- Ta hỏi một câu này, trên ngực phải của nàng từ nhỏ có phải đã có một vết bầm hình trăng lưỡi liềm đan vào nhau, có đúng không?
Chiêu Yến theo thói quen che ngực, mặt đỏ rần. Chỗ nhạy cảm lại bị người khác nói khơi khơi giữa chốn bàn dân thiên hạ, tất nhiên là phải tức giận rồi.
- Phải thì sao? Không phải thì sao? Liên quan gì đến ngươi?
Chiêu yến hung hăng trừng mắt với hắn.
- Đây là một câu chuyện từ xa xưa, có lẽ nàng sẽ không tin, ta cũng không có cách nào khiến nàng tin. Nhưng mong nàng hãy lắng nghe nốt lần này, đó đều là những lời gan ruột của ta.
- ….Ngày xưa, có một vị hoàng đế hoang dâm vô đạo, nhưng lại có một thân võ nghệ đầy mình. Bên cạnh là năm vị phi tần hết lòng yêu thương mình, nhưng ông ta lại không hề biết quý trọng. Mà ở đời, phàm là thứ gì đến khi mất đi mãi mãi thì người ta mới thấy nó quan trọng nhường nào..
Chiêu Yến ngơ ngác nhìn hắn. Cả Kim Tuệ và Diêu Ngọc Như đứng cạnh cũng không ngoại lệ. Hắn là đang kể chuyện xưa sao?
- Chuyện gì phải đến cũng phải đến. Năm vị phi tần ấy cuối cùng đã cùng chọn cái chết để bảo vệ người mình yêu. Biến cố trong đó không cần phải nói nữa. Chỉ biết là vị vua ấy sau đó đã lập lời thề “ nếu có kiếp sau, nhất định sẽ bảo hộ các nàng đến hơi thở cuối cùng”. Mà mỗi vị phi tần ấy, trên người đều có một ký hiệu riêng, dẫu đầu thai cũng không thể tiêu biến...
- Ta không có thời gian để nghe ngươi nói nhăng nói cuội...
Chiêu Yến vừa dứt lời, Chiến Vân đã chống một chân xuống đất quỳ trước mặt nàng, giọng hàm lệ:
- Bảo bối, kiếp này ta không thể ở bên nàng, âu cũng đã là số mệnh. Từ nay, xin hãy bảo trọng.
Chiến Vân lần này nói xong, không đợi Chiêu Yến đuổi đi đã tự động đứng dậy. Thế nhưng hắn lại không bỏ đi mà tiến thẳng về phía đám người Mật Tông đứng lố nhố ở bên kia khán đài.
Kim Tuệ và Diêu Ngọc Như thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
- Chiến ca ca, huynh định làm gì? Đừng làm chuyện ngu ngốc!
Chiến Vân không trả lời, một đường đi thẳng. Dọc đường, có vô số ánh mắt nhìn hắn chòng chọc, hiếu kỳ có, châm chọc có, nhưng không một ai cản hắn cả.
“Leng keng”
Đám đệ tử Mật Tông thấy có người tiến lại gần, hành động khiêu khích thì đồng loạt rút kiếm.
Lúc này, ngăn trước mặt Chiến Vân đã là một rừng đao kiếm. Chỉ cần hắn tiến lên một bước, không thể nghi ngờ là sẽ trở thành một con nhím.
- Ta có chuyện muốn nói với đầu lĩnh của các ngươi.
Chiến Vân chỉ tay về phía gã trung niên mặt trắng cầm quạt đứng ở cuối hàng. Trong mắt gã thì có vẻ người này là thủ lĩnh.
- Ngươi là ai? Phường cắc ké muốn gặp là gặp sao? Nếu không muốn chết thì mau tránh..
- ...Cho hắn vào đi.
Một giọng nói âm dương quái khí phát ra từ trong chiếc kiệu lớn màu vàng chóe được đám đông đệ tử Mật Tông vây quanh hộ vệ. Lời vừa nói ra, lũ đệ tử Mật Tông trong đó có cả gã mặt trắng kia đều tự động nhường đường cho Chiến Vân, chứng tỏ kẻ ngồi trong đó rõ ràng có địa vị không nhỏ.
Lúc này đứng ngoài, loại trừ Diêu Ngọc Như và Kim Tuệ đang lo lắng cho Chiến Vân ra thì ở bên kia, Lạc Thúy Thúy trong đám đệ tử Nga Mi cũng đang hiếu kỳ về thân phận gã đàn ông phường hát kia.
- Sư phụ, người nói kẻ kia có phải rất kỳ lạ không? Bọn chúng liệu đang âm mưu điều gì? Kẻ trong kiệu kia nhất định phải là một người có máu mặt của Mật Tông, sư phụ có đoán ra là ai không?
Diêu trần sư thái trầm ngâm:
- Gã phường hát kia thì ta không biết. Còn người trong kiệu, nếu ta đoán không nhầm thì chính là Phó Tông chủ của Mật Tông. Đã có tin đồn về việc hắn có mặt ở trên núi, thế nhưng vẫn chưa rõ thực hư thế nào.
- Ý của sư phụ..là kẻ bài danh số ba Thiên Bảng - “Bất nam bất nữ” Khổng Tước Minh Vương đó sao? Nếu là ông ta..vậy chẳng phải Võ Đang phái hôm nay sẽ gặp rắc rối lớn sao?
- Chỉ là rắc rối thôi sao..Ta sợ đây là vận hạn trăm năm mới có một lần của Võ Đang ấy chứ..Diêu Trần sư thái thở dài, mắt nhìn lên võ đài, nơi đang diễn ra trận quyết đấu thứ hai: -...Không, là của cả võ lâm chính phái.
- Sư phụ, có phải người quá bi quan rồi không? Lạc Tiểu Thúy cả cười: - Không phải vẫn còn Thiết chân nhân sao? Hơn nữa phái Võ Đang cũng không phải là khuyết thiếu nhân tài trong lớp trẻ...
“Nhân tài trong lớp trẻ” mà Lạc Thúy Thúy ám chỉ đến chẳng phải ai xa lạ, chính là “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng, và cũng là hôn phối tương lai của nàng.
Lạc Thúy Thúy từ tấm bé đã luôn mơ ước về một vị phu quân đại danh đỉnh đỉnh, tài cao vượt quần hùng. Chính vì vậy, nàng hôm nay đang rất mong chờ màn biểu diễn của vị hôn phối tương lai, cũng là chưởng môn nhân tương lai của Võ Đang Phái kia.
Triệu Phi Hùng thấy ánh mắt của Lạc Thúy Thúy nhìn về phía mình thì cũng gật đầu đáp lễ. Thế nhưng lúc này đang lúc ruột như tơ vò, hắn chẳng có lòng nào mà đưa đẩy với người đẹp.
Trong khi đó, phía bên kia, Chiến Vân đang nói chuyện với người trong kiệu kia, trước hàng chục ánh mắt như hổ đói của đám đệ tử Mật Tông vây quanh.
- Ngươi là muốn chúng ta... kể từ nay vĩnh viễn bỏ qua cho cô gái kia?
- Phải.
- ...Không phải chúng ta không muốn bỏ qua, chỉ cần cô ta giao ra thứ mà chúng ta muốn, vậy là đủ rồi. Thế nhưng ngươi thấy đấy, cô ta lại cương quyết không chịu hợp tác, đó là tại cô ta muốn chết.
Giọng nói âm dương quái khí phát ra từ trong kiệu, không nhanh không chậm đáp.
- Ta chỉ muốn biết, các ngươi có làm hay là không?
- ..Tiểu tử, ngươi không thấy yêu cầu của mình quá yêu sách sao?
- Nếu thương lượng bất thành, vậy thì ta chỉ có thể sử dụng bạo lực mà thôi.
Chiến Vân thở dài, sau đó nhìn quanh một vòng đám Mật Tông đệ tử gần đó nói một câu. Hoàn toàn là khiêu khích trắng trợn.
“Leng keng”, lập tức mấy chục thanh kiếm liền chĩa thẳng về phía Chiến Vân!
- Chiến ca ca! Cẩn thận!
Kim Tuệ và Diêu Ngọc Như đứng ngoài thấy vậy thì sợ hãi hét lên.
Chiến Vân khẽ ra dấu từ xa với hai người tỏ vẻ không có chuyện gì. Đừng nghĩ là hắn đùa, Chiến Vân đây là rất nghiêm túc.
Chuyện với “bảo bối” kiếp này cơ bản đã không thể cứu vãn, vậy thì ngày hôm nay hắn vì nàng cố sức làm một chút chuyện coi như lời chào tạm biệt cũng là thường. Thà không biết thì thôi, chứ nếu đã biết thì không thể thờ ơ. Hắn không thể cứ vậy mà nhìn mối nguy hiểm tiềm tàng từ Mật Tông đe dọa “bảo bối” được.
Cho dù hắn và nàng từ nay... vĩnh viễn sẽ không còn gặp nhau nữa.
- Khẩu khí lớn lắm, khẩu khí lớn lắm.
Giọng nói của người trong kiệu cũng đã thay đổi, nghe ra vài phần lửa giận.
- Tiểu tử, có giỏi thì cứ làm đi. Chỉ cần ngươi đường đường chính chính có thực lực làm được điều vừa nói, vậy thì đừng nói một Chiêu Yến, muốn ta tôn làm sư phụ cũng không thành vấn đề.
- Ta không cần ai tôn làm sư phụ. Chỉ cần ngươi giữ lời cả đời này không đụng đến cô ấy là được rồi.
- Một lời đã định"
- Một lời đã định.
- Ta đang chống mắt nhìn đây.
Giọng của người trong kiệu không giấu vẻ châm chọc cùng thách thức.
Trong khi đó, phía khán đài chợt vang lên một tràng tiếng “ồ ồ ồ”. Thì ra trận chiến thứ hai giữa chưởng môn đương thời của phái Võ Đang Triệu Phi Tôn và gã đệ tử Mật Tông đã có kết quả.
Chỉ thấy Triệu chưởng môn cả người sụm xuống, có vẻ như chân trụ đã trúng đòn nặng, nhất thời không thể gượng dậy. Mà gã béo đối thủ của ông thì không vì thế mà bỏ qua, nhanh chóng tung ra ba quyền!
Toàn bộ đều trúng mục tiêu: eo phải, ngực phải, vai phải của Triệu chưởng môn!
Lập tức, phân nửa bạch bào bên phải Triệu Phi Tôn toàn bộ nhuộm thành màu đỏ của máu.
“ Cha!”
“Chưởng môn”
Đệ tử Võ Đang cùng lúc rên rỉ. Mười mấy người đồng thời rút kiếm, chạy vào giữa giáo tập tràng viện trợ. Cả Triệu Phi Hùng cũng tới. Y chạy tới xốc phụ thân mình lên vai, trong khi mười mấy đệ tử Võ Đang thì nâng kiếm yểm hộ trước mặt.
Đối phương dù gì cũng là chưởng môn một phái, gã béo kia thắng nhọc, nhiều năm không trải qua tử đấu khó khăn như thế, lúc này thắng trong hung hiểm, sát tính chưa tiêu, không màng phải trái mà hét lên xông tới, bất chấp hết cả mà đánh người!
Một gã đệ tử Võ Đang giơ kiếm lên cản, song chỉ được hai chiêu đã bị một quyền đấm nát sọ, hai người khác tiến lên viện trợ cũng cùng chung số phận.
Giết đến khi gã mập Mật Tông thở phì phò, có lẽ sát tính đã tan thì mới thôi. Mà tới lúc đó cũng đã có tới bảy đệ tử Võ Đang thiệt mạng. Những người còn lại bị một màn chém giết đẫm máu này chấn nhiếp, tay không nâng nổi bảo kiếm, không ai dám tiến lên trước một bước.
“Ha ha ha ha...”
Đám đông nhân sĩ lặng im như tờ, cả khán đài rộng lớn chỉ còn vang lên tiếng cười tự mãn của gã môn nhân Mật Tông.
Chưởng môn nhân Võ Đang phái, vậy mà thảm bại như thế! Đây là kết cục mà không một ai ở đây muốn thừa nhận.
Thế nhưng đó lại là sự thật!
- Phái Võ Đang nay gặp nạn rồi.
Luyện Thừa Không vuốt chòm râu dài,thở ra một hơi nói. Trận tỷ thí này, kết quả đã quá rõ ràng. Võ Đang phái đã mất đi 2 người, trong khi đối phương vẫn chưa mất người nào. Khả năng lấy một chọi ba là hoàn toàn bất khả thi, thậm chí không khác gì nằm mơ nói mớ.
“Trận thứ hai: Mật Tông đệ tử Khôn cầm vs chưởng môn nhân phái Võ Đang Triệu Phi Tôn. Kết quả, Khôn Cầm thắng! Trận thứ ba sẽ diễn ra sau nửa nén nhang nữa. Mời hai đấu thủ của hai bên chuẩn bị.”
Mọi ánh mắt trên đài lúc này đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiết chân nhân. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cây cọc cứu mạng cuối cùng của danh dự võ lâm chính phái ngày hôm nay.
Trong khi đó, phía bên kia, Mật Tông đã cử ra đấu thủ tham gia trận này.
Thật bất ngờ, đó không phải là gã béo Khôn Cầm kia, mà là một nam tử trung niên để tóc dài, mặc áo bào đen, lưng đeo hai thanh kiếm. Nghĩ kỹ thì cũng là hợp lý, gã béo kia đã đấu liền hai trận, thời điểm này rõ ràng là nên nghỉ ngơi. Dù gì thì luật ngày hôm nay cũng không cấm thay người. Chỉ cần còn một người đứng lại đến cuối cùng là được.
- Đó là “Song thần kiếm” Khôn Thần! Lạc Thúy Thúy mắt tinh, nhận ra ngay” - Đó chẳng phải là bại tướng trong tay “Võ Đang Thiếu Kiếm” sao? Xem ra trận này phái Võ Đang có hy vọng rồi.
Đám đông bên dưới cũng rất nhanh đã nhận ra thân phận “đấu thủ” trận này bên phía Mật Tông. Tiếng bàn tán xôn xao lại không ngừng vang lên.
Người ta đang tò mò về nhân tuyển cuối cùng bên phía Võ Đang Phái. Đó liệu sẽ là vị tổ sư gia Thiết chân nhân đã chân yếu tay mềm vì tuổi tác, hay là vị “Võ Đang Thiếu Kiếm” tương lai của Võ Đang phái kia? Thật là một lựa chọn khó khăn a.
“ Triệu công tử, cố lên. Ta tin công tử!”
Lạc Thúy Thúy đứng từ xa lớn tiếng cổ vũ.
“ Công tử tất thắng!”
Triệu Phi Hùng cười méo xệch. Hắn đang hối hận, tất cả cũng là do lần cướp công của Chiến Vân khi trước. Không thì đã chẳng có chuyện ngày hôm nay. Nói thật, hắn hoàn toàn không có tự tin rằng sẽ đánh bại được gã Khôn Thần kia. Thế nhưng lúc này mọi chuyện đã không còn theo ý hắn nữa.
Hiện giờ phái Võ Đang còn có thể trông chờ vào ai ngoài hắn? Thiết chân nhân ư? Chỉ có hắn và cha biết thương thế của tổ sư gia nặng đến cỡ nào, bây giờ nếu miễn cưỡng lên đài thì chẳng khác nào chuốc nhục cho môn phái. Còn là mối nhục ngàn đời không rửa sạch.
- Thế nào? Phái Võ Đang hết người rồi sao? Khôn Thần ở trên đài lớn tiếng châm chọc: - Hay là tuyên cáo chịu thua đi cho rồi. Đỡ tốn thời gian của chúng ta và mọi người ở đây.
Đám đông đệ tử Mật Tông phía dưới cùng ha ha cười lớn.
“ Được rồi, Phi Hùng. Đây là thời khắc vinh nhục cả mấy trăm năm của Võ Đang Phái. Ngoài ta ra, không ai có thể đảm đương được.”
“Thế nhưng mà, sư tổ gia..”
Thiết chân nhân vỗ vai gã, sau đó bước chân lên đài. Chỉ là ông vẫn bước chậm một bước, vì có một gã thanh niên trẻ đã đặt chân lên đài trước rồi.
Bóng gã thanh niên đó trải dài trên mặt sân, che khuất ánh chiều tà.
- Gã nào thế kia?
- Không phải là tay nhạc sư ban nãy hát đó sao? - Hắn định làm gì thế?
- Tiểu tử, mau xuống! trận đấu sắp bắt đầu rồi!
“ Ngươi, ngươi, và cả các ngươi nữa.”
Mặc kệ bên dưới xôn xao phản đối, Chiến Vân đứng vững trên đài, chỉ tay về phía Khôn Thần, rồi lần lượt chỉ xuống tất cả bóng Mật Tông đệ tử đang đứng bên dưới, bao gồm cả kẻ ngồi trong chiếc kiệu lớn kia:
- Là món quà cuối cùng cho “bảo bối”. Rất xin lỗi, hôm nay...tất cả các ngươi đều là đối thủ của ta!
"Trận này, lên hết đi! "