Hổ. Nhưng cùng lúc đó, Chu Hiểu Xuyên lại cảm thấy năng lượng thần bí trong cơ thể mình bắt đầu dao động mạnh mẽ, lao xuyên qua lòng bàn tay hắn, tiến vào trong cơ thể A Hổ.
“Từ trước đến nay mình chưa gặp chuyện này bao giờ! Rốt đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngây người ra. Bất quá hắn cũng không nghĩ quá lâu, rất nhanh nghĩ đến một khả năng khiến cả người hắn run rẩy kích động. Sau đó Hiểu Xuyên dùng một giọng điệu hơn run nói cho Lâm Thanh Huyên một hy vọng:
- Có lẽ… tôi… tôi có thể làm A Hổ sống lại!