Trận chiến tru diệt Mật Tông do phái Võ Đang chủ trì tối hôm đó đã kết thúc, với chiến thắng thuộc về võ lâm chính phái. Chi Tru Nha Đạo do “Song Thần Kiếm” Khôn Thần chỉ huy, lần đầu tiên từ khi xuất đạo phải nếm mùi chiến bại. Chiến thắng này ghi đậm dấu ấn của “Võ Đang Thiếu Kiếm” Trương Phi Hùng, người đã đánh bại “Song Thần Kiếm” Khôn Thần, một trong thất đại Đương Gia của Mật Tông!
- Võ Đang vô địch!
- Võ Đang Thiếu Kiếm, Thiên hạ đệ nhất!
Khi Triệu Phi Hùng quay trở lại thì liền lập tức bị đám đông bao vây lấy trong tiếng hoan hô ca ngợi không ngớt.
-Chư vị đừng quá kích động, trước hết hãy lo mai táng thi thể những đệ tử võ đang tử thương đêm nay. Triệu Phi Hùng thở dài: - Xét cho công bằng, lần này nhân số đối phương chỉ tổn thất có hai người, còn chúng ta lại mất tới mười ba. Năm mươi địch mười một mà còn như vậy…thật khiến người ta tấc dạ bàng hoàng, chẳng biết kế chi mà toan liệu. Trận thắng này, có thắng cũng là thắng thảm. Chưa kể lại còn để Khôn Thần chạy mất nữa.
Đám đông tức thì xìu xuống. Thực lực của Mật Tông, quả thực ngoài dự đoán của chúng nhân. Ngay cả môn chúng bình thường mà cũng…. Tất cả mọi người đều biết, hôm nay nếu như “ Song Thần Kiếm” Khôn Thần không thất thủ dưới tay Triệu Phi Hùng, kết cục là ai chết ai sống hãy còn chưa biết.
Một đệ tử Võ Đang hét lên:
- Đã chiến đấu thì không tránh được đổ máu! Mọi người nhìn đi, đây là cái gì?
Cả đám đông đều hiếu kỳ. Trong tay tên đệ tử Võ đang kia là một thanh đoản kiếm, phần giữa chuôi kiếm với lưỡi kiếm tạo hình con rắn, mũi kiếm bên trái ánh thanh quang, bên phải lại rực đỏ.
- Là “Ly Hỏa Kiếm”!
- Ồ ồ..
- Ly Hỏa Kiếm, cùng với Ly Thủy Kiếm là vật bất ly thân của “Song Thần Kiếm” Khôn Thần. Đêm nay bức địch nhân phải bỏ của chạy lấy mạng, Trương thiếu hiệp võ công quả thực cao thâm khó lường. Ân tình ngày hôm nay, Toàn Chân giáo xin lĩnh.
Kim Tuệ vai dìu sư thúc, tay khom quyền hướng Triệu Phi Hùng nói lời tạ ơn. Chỉ thấy gương mặt hắn hơi khựng lại vẻ ngượng ngùng, tất cả đều không thoát khỏi con mắt tinh tường của Kim Tuệ.
Triệu Phi Hùng nhìn lên tầng hai khách điếm, con mắt lấp lánh tinh quang, không hiểu suy nghĩ gì….
-------------------
Sau trận ác chiến tối hôm đó, Võ Đang Phái có lưu lại tiểu trấn mấy hôm. Chiến Vân và Kim Tuệ cũng vậy. Cả hai đều có việc phải làm, với Chiến Vân thì là chăm sóc cho Chiêu Yến, còn Kim Tuệ thì là vị sư thúc trưởng phó Giáo chủ mới được cứu thoát kia. Cả hai dường như đã bị phục một loại độc dược nào đó, ngủ li bì suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh.
Trong thời gian này, Chiến Vân tất nhiên là luôn dính với Chiêu Yến như hình với bóng. Hôm nay, lựa một cơ hội nhỏ nhoi khi hắn không có mặt, Kim Tuệ mới có dịp ngồi cạnh vị “bảo bối” trong lòng gã kia.
Càng nhìn càng không thấy vị sư tỷ này có gì hơn mình? Kim Tuệ nhìn nhìn ngực Chiêu Yến, sau đó nhìn xuống ngực mình, lấy tay đo thử, cứ như thế lần lượt mà so sánh từ trên xuống dưới. Độ lớn rõ ràng không bằng, độ đàn hồi cũng kém xa, vòng một vòng hai vòng ba chẳng thể nào so sánh với Kim Tuệ này, khuôn mặt cũng không lấy gì làm quá mức xuất sắc. Đây là "bảo bối" mà huynh ấy luôn mồm kêu đó sao?
- Khục…
- Sư tỷ, nghỉ ngơi đi đã.
Chiêu Yến mở mắt, khi nhìn thấy bên cạnh mình là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, má hồng môi thắm bận váy xanh thì nhíu mày.
- Ta đang ở đâu?
- Tỷ không biết sao? À ừ, lúc đó tỷ hôn mê mà nhỉ, tỷ chính là được..Kim Tuệ nói đến đây thì hơi khựng lại: - Tỷ… chính là được “ Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu công tử cứu thoát trong tay Mật Tông môn đồ đó!
- Triệu công tử?
Chiêu Yến có thể không biết đến Triệu công tử, song bốn chữ “Võ Đang Thiếu Kiếm” này thì lại như sấm rền bên tai. Cô nhìn quanh một hồi rồi nói:
- Là y..là y đã cứu ta à? “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng?
- Ừm. Kim Tuệ gật đầu vẻ chắc chắn, nói: - Quên không giới thiệu với tỷ, tiểu muội họ Kim tên một chữ Tuệ, là một trong Toàn Chân ngũ đại đệ tử.
- Kim cô nương, thất lễ rồi. Chiêu Yến đối với các bậc cao thủ nổi danh trong võ lâm đều hết sức tôn trọng, nghe vậy thì độ kính ý với Kim Tuệ liền tăng thêm mấy phần.
- Uhm, tiểu muội chính là quen với Chiến ca ca mới biết được tỷ đó. Tỷ tỷ quả thực rất là xinh đẹp nha. À, mấy ngày hôm nay cũng chính là một tay Chiến ca ca chăm sóc cho tỷ đó.
- Chiến ca ca?
Chiêu Yến hơi nhíu mày, dường như đã nhớ ra gã thanh niên luôn miệng kêu mình là “bảo bối” này.
- Hắn ta có mặt ở đây sao?
- Uhm, là phu quân của tỷ đó. Kim Tuệ thăm dò.
- Hắn? Hắn mà phu quân cái gì?
- Không phải sao? Kim Tuệ lấy tay che miệng, bộ ngực bạo mãn nhấp nhô, đảo mắt: - Chính huynh ấy giới thiệu như vậy với mọi người mà? Mấy ngày hôm nay cũng một mình huynh ấy..thay quần áo, rồi tắm rửa cho tỷ đó. Muội thấy huynh ấy rất là có thành ý à nha..mặc dù ngoại hình không quá nổi bật, đôi khi có hơi háo sắc, như là sờ tỷ chỗ nọ chỗ kia…
Kim Tuệ cố ý nói lấp lửng. Chiêu Yến nghe vậy thì mặt đỏ như gấc, cơn giận phút chốc bốc lên tận đỉnh đầu.
- Nhắc gì đến ta vậy? A, bảo bối, nàng dậy rồi?
Đúng lúc đó, Chiến Vân ôm thau nước rửa mặt từ bên ngoài đi vào, thấy Chiêu Yến đã tỉnh thì hưng phấn lắm. Hắn để thau nước xuống, vò khăn, song còn chưa kịp vắt thì đã bị Chiêu Yến một tát thẳng đến.
- Nàng..sao vậy?
Chiến Vân tay phải nắm chặt cổ tay Chiêu Yến, trợn mắt. Hắn cho đến giờ này vẫn chưa bị một cô gái nào tát vào mặt nha. Xưa không có, hiện tại không, về sau lại càng không có.
Chiêu Yến giật tay về mãi không được, mặt đỏ tía tai. Chiến Vân lúc này mới thấy không ổn vội buông tay ra. Kim Tuệ được xem kịch vui, lòng hớn hở lắm song không dám lộ ra mặt, chỉ đành chờ cơ hội thọc gậy bánh xe.
- Ta.ta không đấu được ngươi. Đồ vô lại. Chiêu Yến thở dốc, mặt đỏ gắt, nói từng hơi: - ..Nhưng ta nói cho ngươi biết..nói cho ngươi biết… một điều này.
- Điều..điều gì? Nàng cần gì có thể nói cho ta biết mà, bảo bối.
Chiến Vân mắt thì nhìn ngực bảo bối, miệng thì nói rất oai phong lẫm liệt.
Chiêu Yến bặm môi, nói như thét:
- Ta..ta đã đính hôn rồi!
- Cái gì?
----------------------
Có những nỗi ác mộng..tưởng chừng như vừa mới ngay đây thôi.
Mật Tông phân đà.
Ngồi trên giường chính là “Song Thần Kiếm” Khôn Thần. Lúc này vết thương trên ngực phải của hắn đã bớt đi phần nào. Thế nhưng so với vết thương thể xác, vết thương về tinh thần còn trầm trọng hơn rất nhiều!
Vết thương tinh thần trong lòng một võ giả, không thể dùng thời gian để bù đắp, mà chỉ có thể chữa bằng máu của kẻ địch!
Thế nhưng..liệu hắn có thể không?
Tới bây giờ mỗi khi nhớ lại, trong nội tâm của Khôn Thần vẫn chưa hết bàng hoàng cùng khó tin.
Giây phút ấy, hắn vẫn còn nhớ không sót một ly! “Hủy Thiên kiếm” – bí kỹ tối cường của hắn lại bị người ta đánh bại, hơn nữa còn bằng một cách mà có chết hắn cũng không tưởng tượng nổi.
Một cái búng tay!
Giây phút gã thanh niên kia búng vào sống của Ly Hỏa Kiếm, khiến chiêu kiếm phản thủ ngược lại, Khôn Thần trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã mau mắn thu Ly Thủy Kiếm về phòng thủ! Tới giờ Khôn Thần vẫn còn chưa hết kinh sợ, giây phút ấy, nếu hắn phản ứng chậm chỉ một tích tắc thôi, cái giá phải trả sẽ không đơn giản chỉ là một vết đao nơi ngực trái.
Khôn Thần lấy tay sờ cổ, miệng khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Người này…không phải, con quái vật này…
Rốt cuộc là thần thánh phương nào???