Chương 5: Bảo bối, ta đến đây

Lại nói về Chiến Vân, sau đi hạ sơn đi tìm “bảo bối” đã kinh qua không ít chuyện. Trên đường hắn vô tình cứu sống rồi kết bạn với Kim Tuệ, một trong ngũ đại đệ tử Toàn Chân, đồng thời cũng là con gái rượu của Giáo chủ Toàn Chân Giáo. Hắn cùng với Kim Tuệ lần theo dấu vết của Mật Tông phái suốt hai ngày đường, đến một tiểu trấn nhỏ mới nghỉ chân.

- Bảo bối của ta thật sự qua đây sao? Sao cô lại biết?

Nằm bẹp xuống bàn khiến hai cái bánh bao trước ngực dẹp xuống thấy rõ, mơ hồ thấy cả vết áo lót bên trong, Kim Tuệ đúng là phát sầu với cái tên cả ngày một câu “bảo bối”, hai câu cũng “bảo bối” này. Song hiện đang là người cầu y, thế nên cực chẳng đành phải dịu giọng:

- Xin công tử chớ có dạ lo lường, mọi chuyện cứ để mặc ta lo liệu. Bảo bối của ngươi chính là ở đây không sai. Ai thèm lừa ngươi chứ?

Nói rồi ưỡn ngực nhếch môi, mày liễu nhíu chặt nhìn y, như muốn trách trước mặt một đóa hoa tươi không thèm ngó, liễu rủ ao bờ lại tiếc sao.

- Bảo bối của ngươi đang ở đó, đêm nay chúng ta sẽ tới đó tìm nàng.

Kim Tuệ chỉ tay vào tấm biển mang tên Duyệt Tây Khách điếm bên kia đường nói:

- Đêm nay? Tại sao không là bây giờ?

Chiến Vân nghe thế thì đứng phắt dậy, bộ dáng gấp rút như kiến bò chảo nóng. Kim Tuệ phải mất hết sức chín trâu hai hổ khuyên bảo mới can được y. Thế nhưng thế cũng chưa xong, hắn ta sau đó còn lôi đâu ra một vật hình chữ nhật kỳ lạ, nói là “máy ghi âm”, sau đó bắt cô thề mấy câu trước nó làm bằng. Kim Tuệ mặc dù chẳng hiểu gã đang dở trò kỳ khôi gì, nhưng cũng nhắm mắt làm theo cho qua chuyện.

- Kim Tuệ cô nương, xin thứ lỗi vì đến muộn.

Hai người đang ăn uống rôm rả thì một vị thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn mặc đạo bào màu trắng, chân đi giày vải, mặt đẹp như son, khí khái vô ngần bước vào. Chiến Vân tất nhiên là không quen biết y. Còn Kim Tuệ thì lập tức đon đả mời chào.

- Giới thiệu với huynh, đây là “Võ Đang Thiếu Kiếm” Trương Phi Hùng, là nhân tài kiệt xuất nhất của Võ Đang một trăm năm trở lại đây, một trong Võ Đang Thất Hiệp, con trai của Chân Dương Tử Trương Chấn Đông. Còn đây là…Chiến Vân, du hiệp giang hồ, bằng hữu mới quen của tôi.

Kim Tuệ giới thiệu gã kia với Chiến Vân, không quên tâng bốc đối phương mấy câu.

- Kim cô nương quá lời rồi.

Trương Phi Hùng vội vàng xua tay, song giọng nói không giấu nổi vẻ kiêu ngạo cùng tự tin.

Vốn là sau khi biết Phó Tông chủ Toàn Chân Giáo vẫn sống, và đang bị Mật Tông đồ bắt làm tù binh, Kim Tuệ đã manh nha kế hoạch giải cứu y. Song đã chứng kiến qua thực lực của Mật Tông, cô tất nhiên biết nếu đơn độc ra tay thì chả khác chi đưa đầu ra chịu chết. Vừa may, lại có “Võ Đang Thiếu Kiếm” Trương Phi Hùng dẫn Võ Đang đồng đạo ghé qua. Xưa nay ai cũng biết Trương Phi Hùng là đại đệ tử kiệt xuất nhất của Võ Đang phái, nhân tuyển kế nhiệm ghế chưởng môn tương lai, thực lực tuyệt không phải tầm thường.

Sau khi nghe tin Trương Phi Hùng cũng đang có mặt tại trấn này để tiễu trừ Mật Tông, Kim Tuệ lập tức móc nối liên lạc. Gã thiếu chủ Võ Đang này mới chính là niềm hy vọng lớn nhất của Kim Tuệ hiện tại, gã thanh niên kia võ công chưa biết thế nào, chuyện lần trước rất có thể là may mắn, Kim Tuệ tất nhiên là tin hơn vào bốn chữ “ Võ Đang Thiếu Kiếm” oai danh đỉnh đỉnh kia rồi.

- Xin cô nương cứ an tâm, để viếc ấy mặc Võ Đang toan liệu. Trương Phi Hùng nâng chén rượu lên cụng ly, sau đó buông một câu chắc nịch: - Canh ba đêm nay, chính là giờ hành động.

--------------------

Canh ba.

Trong phòng, một gã trung niên chừng bốn mươi tuổi ngồi trước bàn nhỏ, vai trái có thêu hình “mặt trời đen”, tóc dài đen trắng xen kẽ xõa ra, tay cầm chén rượu trầm ngâm. Y chính là một trong bảy đại đương gia của Mật Tông – “Song Thần Kiếm” Khôn Thần!

Mật Tông Phái tuy đông song chia ra hai bộ phận chính, một là Trấn Tông Đạo, có nhiệm vụ dạy dỗ đệ tử và bảo vệ Tông Môn, hai là Tru Nha Đạo, gồm năm đạo quân chính, có trách nhiệm càn quét xưng bá võ lâm, truy tìm đủ năm mươi hai mảnh vỡ “Đá Hồng Tinh”. Đoàn quân của Khôn Thần là một trong năm đạo đó, thực lực tất không phải tầm thường.

Một người đã kinh qua sinh tử chiến như Khôn Thần, hôm nay lại có linh cảm không tốt.

Khôn Thần rất tin vào linh cảm của mình, thứ đã khiến y thoát chết không biết bao nhiêu lần. Cũng chính thứ linh cảm đó đã khiến Chiêu Yến dù rất cẩn thận bám theo song vẫn không thoát khỏi mắt y, để rồi sập vào chính cái bẫy mình bày ra.

“Song Thần Kiếm” Khôn Thần đặt chén trà trong tay xuống, linh cảm càng lúc càng rõ ràng, khiến y không thể ngồi yên.

Tâm không an, tất có chuyện.

Khôn Thần tay cầm song kiếm đeo trên lưng, bước chậm ra hiên.

- Không phải là phúc thì là họa, là họa thì không tránh được.

Vừa dứt lời, bên dưới lầu liền truyền lên tiếng binh khí va chạm nhau lạnh ngắt. Thế nhưng Khôn Thần lại không chú ý gì đến dưới đó, mà chỉ chăm chăm nhìn ra cửa. Y cảm thấy ở đó, có một thứ gì đó rất nguy hiểm, một sinh vật rất nguy hiểm.

Bởi vì cảm giác áp bức thực sự quá mãnh liệt.

Khôn Thần nuốt một ngụm nước bọt. Hai tay y nắm lấy chuôi đôi song kiếm, nhẹ nhàng rút ra. Gã bước một chân vòng ra sau, "Li Hỏa kiếm" bên trái chỉ xéo về phía trước, "Ly Thủy Kiếm" bên phải giơ ngang tai, hai mũi kiếm cùng chỉ vào cánh cửa sổ phía trước.

- Đã đến rồi, còn chui rúc nơi nào không lộ mặt?

“Rầm”

Cánh cửa nháy mắt vỡ toác, một bóng trắng lao vào, khí thế như mãnh hổ tập kích.

“ Võ Đang Thiếu Kiếm Trương Phi Hùng, xin được lãnh giáo!”

“Lãnh giáo!!”