Chương 1: Chương 1- Phát Cắn Làm Thay Đổi Mọi Thứ

Ngày của mùa hè luôn đến sớm hơn các mùa khác một đoạn thời gian. (DG:Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng)

Bảy giờ bốn mươi lăm phút. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Chu Hiểu Xuyên ngậm một bịch sữa, vội vàng chạy từ căn phòng thuê đi ra, căn phòng đó khá nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông. Hắn chạy một mạch từ trên lầu xuống dưới, trong khi chạy đi vẫn không quên chào hỏi vài người hàng xóm quen thuộc. Khi đã xuống tới tầng một, nhìn tới cuối hang lang, nơi ấy có một chiếc xe đạp cũ kỹ mua được từ chợ trời. Rời khỏi khu Ngân Hạnh, nơi hắn sống đã lâu đến nỗi quen từng viên đá, cọng cỏ, hắn cỡi lên chiếc xe đạp cà tàng hướng đến phía nam chợ chim cá cảnh, nằm trong huyện Phương Đình.

Chu Tiểu Xuyên mới tốt nghiệp Đại học y, ngành lâm sàng thú ý. Trước mắt đang làm việc trong phòng khám cho Thú cưng ở chợ thú cảnh, nằm trong huyện Phương Đình. Bởi vì hắn không có giấy chứng nhận là bác sĩ thú y trong tay nên chỉ có thể xem là trợ lý cho bác sĩ thú y mà thôi. May mắn là, chủ của phòng khám thú y này, cũng là vị sư tỷ học chung trường, cùng chung khoa với hắn trước đây cho nên về phần tiền lương cũng không bạc đãi hắn.

Chu Hiểu Xuyên cỡi xe đạp bóp chuông reng reng liên tục, hai chân rối rít đạp xe. Khi hắn đến phòng khám ‘Ái sủng chi gia’ thì vừa đúng tám giờ. ‘Ái sủng chi gia’ quy định thời gian bắt đầu làm việc là tám giờ rưỡi, sở dĩ Chu Hiểu Xuyên đến trước nửa tiếng, chính là muốn xem tình hình hồi phục của Tiểu Hắc như thế nào.

Tiểu Hắc là một con chó, giống chó này có thể thấy ở bất cứ gia đình nào. Vào một giận mưa bão vào ban đêm xảy ra cách đây một tuần, Chu Hiểu Xuyên đang đi về tiểu khu Ngân Hạnh thì phát hiện Tiểu Hắc trong một cái hẻm nhỏ. Toàn thân Tiểu Hắc lúc đó bị cháy đen, giống như vừa bị sét đánh trúng, nằm sát vào bên cạnh cái thùng rác giãy dụa kêu rên, có thể sẽ chết bất kỳ lúc nào. Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Tiểu Hắc, Chu Hiểu Xuyên không chút do dự nhanh chóng bế nó lên, chạy như bay đến ‘Ái sủng chi gia’ tiến hành chữa trị, sau đó bôi thuốc mỡ trị phỏng (bỏng) lên người nó. Từ hôm đó cho đến nay, Chu Hiểu Xuyên ngày nào cũng cẩn thận chăm sóc cho Tiểu Hắc. Chỉ tiếc là nhiều ngày qua đi, nhưng vết thương của Tiểu Hắc vẫn không có biến chuyển tốt đẹp.

Đem xe đạp dựng ở hàng cây bên đường, Chu Hiểu Xuyên lấy chìa khóa mở chiếc cửa cuốn của ‘Ái sủng chi gia’ ra. Sau khi Chu Hiểu Xuyên tới nơi này làm việc, vị sư tỉ kia đã giao cho hắn một cái chìa khóa. Vì vị sư tỷ kia có một tật xấu là thích ngủ nướng (DG:mỹ nữ ngủ ngày, chậc)(Biên: tại ban đêm vận động nhiều thôi ), thường xuyên mở cửa muộn vì ham ngủ. Cho nên đem cái chìa khóa cùng với trọng trách mở cửa sớm mà đùn đẩy cho Chu Hiểu Xuyên, làm như vậy giúp nàng có thể ngủ thêm được một lúc nữa.

Diện tích mật tiền của ‘Ái sủng chi gia’(DG: Từ đây về sau dịch là 'Phòng khám thú cưng' nhá) không lớn, chỉ khoảng mấy chục đến một trăm mét vuông. Nhân viên làm việc ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên cùng vị sư tỷ thích ngủ nướng ra thì còn một người họ Hoàng nữa mà thôi. Kéo cái cửa cuốn phía trước lên, Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng bước vào phòng trị liệu. Nơi này cũng không tính là lớn, mấy bức tường bằng kính ngăn cách thành tám gian phòng nhỏ độc lập với nhau. Trong từng gian phòng đều có hệ thống thoát khí và tiêu độc, đề phòng cho thú cưng đang điều trị hoặc phẫu thuật sẽ lây bệnh cho lẫn nhau. Trong gian phòng trị liệu cuối cùng, bên trong có một con chó bị thương, toàn thân bôi thuốc mỡ, nó chính là Tiểu Hắc, nó đang vô lực nằm trên tấm bảng bằng kim loại. Nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu, mắt nhìn vào Chu Hiểu Xuyên.

- Thế nào Tiểu Hắc, đêm qua ngủ có ngon không?

Mặc dù biết Tiểu Hắc nghe không hiểu mình đang nói cái gì, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn mỉm cười nhìn nó mà nói chuyện:

- Để tao xem thương thế của mày hồi phục thế nào rồi.

Gỡ đám thuốc mỡ trị phỏng đã khô cứng, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, lông mày như muốn dính lại với nhau:

- Tại sao lại như vậy? Trải qua một tuần trị liệu, vết thương không những không đỡ mà lại còn muốn tệ thêm là thế nào?

Đau đầu suy nghĩ một lúc cũng không thể giải thích đươc. Chu Hiểu Xuyên lắc đầu nói:

- Tình hình trước mắt cứ thế này đi, nếu hai ngày nữa mà mày không khỏi thì tao xin nghỉ hai ngày, mang mày đến bệnh viên thú y lớn hơn xem sao.

Nói xong, hắn xoay người đi ta khỏi phòng bệnh, bắt đầu chuẩn bị đầy đủ thuốc mỡ cho Tiểu Hắc. Bởi vì bận rộn nên Chu Hiểu Xuyên không biết, Tiểu Hắc đang nhìn chằm chằm hắn. Trong đôi mắt màu đen của Tiểu Hắc lộ ra vẻ cảm động, khó hiểu, do dự cùng đấu tranh. (@Mr.Ken: Nhiều cảm xúc kinh)(Biên: đừng có thành thú yêu người là được @@) So về độ phong phú của tình cảm biểu lộ ra trong ánh mắt của nó với con người thì cũng không khác biệt là bao nhiêu, thậm chí có thể nhiều hơn.Một con chó lại có thể biểu lộ nhiều cảm nghĩ qua ánh mắt vậy sao? Liệu nó có phỉa là một con chó bình thương không? Ngay khi Chu Hiểu Xuyên pha thuốc mỡ trị bỏng xong, chuẩn bị bôi thuốc cho nó, ánh mắt của Tiểu Hắc trở nên kiên định. Hiển nhiên, sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt trong nội tâm, nó đã ra quyết định.

- Tiểu Hắc, bắt đầu bôi thuốc cho mày nhé.

Vừa cười vừa nói, Chu Hiểu Xuyên bước vào trong phòng bệnh của Tiểu Hắc, đưa tay chuẩn bị bôi thuốc cho nó. Nhưng không ngờ, một biến cố mà Chu Hiểu Xuyên không bao giờ tưởng tượng ra lại phát sinh trước mắt hắn. Tiểu Hắc đang vô lực nằm trên bàn trị liệu đột nhiên đứng lên, lấy tốc độ nhanh như sét đánh, há mồm cắn lên cánh tay phải Chu Hiểu Xuyên. (Biên: phim người nhện cũng có cảnh nhện cánh người vậy nếu chó cắn người thì….) Một cảm giác đau đớn trước giờ chưa từng có truyền đến từ cánh ta phải, Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy máu tươi phun ra như vòi hoa sen từ tay phải của mình, trong chốc lát đã chảy thành một vũng máu lớn.

- Tại sao... cắn tao?

Chu Hiểu Xuyên thì thầm nói ra một câu như vậy, sau đó đột nhiên trước mắt tối sầm, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, thân đã hình lệch qua một bên, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Mà lúc này, Tiểu Hắc vốn là con chó không chút sức sống bây giờ đã đứng thẳng lên, sự uể oải đã bị quét sạch, thay vào đó là một khí thế uy chấn thiên hạ, hiên ngang lẫm liệt. Cỗ khí thế này tuy con người không thể cảm giác được, nhưng chim, cá, bò sát,… tất cả mọi loài động vật đều cảm thấy, tất cả bọn chúng không chưa loài nào, lâm vào cảm xúc hoảng sợ cực điểm.

Chim chóc bắt đầu kêu lên rối rít, bay loạn cả lên ở trong lồng. Mèo, chó, chuột cũng không cam chịu yếu thế, cũng nhảy loạn lên ở trong lồng, giống như so đấu xem âm thanh của phe nào lớn hơn. Những tiếng kêu gào hỗn loạn đó mang theo hương vị đầy sợ hãi và thê lương. Còn bên trong những lồng bằng kính, đám cá cảnh cùng các loài ở dưới nước và lũ bò sát thì cứ dùng đầu húc vào tủ kính. Chúng không quan tâm đầu mình cứng hay là thủy tinh cứng, chỉ muốn đem cái lồng kính này đập vỡ, nhanh chóng chạy trốn. Buổi sáng trong lành, yên ả trong nháy mắt đã bị một loạt tiếng động lớn nhỏ làm ồn ào. Đối với biến hóa này, mọi người ở trong chợ chim thú cảnh đều hoảng loạn, tay chân luống cuống. Bọn họ cố hết sức làm cho lũ thú cưng đang phát điên tỉnh táo trở lại nhưng mọi biện pháp đều trở nên vô nghĩa, nếu có hiệu quả thì cũng là hiệu quả rất nhỏ.

Đứng ở trên bàn trị liệu, Tiểu Hắc bỏ ngoài tai mọi tiếng động ồn ào đang diễn ra chi nhìn Chu Hiểu Xuyên đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất. Trong tiếng hít thở từ lỗ mũi hắn truyền ra, mơ hồ có cảm giác sấm chớp đang nổ đùng đùng. Sau chừng nửa phút, Tiểu Hắc há rộng miệng, nhả ra một một tiểu quang cầu phát ra ánh sang rực rỡ. Quả cầu nhỏ lập tức bay đến bên người Chu Hiểu Xuyên, bay vòng quanh hắn chín vòng, sau đó hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong miệng của hắn. Qua một lát ánh sáng kim quang chợt hiện, từ trên đỉnh đầu Chu Hiểu Xuyên nở ra một đóa hoa sen thánh khiết với chín cánh hoa màu vàng(Ken: Chín nữa :))), đóa hoa sen chín cánh chậm rãi đi động dọc thân thể của Chu Hiểu Xuyên.

Lại qua nửa phút nữa, hóa hoa sen vàng này biến mất tại đầu ngón chân Chu Hiểu Xuyên. Ngay khi đóa hoa sen chín cánh biến mất, vết thương trên cánh tay phải của Chu Hiểu Xuyên cũng bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã lành lại, ngay cả sẹo cũng không có. Mà vũng máu chảy ra từ cánh tay của Chu Hiểu Xuyên cũng bốc hơi thành hơi nước màu đỏ, bị quạt thông gió hút lấy, đem thổi ra ngoài.

Tiểu Hắc xuất ra quả cầu màu vàng, dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sinh mệnh, nó lại vô lực nằm tựa đầu vào trên tấm bảng điều trị. Hô hấp của nó cũng yếu dần đi. Khi biết rằng tử kỳ của mình đã đến (sắp chết), Tiểu Hắc hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại trên mặt còn thoáng hiện lên nụ cười thản nhiên. Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên đang nằm trên mặt đất, trong mắt lộ ra tia cảm kích và giải thoát. Nhưng ngay khi Tiểu Hắc cạn kiệt sức lực chờ chết, đóa hoa sen chín cánh màu vàng lại một lần nữa xuất hiện trên người Chu Hiểu Xuyên. Ánh mắt ảm đạm, vô thần của Tiểu Hắc liền bỗng mở to, trong đó lộ rõ vẻ sửng sốt, kinh ngạc. Đóa hoa sen đó bay lên, nhanh như chớp nhập vào trong cơ thể Tiểu Hắc. Nhất thời, Tiểu Hắc cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực cường đại bao vây lấy toàn bộ thân thể, cảm giác thoải mái khó có thể dình dung. Vết thương không thể chữa trị trên người tự nhiên nhanh chuyển biến khác thường, nó đang lành với tốc độ chóng mặt. Cảm giác mỏi mệt mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Tiểu Hắc, rốt cục nó cũng chống đỡ không được, ngã xuống bàn trị liệu.