Chương 14: Ai sợ ai?

Không thể không thừa nhận, bốn chữ “Tứ Xuyên Vô Song” của Luyện Thừa Không, quả chẳng phải hư danh.

Bốn đệ tử tinh anh trong chi Tru Nha đạo số hai của Mật Tông, dù đã hợp công, thế nhưng cũng chỉ đánh ngang ngửa lão! Thậm chí còn để Luyện Thừa Không chiếm lĩnh thế trận.

Bốn người, trong đó hai dùng kiếm, một người dùng chùy sắt, một kẻ thì lại dùng giáo dài. Bốn người cứ thế thay nhau vây công một lão già năm, sáu chục tuổi ! Đừng nghĩ họ chỉ là hạng tầm thường, có thể đứng trong đội ngũ Tru Nha Đạo, đều là cao thủ ngàn người có một.

Thế nhưng hôm nay đối thủ của họ, lại là cao thủ trong cao thủ!

- Hừ, đúng là tà ma ngoại đạo, còn sử dụng cả phấn độc!

“Bách Hoa Tiên Tử” đứng ngoài quan chiến, khi thấy đám đệ tử Mật Tông sử cả thứ chiêu trò bẩn thỉu này thì nhíu mày. Song nàng cũng không quá lo lắng cho ông nội. Dùng độc trước mặt Đường Môn? Đúng là múa rìu qua mắt thợ.

“Ảnh Thương” Tống Bình Chi càng nhìn càng không thuận mắt, càng nhìn càng thấy sốt ruột. Với thế trận như thế, chờ cho lão già này kiệt sức, có lẽ quân ta đã thiệt mạng mất nửa rồi. Nghĩ vậy, gã ta con mắt liếc ngang liếc dọc, bỗng dưng nhoẻn miệng cười, vụt một cái khinh công lao đi.

Thế nhưng mục tiêu của hắn, không phải Luyện Thừa Không.

“A”

Diêu Ngọc Như vốn đang đứng cách xa đó một đoạn chỉ điểm cho ông nội, thì bỗng thấy trước mặt nhoáng một cái, tiếp đó bị một bóng đen như hung thần ác sát xuất hiện chế trụ.

- Ha ha, Luyện tiền bối, cháu gái của ông có vẻ nói hơi nhiều rồi đó!

Luyện Thừa Không nãy giờ sở dĩ có thể một đấu bốn mà không bại, phải kể đến sự trợ giúp không nhỏ từ cô cháu gái mang danh “Bách Hoa Tiên Tử” này. Diêu Ngọc Như mặc dù không có chút võ công nào, thế nhưng lại có con mắt cùng trí nhớ phi thường tinh tường, bất cứ thứ gì chỉ nhìn một lần là nhớ rõ, bất cứ trận pháp nào nhìn qua là chỉ được ra “trận nhãn”, như một cuốn từ điển sống vậy. Luyện Thừa Không nãy giờ lấy ít địch nhiều ung dung như vậy cũng là nhờ cô cháu gái đứng sau chỉ điểm, như có thêm một con mắt phía sau lưng.

Nay ưu thế ấy đã mất, lại thêm lòng nóng ruột vì lo cho sự an nguy của cháu gái, Luyện Thừa Không tức thì rơi vào thế hạ phong!

Luyện Thừa Không mắt thấy cứ thế này sẽ không ổn, chỉ đành bấm bụng làm liều, cả người đột nhiên cấp tốc nhảy lùi về sau ba xích. Gã đệ tử Mật Tông đứng sau thấy vậy thì lập tức chớp thời cơ huy chùy đánh vào ót lão. Chỉ thấy Luyện Thừa Không dùng bộ pháp quỷ dị, không cần quay lưng vẫn né tránh một đòn hung hiểm này, ôm chầm lấy đối phương. Gã áo đen kia vừa bị áp sát thì trợn mắt, cả người run lên rồi gục xuống vai lão.

- Cẩn thận, ám khí!

Tống Bình Chi hét lên. Đối phương là cao thủ sử dụng ám khí, cái này ai ai cũng biết, thế nhưng không phải cứ nói đề phòng là sẽ đề phòng được. “Ảnh Thương” không chỉ nói mồm, tay phải hắn dụng lực bóp mạnh vào vai Diêu Ngọc Như đến rướm máu, khiến cô đau đớn hét lên một tiếng.

Mà Luyện Thừa Không lại vì tiếng hét này mà phân tâm!

Cao thủ đối chiêu, chỉ một giây phân tâm thôi đã là quá đủ! Gã áo đen cầm chùy kia mặc dù đã trúng ám khí, thế nhưng còn một ít lực tàn vẫn cố gắng bám chặt Luyện Thừa Không không buông! Trong khi phía trước, bên trái, bên phải, ba mũi tấn công của đồng bọn hắn đang đồng loạt đâm tới! Tình cảnh lúc này của “Tứ Xuyên Vô Song” phải nói là…tử lộ!

Một kiếm đánh bên hông, công ngay đến sườn trái Luyện Thừa Không, may sao nơi này có thiết giáp bảo vệ bên trong, tránh thoát một mạng.

Một giáo đánh tới giữa ngực, Luyện Thừa Không xảo diệu dùng chân mới ngăn được mũi thương cách ngực hai tấc, chỉ tí nữa thôi là một kích xuyên tim , hung hiểm vô cùng.

Thế nhưng ông ta cũng không phải siêu nhân, bởi nhát kiếm thứ ba rốt cuộc cũng thấy máu! Một kiếm đâm vào đầu gối phải, Luyện Thần Không tức thì sụm người xuống!

- Để mạng hắn cho ta!

“Ảnh Thương” hú lên, vứt bỏ Diêu Ngọc Như, vung thương lao tới. Cái chiến tích huy hoàng hạ “Tứ Xuyên Vô Song” này, nhất định phải nằm trong tay hắn! Dẫu nằm mơ thì gã cũng không tưởng tượng được, lần này nhận nhiệm vụ đi bọc hậu lại có thể vớ được món béo bở đến vậy!

Bóng hình “Ảnh Thương” từ trên cao lăng không đánh xuống đầu Luyện Thừa Không, người đang sụm người đứng giữa bãi cỏ xanh, mũi thương trong tay hắn nhanh chóng đâm ra ba nhát, lần lượt đâm tới ngực, eo và vai!

-“Tứ Xuyên Vô Song”, rốt cuộc tử trong tay ta! Ha ha ha ha!

Tống Bình Chi cười ha hả. Mũi thương đầu tiên, đâm vào ngực trái Luyện Thừa Khôn chừng ba phân, máu phun có vòi, ngay khi chỉ còn chút nữa thôi là đâm đến trái tim…

..Thì nụ cười trong miệng chợt tắt!

Ba gã môn đồ Mật Tông mặc dù đứng ngay cạnh song thật sự không kịp nhìn chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy đầu lĩnh của chúng – “Ảnh Thương” Tống Bình Chi đang đà lao tới, song đột nhiên cả người cùng thương như đạn pháo bay ngược về phía sau!

Tiếp đó, Luyện Thừa Khôn bỗng dưng như được một cơn gió từ đâu đến nâng lên khỏi mặt đất! Tất nhiên chẳng có cơn gió nào ở đây, mà là con người bằng xương bằng thịt…

Diêu Ngọc Như con ngươi tức thì đỏ lên:

- Hắn..hắn tới rồi!

Người tới, chính là Chiến Vân!

Hắn vốn dùng khinh công đi trước hai ông cháu Diêu Ngọc Như, thế nhưng gần đến nơi lại lạc đường. May sao nghe tiếng đao kiếm loảng xoảng mà tìm được đến đây. Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu như hắn đến chậm một tí nữa thôi, mạng của Luyện Thừa Không có lẽ đã…

- Cẩn thận, mau bế khí! có phấn độc!

Diêu Ngọc Như hét lớn.

“Bế khí?” Chiến Vân chạy bộ mệt mỏi, vừa mới hít một hơi dài, nghe thấy câu này của Diêu Ngọc Như thì đơ ra một lúc mới hiểu. Song có vẻ như đã muộn, mặc dù đã nín thở, song hắn chỉ cảm thấy trời đất trước mặt bắt đầu quay vòng vòng, giống như say rượu!

“ Không xong rồi!”

Chiến Vân lòng thầm kêu nguy rồi. Hắn biết không thể nán lại đây lâu. Vác Luyện Thừa Không lên lưng, Chiến Vân lập tức dùng tốc độ cao nhất chạy về phía Kim Tuệ lúc này cũng đang nằm hôn mê một chỗ, kéo nàng lên vai.

Trên lưng đã mang theo hai người hơn trăm cân, lại bị phấn độc ảnh hưởng, tốc độ của Chiến Vân đã giảm sút thấy rõ! Bóng hình của hắn lảo đảo, lảo đảo lại gần chỗ Diêu Ngọc Như.

- Chạy! Phía bên kia…có ngựa!

Luyện Thừa Không ho ra một bụm máu, song cũng cố mở miệng nhắc nhở. Chiến Vân không dám chậm trễ, dìu ông ta ngồi lên yên ngựa, vai vẫn ôm Kim Tuệ, sau đó quay sang nói như thét với Diêu Ngọc Như:

- Mau lên..

Song hắn chỉ nói được đây, vì phía sau..nguy hiểm!

Sau lưng bốn người, giữa không trung đột nhiên nở ra năm đoá hoa thương màu bạc! Một bóng áo đen từ trên cao hung hăng sử thương đánh tới! Chính là “Ảnh Thương” Tống Bình Chi!

Trường thương của y cứ như con rắn vậy, những đóa hoa thương hoà lẫn vào nhau, cuối cùng hòa vào một thể, tấn công vào Luyện Thừa Không đang nằm trên lưng ngựa! Không, là nhắm vào cả Thừa Không lẫn Diêu Ngọc Như mới đúng, bởi vì lúc này “Bách Hoa Tiên Tử” đang ngồi đằng sau bảo hộ cho ông!

- Muốn chạy? Để mạng lại đã!

Chiến Vân lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, thêm nữa hắn bị phấn độc ảnh hưởng, tốc độ cùng phản ứng giảm sút đi nhiều, đến cả thị lực cũng bắt đầu có vấn đề. Nếu là bình thường…

“Phập”

Chỉ thấy trường mâu trong tay Tống Bình Chi cắm ngập vào da thịt, máu tươi từ đó phun ra lênh láng!

Thế nhưng chỗ máu ấy..lại không phải của hai ông cháu Luyện Thừa Không!

Chiến Vân tay phải giữ mũi thương vẫn đang ghim trên ngực mình, khiến nó vô phương đâm sâu thêm nữa. Hắn mặc kệ khóe miệng ứa máu, tay trái cố định Kim Tuệ đằng sau lưng, chân phải vỗ một cái rõ mạnh vào mông ngựa, khiến nó hí lên một tiếng dài rồi chạy thẳng.

- Mau chạy!

Mọi thứ xảy ra quá nhanh! Diêu Ngọc Như chỉ kịp ngoái lại nhìn một chút, song con tiểu hồng mã nhanh chóng phi đi, thoáng chốc đã mang hai ông cháu mất hút. “Ảnh Thương” giận dữ nhìn gã thiếu niên vừa phá hỏng chuyện tốt của mình, nghiến răng vận công, song dùng hết sức bình sinh mà trường thương trong tay một tí suy suyển vẫn không có. Tống Bình Chi gương mặt cứng đờ, khí lực gã thiếu niên này..không ngờ lại lớn như vậy!

- Đuổi theo!

Ba tên môn đồ Mật Tông kia thấy đầu lĩnh ra lệnh thì lập tức nhảy ào lên ngựa, truy kích. Chiến Vân mắt thấy bốn bóng áo đen phi ngựa lao qua người, mắt tức thì đỏ như máu. Độc tính ảnh hưởng, cộng thêm vết thương nặng cùng mất máu, rốt cuộc khiến hắn lần thứ hai trong mười một năm lạc tới cái thế giới này, thực sự nổi điên rồi.

- Mẹ chúng mày chứ, thấy người ta bỏ chạy, tưởng sợ à?

Nói rồi tay phải nắm chặt mũi thương ghim trong ngực rút ra, đoạn cứ thế nhấc bổng cả người lẫn thương lơ lửng giữa không trung!

- Tiểu tử…

Tống Bình Chi trợn mắt, song còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị một bàn chân đi dép tông nặng nề giáng vào giữa ngực.

- Biến con mẹ mày đi!