Nhắc lại từ khi Châu diệt, Việt hưng, vua Bình Cơ kế vị, nhất thống san hà. Thiên hạ bốn phương an cư lạc nghiệp. Thời gian đó đâu được hơn chục năm, lại phân ra làm chín nước chư hầu, nối đuôi nhau nổi can qua lừng lẫy, các nước đều tranh bá tranh hùng.
Vua Bình Cơ nghe lời sàm giết kẻ trung lương, lòng dân sanh biến. Kỷ Vương lấy cớ mang quân đánh sang, vua phải trốn qua đầu nước Ngu. Hai năm chiến tranh loạn lạc, chừng ấy thì còn có sáu nước ,lần lượt là Việt, Sơn, Ngu, Nhất, Lạc, Trung. Đến sau khi truyện này đến đoạn kết thì lại dẹp hết bốn nước nữa, còn có ba nước mà thôi, ấy là việc sau này kể tiếp.
Lại bàn về nước Trung, Tại núi Đang San, làng Kỳ Mã có một người con gái họ Chiêu tên Yến. Nàng ta nhà cửa giàu có, chó nuôi một đàn, vốn là con gái ruột của bang chủ Ngọc Thiên Bang - Chiêu Trường Xuân. Ngọc Chiêu Bang thời bấy giờ cũng là một môn phái khá có tiếng trong giới giang hồ, tuy danh vọng chưa bằng Võ Đang, Thiếu Lâm, song cũng thuộc vào hàng nhị lưu, không phải hạng làng nhàng gì cho cam.
Chiêu Yến là chị cả trong nhà. Nàng ấy lớn lên chẳng học thêu thùa vá may, lại hay tập tành nghề văn nghiệp võ, thêm tánh tình cứng cỏi, chẳng chịu thua ai, sau nhận Thông Linh đạo sĩ làm thầy, bản lĩnh lại càng tăng tiến. Chỉ tiếc cha nàng Chiêu Trường Xuân sau đó không may bệnh nặng, Ngọc Chiêu Bang từ đó cũng càng ngày càng lụn bại.
Khụ khụ..nói dài nói dai, thật ra đây mới chỉ là khái quát tiểu sử nữ chính của chúng ta thôi, còn nam chính thì..
Hôm nay tại Ma Quân Vực đang có một trường huyết chiến.
Một thiếu nữ xinh xắn trong bộ đồ xanh nhạt, vai đầy máu tươi, tay cầm trường kiếm, chính là Chiêu Yến con gái bang chủ Ngọc Chiêu Bang. Cô ta lúc này đang đứng ở mép vực, mình đầy thương tích, phía trước là hơn hai mươi người, kiếm bạt cung giương, nhìn tình thế xem ra đang vô cùng nguy ngập.
-Hừ, uổng cho thân nam nhi, vậy mà mười mấy người ăn hiếp một người con gái? Hôm nay Chiêu Yến ta có chết nơi đây, cũng phải kéo mấy tên chúng mi bồi theo cho xứng.
Một ông lão mặc đạo bào màu đen bước ra nói:
-Chiêu Yến cô nương, xưa nay chân lý luôn thuộc về kẻ mạnh. Cô nương có trách thì hãy trách Chiêu Trường Xuân lầm đường sai lối, cả gan chống đối lại Mật Tông. Tốt nhất nên giao Mảnh Hồng Tinh ra đây, một lòng ăn năn hối cải, đó mới là lẽ phải trên đời.
-Chiêu tiểu thư, quay đầu là bờ, chần chờ thì mang họa. Cô nếu chịu giao ra mảnh Hồng Tinh, sẽ không ai ở đây làm khó dễ? Một người khác nói xen vào.
-
-Đúng đấy, thành tâm hối cải, cố gắng phấn đấu, kiểu gì cũng có gấu. Cứ cố gắng, biết đâu không thiếu một suất làm ấm giường cho bản thiếu gia?
Một thư sinh mặc áo trắng dáng vẻ nho nhã dâm dật nói, hai tay còn giơ lên bóp bóp mấy cái vào không khí, đúng thế "ngũ trảo vồ xôi" danh bất hư truyền. Đám bạn của gã đứng kế đó hùa cười theo như nắc nẻ.
-Hay cho một câu chân lý thuộc về kẻ mạnh. Chiêu Yến mắt phượng long lên, môi nở nụ cười mỉa: - Sĩ khả sát bất khả nhục. Như các ngươi muốn lấy bảo vật, vậy thì theo ta đi!
Đoạn không nói hai lời, gieo mình xuống vực sâu bên dưới. Đám người nọ muốn cản lại thì đã muộn.
Một trận truy bắt ồn ào náo nhiệt cứ thế kết thúc. Chỉ nghe tiếng oán than, có người tiếc vì mất công, kẻ buồn vì không giành được bảo vật, tuyệt nhiên chẳng có ai vì một cô gái trẻ tuổi vắn số mà đem lòng thương tiếc. Âu cũng là một hồi chua xót cho nhân tình thế thái.
Chiêu Yến tuy lòng đã giao phó mạng mình cho trời xanh, thế nhưng tới lúc này quả thực là chết không nhắm mắt. Đầu năm nay tai họa không hiểu sao cứ liên tiếp ập tới, từ chuyện bệnh nặng của cha, tới việc bên ngoài như võ lâm xoay vần. Mật Tông dưới sự lãnh đạo của Gian Khách Mộ Phi Phàm, từ đầu năm dưới chiêu bài thu hồi bảo vật trấn phái “Đá Hồng Tinh” đã dùng võ lực ép không biết bao nhiêu môn phái phải quy hàng, những ai phản kháng thì tận diệt không tha. Ngọc Chiêu Bang không may mắn cũng nằm trong số đó.
Giang hồ nổi cơn bão táp, ma đạo hoành hành, tương lai ảm đạm, đây là lúc người người mong ngóng một vị anh hùng xuất thế!
Hôm nay Chiêu Yến đường cùng tự vẫn tại Ma Quân Vực, vốn đã không thiết sống nữa. Ba ngày trước, từ bang chủ cho đến mười hai đại đệ tử Ngọc Chiêu Bang, tất cả đều đã bỏ mạng trong tay môn đồ Mật Tông, do không cam chịu quy phục đối phương. Thế nhưng không rõ là dòng đời trêu ngươi hay trời không nỡ tuyệt đường người, cô con gái rượu duy nhất của Ngọc Chiêu Bang chủ hôm nay lại tự sát bất thành.
Lúc Chiêu Yến tỉnh dậy, lòng vô cùng ngạc nhiên vì thấy cả người không những chẳng thấy đau đớn gì, mà những vết thương do đao kiếm chém trên cơ thể đều đã được băng bó cẩn thận. Thế nhưng trước ngực lại ẩn ẩn cảm giác đau tức, giống như vừa mới bị xxx qua vậy.
-Chuyện gì đã xảy ra?
Chiêu Yến lạ lùng nghĩ. Nên nhớ, cô đã bị mấy tên đệ tử Mật Tông vây công đến thừa sống thiếu chết, vết thương trên người nhiều không kể xiết, cuối cùng đã phải gieo mình tự vẫn để bảo toàn trinh tiết. Vậy mà giờ đây ngoài việc vẫn còn hơi đau nhức ra thì cái gì cũng không có.
Mình không chết? Lại còn được người cứu?
Ân nhân..là ai?
Chiêu Yến mở mắt nhìn quanh, thì thấy mình đang nằm trong một ngôi nhà bằng gỗ. Cô như nhớ ra cái gì, mặt biến sắc, mãi khi mắt nhìn lên mặt bàn mới dịu đi.
May quá, vẫn còn.
Chiêu Yến chụp lấy túi gấm, vật bất li thân trên bàn, sau khi kiểm tra bên trong vẫn còn”Thứ đó” thì mới an tâm.
Bên ngoài lúc ấy chợt truyền đến tiếng bước chân.
Chiêu Yến lập tức cảnh giác nhảy xuống giường, với tay tìm vũ khí.
“..Chuyện tình ta..tựa như chiếc lá úa..”
“Cạch”
Đi vào là một gã đàn ông, đang vừa đi vừa nghêu ngao hát gì đó không rõ.
Chỉ thấy gã ta vừa mới bước vào đã giật mình, con mắt thì không hẹn mà nhìn trân trối, miệng hình như còn chảy cả nước dãi. Chiêu yến lúc này mới chợt thấy phía dưới man mát, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra nửa người dưới hiện đang lõa thể.
Đường cong nữ tính lung linh, đồi núi nhấp nhô trùng điệp, đến cả vùng tam giác thần bí nhất của nữ nhân hết thảy cũng đều trưng ra, một ly không sót.
Chiêu Yến luống cuống lấy chăn che từ mông trở xuống.
- Bảo bối, em lo dưới quên trên rồi.
Gã đàn ông gãi đầu gãi tai chỉ vào ngực Chiêu Yến nói một câu rất “hiểm”.
- Dâm tặc!